Khi Tiếu Thiên đến phi trường thì vẫn chưa tới một giờ, anh tìm khắp khu vực nhập cảnh mà vẫn không thấy bóng dáng của Hà Như, nên anh cho xe chạy ra bãi đậu.
Vừa từ chỗ đậu xe ra, thì anh nhìn thấy Hà Như đeo một cái túi du lịch lớn. Cô mặc áo thun và váy jean ngắn, dáng vẻ phong trần từ trong chỗ nhập cảnh đi ra. Hình như cô gầy đi một chút, còn ánh mắt đằng sau cặp mắt kính thì có vẻ như hơi ảm đạm. Anh định đưa tay vẫy cô thì đột nhiên anh nhìn thấy theo sau Hà Như là người mà anh đã gặp ở buổi tiệc đêm lần trước, luật sư Lưu Đông Khởi, tay anh đang đẩy cái xe chứa đầy va li, vội vàng bước theo cô.
Ngô Tiếu Thiên cảm thấy đầu óc quay cuồng, ngực căng tức, mắt anh dường như cũng nhòe đi. Anh không thể nào ngờ Hà Như và Lưu Đông Khởi lại cùng nhau về nước! Vẻ thân mật của hai người cho thấy mối quan hệ của hai người đã vượt lên trên mức quan hệ bình thường. Anh nghĩ, lần này mục đích họ về nước đã rất rõ ràng rồi, không chừng giấy đăng ký kết hôn còn nằm trong va li nữa kìa! Thật không ngờ là đến lúc Hà Như muốn kết hôn thì lại làm mọi việc nhanh thế, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.
Nhưng rồi, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Anh hiểu rõ rằng, bây giờ anh không còn lý do nào nữa để ngăn cản chuyện của Hà Như, sự thật bao giờ cũng tàn khốc hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
Hà Như vẫn chưa nhìn thấy Ngô Tiếu Thiên đang đợi cô ra, vì vậy cô đang chú ý kêu xe taxi. Hình như xem ra cô không hề trông đợi việc anh ra đón, thậm chí cũng chẳng cần quan tâm đến chuyện đó. Ngô Tiếu Thiên đang cảm thấy do dự, tiến thoái lưỡng nan, thì Lưu Đông Khởi đã nhìn thấy anh, vẫy vẫy tay với anh. Anh chỉ còn cách là cười vui vẻ với họ, anh từ từ cho xe chạy lại.
Hà Như thấy anh, hơi ngỡ ngàng. Cô không ngờ Giang Cốc đã kêu Ngô Tiếu Thiên đến đón cô thật, hơn nữa cũng không tin là Ngô Tiến Thiên tới đón cô. Do đó cô cảm thấy hơi lúng túng.
Ba người nói chuyện hỏi thăm một vài câu rồi đẩy hành lý lên xe đi. Họ sắp xếp hành lý xong, Hà Như ngồi ghế trước, cạnh Tiếu Thiên, còn Lưu Đông Khởi thì ngồi ở phía sau cùng hai cái va li lớn.
Trên đường đi, Ngô Tiếu Thiên cố gắng tươi cười. Anh hỏi Hà Như về tình hình ở Thượng Hải, Hà Như chỉ trả lời qua loa. Lưu Đông Khởi cứ chốc chốc lại nói vào một vài câu để điều hòa bầu không khí. Buổi tối hôm trước anh đã được nghe Hà Như nói về chuyện Ngô Tiếu Thiên nên anh cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần khi gặp Ngô Tiếu Thiên. Nhưng Ngô Tiếu Thiên không nói với anh câu nào, làm cho anh cũng có chút khó chịu.
Khi xe vào phố, Ngô Tiếu Thiên hỏi sẽ đưa ai về nhà trước? Lưu Đông Khởi nghĩ là Hà Như còn có rất nhiều chuyện muốn nói với Ngô Tiếu Thiên, nên anh bảo với Ngô Tiếu Thiên là hãy cho anh về nhà trước.
Ngô Tiếu Thiên đưa anh đến trước nhà, giúp anh khiêng hành lý xuống xe.
Lưu Đông Khởi cảm ơn anh và nói với Hà Như:
- Lát nữa anh sẽ gọi điện cho em.
Ngô Tiếu Thiên thong thả lái xe đưa Hà Như về nhà. Anh cười nói:
- Lần này về mọi thứ có thuận lợi không? Xem ra thì cũng giải quyết được nhiều việc phải không?
Hà Như nhìn ra cửa sổ, thở dài một tiếng rồi nói:
- Cũng tạm được. Tối hôm trước có họp mặt mấy đứa bạn, nói chuyện vui lắm. Thật không ngờ là xa nhau gần chín năm rồi mà mọi người ngồi lại vẫn còn hòa hợp với nhau như vậy.
Ngô Tiếu Thiên nói:
- Lưu Đông Khởi cũng đi sao?
Hà Như gật gật đầu.
Ngô Tiếu Thiên cười nói:
- Ừ, đúng rồi anh ấy đương nhiên đi rồi. Trời không phụ người có lòng mà!
