Thứ bảy, Ngô Tiếu Thiên ngủ dậy, nhớ đến câu “Không chừng cuối tuần em có hẹn khác” Hà Như nói, lòng buồn man mác. Đến phòng thí nghiệm, anh không thể nào tập trung tinh thần làm việc. Chốc chốc anh lại vào nhà vệ sinh hút điếu thuốc, hoặc đi tới đi lui trong phòng thí nghiệm, dáng điệu có vẻ bồn chồn lo lắng, chán chường.
Đến hơn ba giờ chiều, cuối cùng không chịu được anh gọi di động cho Thu Địch.
Hình như Thu Địch còn đang ngủ, mơ màng hỏi: “Ai đấy?”
Ngô Tiếu Thiên chần chừ một chút, Thu Địch lại uể oải hỏi: “Ai đó?Sao gọi sớm thế? Có gọi lộn số không đấy?”
Ngô Tiếu Thiên nói: “Thu Địch, anh đây, đã mấy giờ rồi mà vẫn còn nằm mơ giữa ban ngày thế!”
Trần Thu Địch nghe giọng anh, thở dài nhẹ nhõm: “Tối qua em đi chơi với mấy đứa bạn, đang mệt muốn chết đây. Có chuyện gì à?”
Ngô Tiếu Thiên hỏi:
- Bạn gì, bạn trai hay bạn gái?
- Trai gái gì cũng có. Thế nào, nhớ em hả?”
Ngô Tiếu Thiên ngừng một lát, nói:
- Không có gì, tiện thể gọi điện hỏi thăm vậy mà.
- Anh thật là, không có gì mà anh lại gọi cho em sao? Chả trách hôm nay mặt trời lại mọc hướng Tây.
- Đó là mặt trời sắp lặn rồi. Thôi, hôm nay anh hơi buồn, muốn tối nay cùng em ra ngoài thư giãn một chút.
- Lúc anh buồn mới nhớ đến em, anh coi em là ai chứ. Thu Địch cười nhạt.
- Nếu thế thì thôi vậy, xem như anh chưa gọi điện cho em.
- Em có nói em không đi đâu.
Ngô Tiếu Thiên cười nói: “Anh biết em sẽ đồng ý mà.”
Trần Thu Địch hứ lên một tiếng, ngồi dậy, kéo rèm nhìn ra bên ngoài, hỏi: “Giờ anh đang ở đâu?”
Ngô Tiếu Thiên nói: “Ngoài phòng thí nghiệm ra, anh còn ở đâu được nữa?”
Trần Thu Địch nói: “Anh không thấy chán à? Tối ngày cứ ở trong phòng thí nghiệm. Trước kia khi còn ở Trung Quốc anh nào có như thế, đến Mỹ rồi thú vui cuộc sống cũng biến mất, lẽ nào đây chính là tất cả sự nghiệp mà anh vất vả theo đuổi sao?”
- Ở đây chẳng có bạn bè để nói chuyện, chán phèo!
- Vậy em có phải là bạn của anh không?
- Việc này thì em phải biết rõ hơn anh chứ. Chúng ta đâu chỉ là quan hệ bạn bè? Em thông thuộc Los, tìm đại nơi nào đó chúng ta cùng đi uống vài ly.
- Lúc trước em có đến một câu lạc bộ, nằm gần Sunset Blvd, chỉ cách nhà em khoảng mười lăm phút lái xe. Hay là anh lái xe đến đón em, em còn phải tắm cái đã.
Nửa tiếng sau, Ngô Tiếu Thiên chạy xe đến dưới khu cao ốc Thu Địch ở, nhấn còi mấy tiếng.
Anh biết, hàng ngày sau khi ngủ dậy, chí ít Thu Địch cũng phải mất hơn nửa tiếng trang điểm, có khi không kịp giờ, cô còn bỏ luôn cả bữa sáng, vì thế trước kia khi còn đi học, bị trễ tiết đầu là chuyện thường. Ngô Tiếu Thiên lại là người nóng nảy, lúc còn ở Thượng Hải, họ cãi nhau bao nhiêu lần vì chuyện này. Thực ra năm nay Trần Thu Địch mới hai mươi bảy, da dẻ trắng mịn, tướng mạo cũng chẳng có gì kém cỏi, vì thế Tiếu Thiên thấy cô không cần phải tốn công trang điểm làm gì.
