Hà Như ngước mắt lên nhìn, mặt bất giác ửng đỏ, thì ra vẫn là anh chàng ở bãi đậu xe đó. Hà Như cười và ra ý cho anh ngồi xuống. Anh mỉm cười hỏi cô: “Không ngờ con gái như cô mà cũng ăn cay vậy. Ở bên này có nhiều tiệm ăn Trung Hoa, mì gì cũng có, đã thật.”
Hà Như liếc nhìn tô mì của anh, thấy toàn là ớt liền nói: “Tôi hơi hiếu kỳ một chút, nghe giọng của anh hình như anh là người Triết Giang, Giang Tây, vậy sao anh cũng thích ăn cay thế?”.
Anh chàng cười cười: “Mẹ tôi là người Tứ Xuyên, mỗi lần bà nấu nướng đều cho rất nhiều ớt, vì vậy tôi quen ăn ớt từ nhỏ, lớn lên càng không thể thiếu cay.” Anh ta nhìn sang tô của Hà Như thì thấy trên tô toàn là tương ớt liền nói: “Con gái ăn cay ít thôi, kẻo lại nổi mụn thì ai mà lấy.”
Hà Như nghĩ thầm, anh chàng này nói chuyện đường đột quá! Cô nói: “Tôi thì chẳng nghĩ nhiều đến thế, cứ ăn cho thoải mái là được.”
Anh chàng cười tiếp lời: “Nói quá hay, đúng là người biết ăn cay.”
Hà Như hỏi: “Trước đây tôi không thấy anh ở đây, anh mới tới LosAngeles phải không?”.
“Đúng rồi, tôi mới tới hồi tháng trước. Trước đây tôi học ở bên bờ Đông, bên đó chẳng có chỗ nào nấu đồ ăn Trung Hoa cho ra hồn cả. Khu phố Tàu cũng có vài ba nhà hàng nhưng đồ ăn dở lắm, không chính tông như ở đây. Bên này mì gì cũng có, tôi phải ăn cho đã.”
Hà Như nghĩ bụng, thảo nào trước đây không gặp anh ta ở gần khu vực này, hóa ra là mới tới, nếu không một người dễ gây chú ý như anh ta thì cô ắt phải để ý tới rồi chứ.
Anh chàng đưa cho cô một tấm danh thiếp, Hà Như cầm trên tay nhìn qua. A, Lưu Đông Khởi. Cô cũng đưa một tấm danh thiếp của mình cho anh. Lưu Đông Khởi cười nói: “Hóa ra cô họ Hà, hai cô vui thật, xem ra cả hai tửu lượng đều không tốt lắm.”
Hà Như hiểu ý anh nói chuyện bữa nọ Bạch Quả quên không tắt đèn xe, cô cười: “Chúng tôi cũng mới quen nhau thôi, hôm đó cả hai đều không được vui nên anh thấy buồn cười lắm phải không?”
“Sao lại nói thế? Chỉ là giúp đỡ một chút thôi mà.” Lưu Đông Khởi vừa vội vàng ăn mì vừa nói: “Cô Hà, tôi phải đi đây, chiều nay có mấy văn bản cần xử lý gấp. Hy vọng lần sau ăn trưa lại được gặp cô, ăn với cô tôi vui lắm.”
Hà Như cười trừ, không biết phải trả lời ra sao.
Hôm thứ năm, lúc sắp tan ca Hà Như gọi điện thoại cho Bạch Quả, hẹn cô tối đến quán bar uống rượu. Bạch Quả xin lỗi vì có thể cô ấy không rảnh. Có thể cô phải đợi điện thoại của bạn trai, họ phải bàn một việc quan trọng. Hà Như nghe xong, hơi thất vọng. Cô không muốn mắc nợ người khác, nỗi ngượng ngùng do lần trước quên mang ví tiền vẫn canh cánh bên lòng.bg-ssp-{height:px}
Cô thiết nghĩ, cuối tuần này có thể lại đi uống rượu một mình.
Hà Như đang chuẩn bị rời công ty, Lưu Đông Khởi đột nhiên gọi điện thoại cho cô, mời cô tối nay cùng đi uống rượu. Lưu Đông Khởi nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nói chuyện phiếm với cô thôi“.
