Lưu Đông Khởi và Hà Như về đến khách sạn thì đã gần giờ, cả hai uống hơi nhiều rượu nên có vẻ hơi mệt mỏi.
Hà Như nói với Lưu Đông Khởi:
- Những lời mà bạn em nói, anh đừng để bụng nhé. Mọi người cũng đã tám, chín năm rồi không gặp mặt, hôm nay gặp nhau, không ngờ tụi nó vẫn nói chuyện thế, chẳng nể nang ai. Tụi nó cũng chỉ là nói đùa thôi, chứ không có ý gì khác đâu. Hồi ấy, có một dạo, vì chuyện học hành, mà Trịnh Tiểu Ngọc hay gây với em. Nó toàn ganh tỵ là em học khá hơn, nên lúc nào cũng so đo với em. Mãi đến lúc trước khi tốt nghiệp thì tụi em mới vui vẻ lại với nhau. Bạn học vẫn là bạn học, tình bạn ấy không thể xóa nhòa được.
Lưu Đông Khởi nghe Hà Như nói tới câu cuối cùng thì bất chợt nghĩ tới Ngô Tiếu Thiên, trong lòng hơi buồn, anh nói:
- Nói như em thì anh chỉ giống như người qua đường thôi sao?
Nghe thấy thế, Hà Như liền xoay người lại, cô biết đã làm tổn thương anh, liền cười nói:
- Anh bắt đầu nhạy cảm lên từ khi nào vậy? Em nói đó chỉ là tình bạn thôi mà.
Lưu Đông Khởi nói:
- Bạn bè của em hình như đều có ấn tượng rất tốt về Ngô Tiếu Thiên, họ cảm thấy bọn em thành cặp mới xứng.
Hà Như nói:
- Anh mà cũng nghĩ như vậy à? Không lẽ anh đã đánh mất niềm tin của anh rồi sao?
Lưu Đông Khởi nói:
- Chí ít gì thì anh cũng thấy, nếu hôm nay mà Ngô Tiếu Thiên thay vào vị trí của anh thì không khí họp mặt của tụi em sẽ hòa hợp hơn nhiều.
- Đây là hai chuyện khác nhau, hơn nữa cái giả thiết ấy không thể nào trở thành sự thật được. Bạn học không nhất thiết cứ phải trở thành tình nhân thì quan hệ mới tốt đẹp được. Giống như Đường Na đã nói đó, lớp em cuối cùng chẳng đôi nào thành. Chuyện này, thực ra như vậy sẽ tốt hơn, để khỏi phải nhìn thấy cái cảnh mọi người đều đem cặp ấy ra bình luận, moi móc. Chắc cả đời họ phải đóng kịch trước mặt mọi người mất. Khó chịu lắm!” Hà Như không vui nói:
Lưu Đông Khởi cười nói:
- Đúng, như thế thì khó chịu thật đấy.
Hà Như nhờ Lưu Đông Khởi lấy cái va li lớn của cô từ trong tủ ra, để lên nền nhà nói:
- giờ trưa mai chúng ta bay, bây giờ em phải sắp xếp hành lý trước chứ lỡ sáng mai vội quá lại quên mất.bg-ssp-{height:px}
Cô cầm lấy một gói quà nhỏ, mở ra nhìn một cái rồi nói:
- Cái cậu Chu Nhuận này thật là, tặng cái gì không tặng, sao lại đem tặng cho Ngô Tiếu Thiên hai gói thuốc lá vậy?
Lưu Đông Khởi cười đáp lời cô:
- Biết nói sao đây, hay là cậu Châu Nhuận ấy nghĩ là Ngô Tiếu Thiên ở bên ấy rất là buồn cho nên tặng thuốc lá để hút giải sầu đó mà.
Hà Như bỗng nhếch miệng cười khẩy:
- Ai nói là anh ta bên ấy buồn chứ? Người ta sống sung sướng lắm đó!
- Chỉ cần cậu ta sống vui vẻ thì mọi người nhẹ nhõm cả rồi. Đúng rồi, tụi mình đến phi trường Los Angeles thì mình đón taxi hay là nhờ ai tới đón nhỉ?
Hà Như nhìn gói thuốc nói:
- Hay là mình nhờ Giang Cốc tới đón, tiện thể nhờ anh ta gửi hai gói thuốc này cho Ngô Tiếu Thiên luôn. Bây giờ Los Angeles là hơn giờ sáng ngày , máy bay của chúng ta sẽ đến Los Angeles vào khoảng giờ trưa ngày . Lúc ấy, có khi anh ta rảnh đấy.
Vì vậy Hà Như bấm số điện thoại gọi về nhà Bạch Quả.
Bạch Quả đã đi làm rồi, còn Giang Cốc thì đang ngủ. Hà Như hỏi anh ta là trưa ngày anh ta có thể ra đón cô được hay không.
Giang Cốc mơ mơ màng màng một lúc rồi mới nói:
- Xui quá! Chiều mai anh lại có buổi báo cáo, còn Bạch Quả thì cô ấy bận làm sổ sách, có thể sẽ không đi được. Hay là để anh nhờ Ngô Tiếu Thiên đi đón em nhé? Một lát nữa anh sẽ nói với cậu ấy.
Hà Như vội vàng nói không cần, không cần phải làm phiền tới anh ta, cô có thể tự nghĩ cách được.
Giang Cốc cười nói:
- Em yên tâm đi, cậu ta còn đang mơ ước có cơ hội như vậy nữa kìa!