Hơn năm phút nữa trôi qua, cuối cùng Thu Địch cũng đã xuống. Ngô Tiếu Thiên ngắm cô từ xa, bụng nghĩ, hôm nay tạm được, chỉ trang điểm nhẹ, chắc là do đi chơi cùng anh. Mái tóc màu nâu mới nhuộm của cô xõa ngang bờ vai, trông rất đẹp. Cô chỉ khoác một cái áo hai dây màu đen, để lộ cánh tay cái eo trắng ngần, bên dưới cô mặc một chiếc quần Jean ống loe bó sát người. Cô mở cửa xe nói: “Anh không rành đường để em lái xe.”
Ngô Tiếu Thiên ngồi ở ghế phải trước, anh ngửi thấy một hương thơm dịu nhẹ, bèn chun mũi mấy cái. Trần Thu Địch cười nói: “Đây là nước hoa anh mang từ Boston về tặng em lần trước. Em rất thích loại nước hoa này. Anh đấy, chàng ngốc cũng có khi được việc lắm.”
Ngô Tiếu Thiên nhớ đến con trâu bằng thủy tinh đã tặng cho Hà Như, nhớ Thu Địch nhỏ hơn Hà Như hai tuổi. Thế là anh hỏi Thu Địch: “Em tuổi mẹo phải không?”
Trần Thu Địch nói: “Vậy mà cũng không nhớ, còn sinh nhật của em?”
Ngô Tiếu Thiên cất công suy nghĩ một hồi, cố dò tìm các ngày đặc biệt có ấn tượng. Trần Thu Địch cười nhạt nói: “Lộ tẩy rồi nhé? Chỉ khéo giả vờ!”
Cuối cùng Ngô Tiếu Thiên nói: “Ai lộ tẩy? Anh chỉ là trêu em thôi. Chẳng phải là ngày hai mươi ba tháng tám sao?”
Trần Thu Địch nghe xong vui hẳn lên, đưa tay sang véo nhẹ mũi anh một cái. Trước kia đây là động tác biểu hiện sự thân mật của họ. Tiếu Thiên lơ đãng ngắm nhìn ánh đèn muôn màu ngoài cửa sổ, bất giác đắm chìm trong những mảnh hồi ức tản mát xa xăm.
Trần Thu Địch tìm chỗ để đậu xe, sau đó dắt Ngô Tiếu Thiên vào trong câu lạc bộ. Đây là một hộp đêm mang phong cách Tây Ban Nha, Tiếu Thiên không thích sự sôi động, muốn tìm một góc yên tĩnh. Một nhân viên phục vụ nữ đưa họ đến chỗ gần cửa sổ, nơi ấy ánh sáng le lói, vàng vọt, cách xa khán đài, nên cũng tạm được.
Ngô Tiếu Thiên hỏi Thu Địch muốn uống rượu gì? Thu Địch nói muốn một ly Louis, Tiếu Thiên kêu một vại bia tươi. Thu Địch trợn mắt nói: “Anh có nhầm không đấy? Anh đến để giải khuây hay để rửa ruột vậy?”
Ngô Tiếu Thiên cười nói: “Bia tươi mát họng, dễ gì say.”
Trần Thu Địch nói: “Hôm nay em cũng muốn để anh say một lần, xem thử trong bụng anh đang chứa thứ gì.”
Ngô Tiếu Thiên cười nói: “Em nhớ đừng say theo là được. Chỉ có điều lục phủ ngũ tạng của em đều nằm hết trong lòng anh rồi, chẳng thú gì.”
Lúc này, trong đại sảnh vang lên tiếng saxophones.
Trần Thu Địch nhìn Ngô Tiếu Thiên đăm đăm, hỏi: “Thực ra có phải anh từng thích em không?”
Ngô Tiếu Thiên cười đau khổ nói: “Phải, có điều, đó là khi em còn đang đi học.”
Trần Thu Địch nói: “Vậy bây giờ?”
Ngô Tiếu Thiên nói: “Bây giờ vẫn còn chưa tìm lại được cảm giác ban đầu đó.”
Trần Thu Địch thở dài nói: “Lần trước chúng ta dùng bữa cùng ba em, em cũng bị làm cho khó xử. Tính ba là thế. Lẽ ra em nên bàn trước với anh.”