Hà Như suy nghĩ, rồi đồng ý. Cô nghĩ, trước đây mình rất ít nhận lời mời của đàn ông, sao hôm nay mình lại vui vẻ nhận lời ngay vậy nhỉ? Cô tự nhủ, không phải cô đã thích Lưu Đông Khởi, họ chỉ là cùng nhau đi uống rượu và nói chuyện thôi.
Trên đường về nhà, Hà Như lại bị kẹt xe, cô phải lái mất hơn một tiếng đồng hồ. Khi về tới nhà, nghe điện thoại có lưu lại tin nhắn. Cô liền bật loa lên, thì ra là điện thoại của Ngô Tiếu Thiên, anh nói thứ năm tuần sau sẽ đến Los Angeles, hy vọng Hà Như ra sân bay đón anh.
Hà Như nghe xong suy nghĩ một lát rồi gọi điện thoại lại cho anh ấy. Cô hỏi Ngô Tiếu Thiên anh đã liên lạc phòng ốc ở bên đây xong chưa, Ngô Tiếu Thiên nói anh vẫn chưa chuẩn bị chuyện này, cứ đến rồi tính sau. Hà Như thấy buồn cười. Cô nói: “Bữa đó, tôi sẽ tranh thủ ra sân bay đón anh, tôi sẽ đặt trước cho anh một phòng, còn việc khác tôi không giúp được đâu nhé!”.
Ngô Tiếu Thiên nghe xong, lặng đi một lúc không nói.
Hà Như ăn xong tô mì, rồi tắm rửa sạch sẽ. Trong lúc thay đồ, cô còn muốn thoa một ít nước hoa lên người, sau đó cô nghĩ lại, có đàn ông không thích mùi nước hoa lắm, lại là lần đầu tiên hẹn với người ta, nên lại thôi. Lúc ra cửa, cô kiểm tra lại lần nữa ví da của mình, vẫn còn chứng minh thư, cô không muốn lặp lại chuyện như lần trước ở khu vui chơi. Rồi cô lái xe ra khỏi nhà, Lưu Đông Khởi hẹn gặp Hà Như tại một khu vui chơi gần trung tâm thành phố, chỗ đó gần phố người Hoa. Họ hẹn nhau lúc giờ. Hà Như nghĩ, ít ra cô phải đến muộn hơn Lưu Đông Khởi phút, phụ nữ mà, phải giữ giá một tí chứ. Thế là cô thong thả xuôi theo dòng xe, nhìn ngắm phố phường hoa lệ xung quanh, nỗi bực dọc vì cú điện thoại của Ngô Tiếu Thiên cũng dần dần tan biến.
Hà Như đến khu vui chơi đó. Không thấy Lưu Đông Khởi ngồi sẵn đợi cô như cô tưởng tượng. Cô thấy bực mình. Cô chọn đại một chỗ và ngồi xuống, kêu một ly rượu nho đỏ. Cô thấy hơi hối hận vì đã tùy tiện nhận ngay lời mời của Lưu Đông Khởi. Mới gặp nhau có hai lần, vả lại những gì cô hiểu anh cũng chỉ là bề ngoài, không thể gọi là bạn của nhau được. Đàn ông bây giờ ai mà hiểu nổi! Cô ngạc nhiên vì lần hẹn hò khó hiểu này của mình.
Cô đã ngồi trong quán rượu hơn nửa tiếng đồng hồ, Lưu Đông Khởi vẫn chưa tới. Cô có cảm giác như mình bị lừa, cô cười khẩy, đứng dậy trả tiền và lái xe về nhà. Cô nghĩ, chắc lúc này Lưu Đông Khởi đang trốn ở một nơi nào đó cười khoái chí đây.
Về tới nhà, cô tự dằn lòng không gọi điện chất vấn Lưu Đông Khởi vì sao lại thất hẹn, vì cô cảm thấy làm như vậy vô tình khiến người ta nghĩ mình rất chú trọng đến cuộc hẹn này. Tâm trạng không vui, nên cô lên mạng, chát vài câu với vẻ đầy giận dữ, người kia cũng chát lại với những lời lẽ độc địa, cay cú, làm cô khóc một trận.
Cô thấy tâm trạng của mình càng nặng nề. Cô tắt máy, vùi đầu vào gối.
Thứ bảy, chủ nhật tuần này sao chán quá!