Bất chợt tiếng điện thoại vang lên.
Lúc này còn ai gọi điện cho mình nữa?
Hà Như nghĩ tới Lưu Đông Khởi, anh đã rời Thượng Hải được hơn nửa tháng rồi, trong ngần ấy thời gian, anh đã gọi điện về cho cô khoảng ba lần, cô dường như nhận ra được nỗi đau thương mà người khác không dễ gì cảm nhận được từ sau những lời nói hân hoan vui vẻ ấy của anh.
Cô nghĩ có lẽ bản thân anh đã chìm đắm trong niềm hạnh phúc của cuộc sống. Bất chợt Hà Như lại có một chút chạnh lòng, cô độc. Đây cũng vốn là tình cảm thường tình của con người, cũng như những người đang cô độc khát khao tìm được hạnh phúc vậy. Trong lần nói chuyện cuối cùng, Hà Như hỏi Lưu Đông Khởi đã gọi điện cho Tôn Ánh chưa, anh nói đã gọi. Qua điện thoại anh ta không hề nhắc đến việc Tôn Ánh đã từ chối món quà mà anh đã nhờ cô chuyển giúp, điều đó có nghĩa là Tôn Ánh đã không nói thẳng chuyện này với anh. Lúc đó cô nghĩ tính cách của Tôn Ánh hoặc là lạnh nhạt hoặc là rất thâm trầm bởi khi Lưu Đông Khởi đề cập đến vấn đề này, cô cố lơ đi, như thế sẽ làm cho Lưu Đông Khởi có ấn tượng tốt về cô.
Hà Như vừa nghĩ vừa nhấc điện thọai lên. Cô không thể ngờ được người gọi điện lại là Ngô Tiếu Thiên.
Cô hơi sững người một tí rồi hỏi:
- Anh đang ở đâu vậy? Có chuyện gì không?
- Anh đang ở phòng thí nghiệm. Ngô Tiếu Thiên trả lời.
Hà Như cười và nói:
- Có nhà rồi có khác, mới sáng thế này mà đã làm việc rồi!
Ngô Tiếu Thiên thở dài:
- Nhà gì chứ, chỉ là một chỗ ở tạm ấy mà, em đừng chế giễu anh như vậy có được không? Em đã gặp Châu Nhuận chưa?
- Gặp rồi, anh ta bị phù thũng khắp người, mọi người ai cũng mập mạp khỏe mạnh, chứ không giống tụi mình đâu.
Tiếu Thiên hỏi lại:
- Em không phải đang nói mình đấy chứ?
Hà Như cười lạnh nhạt:
- Với tính khí của anh thì ai dám nói tới chứ?
Ngô Tiếu Thiên im lặng một lúc rồi nói tiếp:
- Em ở bên đó vẫn khỏe chứ?
- Mọi việc đều rất tốt, bây giờ ở đây có rất nhiều thay đổi. Hai ngày nữa lớp mình sẽ họp lớp, không biết khi ấy bạn bè hỏi tới tình hình của anh, em phải nói thế nào đây?
Ngô Tiếu Thiên đáp:
- Mọi người đều biết chuyện của chúng ta rồi, em nói thế nào cũng được.
- Em nói ở đây không phải là chuyện của bọn mình mà là chuyện của anh đấy.
Ngô Tiếu Thiên ngập ngừng:
- Hà Như, thực ra anh là …
Hà Như không đợi anh nói xong, cô liền cúp điện thoại. Cô biết rất rõ là anh muốn nói chuyện gì. Không lâu sau điện thoại lại tiếp tục vang lên. Hà Như bực bội nhìn điện thọai, cuối cùng rồi cô cũng phải nhấc ống nghe lên và nói:
- Anh không cần nói nữa, em thực sự không muốn nghe.
Cô vừa lên tiếng thì đầu dây bên kia nói:
- Hà Như, anh đây, nãy giờ điện thoại của em bận liên tục. Xin lỗi vì đã khuya thế này mà còn gọi điện cho em nữa. Em thế nào rồi?
Hà Như vừa nghe giọng Lưu Đông Khởi thì giọng nói có dịu đi một chút. Cô nói:bg-ssp-{height:px}
- Anh đấy à? Tối thế này mà vẫn còn có hứng nói chuyện sao? Anh không buồn ngủ à?
Lưu Đông Khởi cười và tiếp lời:
- Anh cũng muốn hỏi em câu đó. Trời sắp vào thu, trời oi quá, không ngủ được.
- Sao anh biết em còn thức? Anh không sợ sẽ làm em thức giấc ư? Hà Như cười.
Lưu Đông Khởi đùa:
- “Thần giao cách cảm” mà. Lúc nãy anh đứng trên ban công ngắm sao trời liền biết ngay là em chưa ngủ.
Nghe tới “thần giao cách cảm” Hà Như bỗng cảm động, cô lặng đi một lát rồi mới nói:
- Anh đừng đùa nữa, có chuyện gì hãy nói đi.
Đông Khởi nói:
- Anh định ngày này mới về Thượng Hải, nhưng bây giờ anh định mai về.
Hà Như hơi bất ngờ nói:
- Tại sao lại vội vã như vậy? Anh về không nhớ con gái anh sao?
Lưu Đông Khởi thở dài nói:
- Cũng chính vì chuyện con bé, lúc này gia đình anh đang có chút chuyện không vui. Anh định đưa con qua Canada rồi sang Mỹ. Lưu Cầm sinh ra ở Canada mà. Nhưng mẹ anh đã kiên quyết phản đối chuyện này. Em biết đấy, mẹ anh đã nổi giận thì không ai dám cãi lại cả.
- Vậy con gái anh có đồng ý đi không?
- Ban đầu thì nó không chịu, nhưng khi nghe anh nói sắp tới sẽ dẫn nó đi thăm mẹ thì nó mới đồng ý.
- Anh không nên đánh lừa trẻ em như vậy chứ!
Lưu Đông Khởi nói:
- Anh không lừa nó. Anh nói thật đấy, anh nghĩ là nó cũng đã lớn rồi mà không biết về mẹ mình thì cũng không được.
Hà Như im lặng.
Đông Khởi nói tiếp:
- Sau đó Lưu Cầm nói chuyện này với mẹ anh, bà nổi giận và mắng cho anh một trận.
Hà Như nghĩ rồi nói:
- Em nghĩ là phải trân trọng tình cảm của các cụ.
Đông Khởi tiếp lời:
- Chính vì thế mà mấy ngày nay anh có dám nhắc tới đâu, càng không dám nhìn thẳng vào bà cụ. Bởi thế, anh mới nghĩ đi sớm một chút thì hay hơn.
- Anh đã liên hệ với mẹ Lưu Cầm chưa? Hà Như hỏi.
- Vẫn chưa. Chuyện này nói ra dài dòng lắm, sẽ nói với em sau. À tiện đây, ngày mai em đặt dùm anh một phòng ở chỗ em nhé. À, còn nữa anh sẽ đưa số máy bay và số vé cho em, em chịu khó gọi điện cho Hãng hàng không Phương Đông đổi lại bay cùng chuyến với em nhé. Ngày mai anh sẽ đi chuyến bay lúc giờ đến phi trường Phố Đông.