Ngô Tiếu Thiên nói: “Thôi, đừng nhắc lại chuyện đó nữa, làm anh suýt bị cay chết nè.”
Trần Thu Địch lại thở dài, nói: “Em biết anh đã không còn tình cảm gì với em nữa.”
Ngô Tiếu Thiên nhìn thấy vẻ sầu muộn của cô, bèn lảng sang chuyện khác. Anh quay đầu nhìn qua đại sảnh một lượt. Bỗng nhiên, anh trông thấy bóng một người phụ nữ rất quen, chua chát quá! Người phụ nữ đó chính là Hà Như, cô mặc thường phục, lộ rõ sự thoải mái hoạt bát, theo sau là một người đàn ông cao to, trông rất lịch lãm.bg-ssp-{height:px}
Dường như họ đang tìm chỗ ngồi, cô nhân viên phục vụ đưa họ đến một chỗ ngồi trống gần chỗ của Tiếu Thiên. Hà Như ngồi xoay lưng lại nên Ngô Tiếu Thiên không thấy được vẻ mặt của cô, nhưng qua vẻ mặt tươi cười của người đàn ông ấy, anh có thể đoán được họ rất hợp nhau. Ngô Tiếu Thiên nghĩ thầm, người này chắc chắn là người đàn ông mà Hà Như nói hôm ấy.
Trần Thu Địch thấy Tiếu Thiên bỗng nhiên sa sầm sắc mặt, hỏi anh có phải không khỏe không? Tiếu Thiên uống cạn một cốc bia lớn, cười nói: “Không sao, chỉ là hơi ồn thôi.”
Lúc này, nụ cười của anh trở nên gượng gạo, đầu óc anh quay cuồng bởi tiếng cười của Hà Như. Anh thấy thật não nề, ủ dột vì sự xuất hiện của Hà Như và người đàn ông lạ mặt ấy, nhưng anh lại sợ bị Trần Thu Địch hiểu thấu tim gan, đành giả vờ vui vẻ, hỏi Thu Địch: “Ban nãy em nói đến đâu rồi?”
Trần Thu Địch liếc anh một cái nói: “Anh không còn tình cảm gì với em nữa rồi.”
Ngô Tiếu Thiên lớn tiếng nói: “Ai nói chứ, có phải em cũng chán anh rồi phải không?”
Trần Thu Địch nghe anh nói vậy, thấy lòng dịu lại ít nhiều.
Ngô Tiếu Thiên thấy người đàn ông đi chung với Hà Như đứng lên hình như muốn đi vệ sinh, anh cũng lập tức đứng dậy, nói với Thu Địch muốn đi vệ sinh một lát. Lúc đi ngang qua chỗ của Hà Như, anh giả bộ tỏ vẻ ngạc nhiên, nói: “Ủa, Hà Như, sao em cũng ở đây? Người ban nãy có phải là người bạn trai mà em đã nói không? Anh ta đẹp trai thật đấy.”
Hà Như thoáng thấy anh, hơi bất ngờ, nhưng trấn tĩnh lại ngay, nói: “Bạn trai gì chứ? Đừng có nói bừa! Sao anh cũng ở đây?”
Ngô Tiếu Thiên cười chỉ tay qua chỗ ngồi của mình, nói: “Em chớ đa nghi, là bạn anh đưa anh đến đây. Đây là lần đầu anh biết có nơi chơi vui thế này.”
Hà Như ngoái đầu lại nhìn Trần Thu Địch, đúng lúc Trần Thu Địch cũng đang quay người nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, ngay lập tức Hà Như nhận ra Trần Thu Địch, nhìn cô cười. Trần Thu Địch thì quay phắt đầu đi chỗ khác.
Tiếu Thiên quay người đi vệ sinh.
Người đàn ông đó đúng là Lưu Đông Khởi. Anh rửa tay xong đang định đi ra thì Ngô Tiếu Thiên vào. Ngô Tiếu Thiên cười nhìn anh một cái nói: “Trông anh quen lắm, tôi quên mất tên anh rồi.”
Lưu Đông Khởi sững người một lát, hồi nghĩ trong đầu, nói: “Anh là ai? Sao tôi chẳng có chút ấn tượng gì?”
Ngô Tiếu Thiên nói: “Tôi từng gặp anh ở văn phòng luật sư của các anh.”