Hà Như có ý tránh vấn đề mà anh muốn nói, cô nói:
- Lúc gặp mặt, mọi người đều nhắc đến anh, nói anh giữ gìn sức khỏe, Châu Nhuận còn gửi anh hai gói thuốc lá nè, để anh hút cho đỡ buồn.
Ngô Tiếu Thiên nghe xong, đổi giọng, cười chua chát:
- Tôi thì sao? Không phải tôi đang sống rất tốt sao? Sao mọi người lại mất thời gian tội nghiệp cho tôi vậy, hay là thấy tôi giống một kẻ thất bại, phạm tội? Hay là ai cũng sống sung sướng rồi nên thấy tội nghiệp người khác không? Tôi đâu cần sự thương hại ấy đâu, nếu không tôi đã không bỏ hết mọi thứ trong nước. Ai cần ai chứ!bg-ssp-{height:px}
Hà Như nói:
- Thực ra mọi người cũng đều muốn tốt cho anh thôi.
Ngô Tiếu Thiên nói:
- Có phải là cô nghĩ cho tôi đúng không? Hay là cô thấy cô mắc nợ tôi thấy thương hại tôi? Có khi thông cảm với người khác cũng là một cách nâng cao bản thân mình đấy.
Hà Như nói:
- Tùy anh muốn hiểu ra sao thì hiểu, miễn là em không có ý ấy là được.
Ngô Tiếu Thiên im lặng một lát rồi thở dài nói:
- Anh lại nói đâu đâu rồi. Xin lỗi em, Hà Như, khi nãy, lúc ở sân bay, anh thấy em và cậu ta cùng về nên hơi sốc một chút. Anh là người thế nào, em hiểu rõ hơn anh. Chúng ta đã có một thời gian bên nhau, mặc dù chuyện tụi mình không thành, nhưng cũng không nên để canh cánh trong lòng. Lúc nãy anh nói mấy câu nóng nảy thế, em đừng để bụng nhé. Anh với em cũng không còn là anh với em của tám năm về trước nữa, huống hồ em cũng không còn lưu luyến gì anh nữa. Vì vậy từ nay về sau, anh cũng sẽ không làm cho em bực mình nữa. Có lúc thực sự anh cảm thấy rất là chán. Thật đấy, anh không thể lại làm cho em bực mình nữa!
Nghe anh nói, Hà Như bỗng nhớ lại cảm giác của mình lúc đi dạo trên bến tàu ở Thượng Hải hôm ấy, rồi hình ảnh phòng lấy nước thấp lè tè, cũ kỹ của trường, cô từ từ nghĩ lại câu nói của anh, mắt bỗng nhòa lệ.
Ngô Tiếu Thiên lại trầm ngâm, rồi anh bỗng cười một cách khổ sở:
- Em nói đi, sao mình lại phải làm khổ nhau như thế nhỉ!
Hà Như nghe xong, trong lòng cô cảm thấy ảm đạm.
Lúc xuống xe, Ngô Tiếu Thiên khiêng va li của Hà Như lên lầu, cô mở va li ra và lấy gói thuốc đưa cho anh. Ngô Tiếu Thiên mở một hộp ra và lấy ra một điếu châm lửa hít hà.
Lúc anh sắp ra về, Hà Như tiễn anh ra tận xe, rồi nhẹ nhàng nói:
- Tiếu Thiên, anh đã biết chuyện của em và Lưu Đông Khởi, sau này tụi mình có thể gặp nhau được không?
Ngô Tiếu Thiên ngừng một lát. Chuyện của Hà Như và Lưu Đông Khởi do chính miệng cô nói ra, cảm giác khác hẳn với khi nãy.
Anh rít một hơi, làm bộ như không mấy để tâm đến, cười nói:
- Tại sao lại không chứ? Anh đã nói rồi, dù gì thì chúng ta cũng đã có một quãng thời gian đẹp bên nhau đúng không? Anh sẽ luôn trân trọng những giây phút ấy, bất kể là trong tương lai có xảy ra chuyện gì đi nữa. Bọn mình cũng đã từng là đôi bạn học thân nhất mà.
Hà Như không ngăn được nước mắt, cô nói:
- Có một số việc quên được thì sẽ tốt hơn.
Khi Ngô Tiếu Thiên vừa lên xe, Hà Như đột nhiên gọi anh. Ngô Tiếu Thiên quay người ra và nói:
- Có phải anh quên cái gì không?
Khi anh thấy Hà Như với khuôn mặt đẫm nước mắt đang nhìn anh, lòng anh như quặn lại, anh lập tức lái xe lao đi. Khi chiếc xe đi được một quãng xa, anh không kìm được quay đầu lại, vẫn thấy Hà Như đứng ở bên đường dõi theo anh. Anh cảm thấy, bóng cô thật lẻ loi, giống như buổi tối mưa phùn cách đây nhiều năm, cái lần cuối cùng anh đưa cô về nhà, cô cũng đã đứng lẻ loi trước cửa, mắt nhòa lệ đứng trông theo bóng anh khuất dần.
Anh đẩy mạnh cần số, cảm thấy anh và xe cũng như nhau, đều đau khổ lao đi.