Lưu Đông Khởi nghĩ bụng, hóa ra là khách hàng, thế là anh cho Tiếu Thiên biết tên và còn đưa cho anh ta một tấm danh thiếp.
Lúc Ngô Tiếu Thiên trở ra, ngang qua chỗ Hà Như, anh mỉm cười nói với Đông Khởi: “Anh Khởi này, lần sau có việc tôi nhất định đến tìm anh.”
Lưu Đông Khởi cười nói: “Hoan nghênh anh đến, nhưng có điều tốt nhất nên ít liên quan với người hành nghề như tôi.”
Ngô Tiếu Thiên quay về chỗ ngồi. Hà Như thắc mắc hỏi Đông Khởi: “Anh quen anh ta à?”
Lưu Đông Khởi nhìn theo Ngô Tiếu Thiên nói: “Anh ta là một khách hàng cũ của bọn anh.”
Hà Như không nói gì thêm, cô biết chắc rằng Ngô Tiếu Thiên đang dối anh.
Hôm nay Lưu Đông Khởi hẹn Hà Như đến câu lạc bộ gần bãi đậu xe, nơi mà họ lần đầu gặp nhau chơi là để cảm ơn cô. Ngô Tiếu Thiên bỗng dưng xuất hiện, nét mặt Hà Như không hề thay đổi, nhưng lòng cô thì đang chộn rộn, nhất là khi nhìn thấy Trần Thu Địch. Cô không ngờ, Ngô Tiếu Thiên vẫn còn đang qua lại với cô gái mà theo cô thì vẫn chưa trưởng thành đó. Khi nãy cô định nói cho Lưu Đông Khởi biết quan hệ của cô với Ngô Tiếu Thiên, nhưng suy nghĩ một hồi, thấy nói ra lúc này có lẽ giấu đầu hở đuôi. Cô lại thôi.
Dù gì cô và Lưu Đông Khởi vẫn chỉ là bạn bè bình thường, cô hiểu nên biết giữ chừng mực.
Sau khi về lại chỗ ngồi, Ngô Tiếu Thiên buồn bực nốc bia liên tục.
Trần Thu Địch cười nói: “Người ngồi bên kia là bạn gái trước đây của anh phải không? Em nhận ra hai người đó, lần trước khi anh ta đi đóng bảo hiểm xe, họ đã cùng đến công ty em. Cô ta cũng khéo thật, hóa ra người đàn ông đó là bạn trai của cô ta. Anh cũng đừng buồn mà làm gì.”
Ngô Tiếu Thiên cười nói: “Nói gì thế? Em quan tâm đến chuyện của người ta làm chi?”
Trần Thu Địch cười nói: “Là em nghĩ cho anh thôi.”
Ngô Tiếu Thiên chỉ lo uống bia, mặc kệ cô. Sau đó Trần Thu Địch huyên thuyên những gì anh dường như không thể để tâm được. Anh chỉ mỉm cười, dưới ánh đèn vàng vọt, trông có vẻ gượng ép, giả tạo. Đến khi Trần Thu Địch phát hiện tâm trạng khác thường của anh thì anh đã say khướt rồi.
Trần Thu Địch nói: “Hay chúng ta về đi, ở đây ồn quá.”
Cả hai tính tiền rồi ra bãi đậu xe. Ngô Tiếu Thiên lại qua tiệm tạp hóa mua nửa két bia. Trên xe Trần Thu Địch thấy hai mắt anh đờ đẫn, bèn hỏi: “Có phải anh ủ rũ vì cái cô Hà Như đó không?”
Ngô Tiếu Thiên gắng gượng mở cặp mắt lờ đờ nói: “Cô ta thì liên can gì đến tôi?”
Trần Thu Địch cười nhạt nói: “Anh nghĩ em còn là học sinh chắc? Mắc mớ gì anh lại giận dữ vì cô ta chứ!”
Ngô Tiếu Thiên tự nhiên gằn giọng: “Cô đừng nói nữa được không, phiền phức quá!”
Trần Thu Địch lái xe về đến dưới lầu nhà cô, Ngô Tiếu Thiên muốn xuống xe, Trần Thu Địch nhìn anh vẻ khiêu khích, cười cười: “Thế nào? Lên nhà em hay anh tự lái xe về?”
Ngô Tiếu Thiên nghiêng mắt, cười nói: “Em nghĩ anh sợ em chắc? Lên thì lên!”
Anh xách bia xuống xe, Thu Địch cho xe vào bãi đậu. Trong lúc đợi cô trở ra, đầu óc Ngô Tiếu Thiên không ngừng quay cuồng bởi cảnh tượng Hà Như và Đông Khởi vui vẻ bên nhau, lòng thấy hoang mang. Anh cúi đầu “ợ” một tiếng, lúc này Thu Địch cũng từ bãi đậu xe đi ra, Tiếu Thiên ngắm dáng cô đang rảo bước về phía mình, bỗng thấy lòng xót xa. Anh thấy mình như đang bị treo lơ lửng trên một sợi dây, đung đưa qua lại.
Hai người lên lầu, Thu Địch vào nhà trước, bật đèn lên. Tiếu Thiên thấy nhà cô gọn gàng hơn so với lần trước anh đưa cô về. Mọi thứ trong nhà đều được sắp xếp ngăn nắp. Anh nghĩ, chả trách, ban nãy anh đến, Thu Địch mò mẫm cả buổi. Hóa ra là đang thu dọn nhà cửa. Hơn nữa có thể thấy rằng, cô đã biết chắc tối nay Tiếu Thiên sẽ lên nhà cô, bằng không cô loay hoay cả buổi, cũng giống như trang điểm xong lại lên giường đi ngủ, chẳng phải mất công vô ích sao.
Thu Địch nói cô đi tắm trước. Tiếu Thiên ngồi một mình trên ghế salon, nốc bia liên tục. Sẵn trong người đang có hơi men, anh dần dần thấy hưng phấn trở lại.
Trước mắt anh như hiện lên những lần anh và Thu Địch gần gũi nhau mấy năm về trước.
Khi ấy, ở Thu Địch, anh cảm nhận được nhiều niềm vui sướng mà anh không tìm thấy được ở Hà Như. Lúc Hà Như còn đi học, cô đẹp thật đấy, nhưng anh luôn cảm thấy dường như rất khó khơi gợi những kích thích, những ham muốn tình dục tiềm ẩn, bản năng vốn có của cô, ngay cả lúc họ say đắm nhất cũng thế. Đó không phải là do Hà Như thiếu sức quyến rũ, mà ngược lại, anh cảm thấy cô quá nữ tính, điều này làm anh mất dần đi cảm giác tự tin và an toàn. Trong suốt khoảng thời gian ba năm anh và Hà Như yêu nhau, anh dành cho cô rất nhiều sự quan tâm lo lắng, khi ấy, anh nghĩ tình yêu là sự cao thượng.
Với Thu Địch thì khác, anh thích cô không vì vẻ nữ tính, thân hình đầy đặn, trắng ngần mà vì sự hoang dã ở cô. Lúc ở bên cô, tận sâu thẳm trong anh luôn bị thao túng bởi dục vọng mà anh trước nay vẫn cho là thấp hèn. Cái cảm giác ấy đem lại cho anh nhiều khoái cảm.
Bố qua đời khi anh còn nhỏ, mẹ anh lúc ấy vẫn còn trẻ, bà không tái giá mà dồn hết tình yêu cho anh, vì thế sau khi trưởng thành, anh đối với tình yêu nam nữ cũng mang theo cả khát vọng với tâm trạng thấp thỏm lo âu. Anh không thích kiểu tình yêu thanh cao, mà đòi hỏi ở người yêu một sự dung hòa của sự nhu mì và táo tợn.
Lúc này, Thu Địch từ phòng tắm bước ra, trên người cô không một mảnh vải che thân, tóc để xõa.
Tim Tiếu Thiên bỗng chốc đập loạn xạ. Thu Địch bước đến bên giường, bật đèn ngủ lên. Ánh đèn vàng nhạt, mờ mờ huyền dịu. Tiếp đó cô tắt hết đèn trong phòng. Dưới ánh đèn vàng dịu, tấm thân trắng ngần của cô dường như được giát lên một lớp bạc. Óng ánh! Gọi mời!
Cô khui một chai bia, ngồi xuống bên cạnh Tiếu Thiên. Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, Tiếu Thiên nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, anh lại nốc thêm nửa chai bia, rồi quẳng chai đi, ôm ghì lấy cô.
Anh chỉ nhớ được mỗi câu cuối cùng anh nói: “Anh sẽ nghiền chết em!”