Hai người đã vượt qua được sự ngăn cách về tư tưởng, nói chuyện càng lúc càng ăn ý. Họ nói với nhau rất nhiều chuyện. Ngô Tiếu Thiên trong lúc ngà ngà say liền kể chuyện anh và Hà Như từ lúc mới quen cho đến lúc chia tay, anh kể một cách rất sinh động, Lưu Đông Khởi ngồi yên nghe mà không nói lời nào cả, chỉ liên tục uống bia.
Trước đây Lưu Đông Khởi chỉ gặp Ngô Tiếu Thiên có hai lần, một lần tại phòng vệ sinh ở nhà hàng này, một lần nữa là lúc anh ta ra phi trường đón Hà Như và anh, anh không có ấn tượng gì lắm, chỉ cảm thấy bề ngoài anh ta xem ra khá nông nổi, vì vậy trước khi tới đây, trong lòng anh cũng đã chuẩn bị sẵn. Vừa rồi khi trò chuyện với anh ta, anh đã có ấn tượng khác hơn về anh ta.
Vì thế anh nghĩ, nếu Ngô Tiếu Thiên không có cách đối nhân xử thế ngạo mạn, khinh đời như vậy, thì khi anh ta mới tới Los Angeles, không chừng Hà Như đã quay lại với anh ta rồi. Anh cảm thấy, Ngô Tiếu Thiên không phải là người không biết quý trọng tình cảm, khuyết điểm của anh ta chỉ là làm cho con gái phải thận trọng và thiếu cảm giác an toàn, mà những điểm này thì người con gái trưởng thành nào cũng cần đến. Khi nghe Ngô Tiếu Thiên nói chuyện, anh có thể nhận ra được điều này.
Anh nhìn khuôn mặt với cặp mắt mơ mơ màng màng vì say rượu của Ngô Tiếu Thiên, tự nhiên trong lòng anh bất chợt có cảm giác lo sợ thấp thỏm không yên.
Mặc dù là từ đầu đến cuối, anh không hề cho rằng mình là kẻ thứ ba, nhưng Ngô Tiếu Thiên không thể giấu được cảm giác đau khổ sâu sắc, điều đó vô tình tác động tới anh. Cái cảm giác đau khổ như thế chỉ có thể thấy được khi một người thất tình. Nó không chỉ làm tổn hại đến lòng tự tôn, mà quan trọng hơn nữa là làm tan vỡ hết tất cả những mộng ảo của con người. Mặc dù anh và vợ cũ Đường Phi Phi trong thời gian hơn một năm đầu cũng đã từng thực sự yêu nhau, nhưng khi chia tay, anh gần như không hề thấy đau khổ. Anh chỉ thấy cuộc sống bỗng nhiên có rất nhiều thay đổi, con đường phía trước còn chứa đầy những ẩn số. Anh nhanh chóng điều chỉnh lại nhịp sống của bản thân, phấn chấn trở lại. Nhưng nếu anh một lòng một dạ yêu thương ai đó để rồi sau đó anh và người nhất mực yêu thương lại tan đàn xẻ nghé thì anh sẽ thế nào nhỉ?
Anh có phần ngưỡng mộ những gì Ngô Tiếu Thiên đã trải qua trong tình yêu “thất bại” của mình. Không phải ai cũng có thể có được một lần yêu thật sự. Nghĩ tới cái cảnh anh phải đối mặt với những chuyện mà anh không thể nào dự liệu trước được, sâu tận đáy lòng anh tự hỏi, "Mình có thật sự muốn bỏ hết tất cả, kể cả con gái mình để hết lòng yêu thử một lần không?"
Tối đó, Ngô Tiếu Thiên uống rất say, toàn thân mềm nhũn, không thể nào lái xe về được. Lưu Đông Khởi chỉ còn cách là gọi điện cho Hà Như. Hà Như vội vội vàng vàng chạy tới thì đã thấy ánh mắt của Ngô Tiếu Thiên lờ đờ, toét miệng cười.
Hà Như nhíu mày, hỏi Lưu Đông Khởi:
- Rốt cuộc là hai người đã nói chuyện gì vậy? Anh ta sao lại say khướt thế? Có phải anh đã chuốc rượu anh ta không?
Lưu Đông Khởi nói:
- Bọn anh chỉ nói chuyện tùy hứng mà thôi. Không ngờ anh ta lại uống được như vậy, giống như là đang đùa với sinh mạng mình vậy, mà tửu lượng lại không cao. Anh không biết chỗ ở của anh ta, giờ làm sao đây? Cứ thế này mà đưa anh ta về ư?
Hà Như nói:
- Để em gọi điện hỏi địa chỉ của anh ta, rồi sau đó anh và em cùng đưa anh ấy về.
Sau đó cô gọi điện cho anh Trình, chủ nhà Tiếu Thiên ở trước kia, Đông Trình nói cho cô biết nơi ở mới của Ngô Tiếu Thiên xong cười hỏi cô:
- Có phải là Thiên lại uống nhiều nữa rồi không?
Lưu Đông Khởi lục trong túi Ngô Tiếu Thiên tìm chìa khóa xe, đỡ anh ta lên xe của anh. Còn Hà Như thì tự lái xe của anh chạy trước. Lúc nãy khi cô vừa nhìn thấy dáng vẻ của Ngô Tiếu Thiên, trong lòng cô có chút gì đó không vui. Cô biết anh là một người rất kiên cường và trọng thể diện, hễ gặp một chuyện gì đó không như ý là anh rất khổ sở. Cũng may là sau khi uống rượu xong anh chẳng gây chuyện gì cả. Trong lòng cô đang nghĩ tới việc lát nữa sẽ phải gặp mặt Trần Thu Địch, cô phải giải thích thế nào đây? Chuyện tối nay rốt cuộc cũng là do cô mà ra.
Nửa tiếng sau, ba người đã tới được nơi ở của Ngô Tiếu Thiên, Lưu Đông Khởi dừng xe lại và đỡ Ngô Tiếu Thiên xuống xe, Hà Như đi lên lầu trước để gõ cửa.
Trần Thu Địch vừa mới gặp Hà Như liền sững người một lát, sau đó mới lạnh lùng hỏi cô:
- Cô Hà Như, sao cô lại tới đây? Ngô Tiếu Thiên đâu?bg-ssp-{height:px}
Hà Như cười nói:
- Anh ấy uống hơi nhiều, có thể là do tối nay tâm trạng không được tốt lắm.
Trần Thu Địch cười nhạt nói:
- Lúc anh ta đi cũng không được vui, anh ta nói là sẽ đi gặp bạn trai của cô, tôi có thể cản anh ta sao! Có phải là do các người chuốc cho anh ấy say không?
Hà Như nói:
- Xin lỗi cô, Thu Địch, chuyện này do tôi cả. Ngày mai khi anh ta tỉnh rượu, tôi sẽ xin lỗi anh ta sau.
Trần Thu Địch nghe xong liền nói:
- Cô Hà Như à, cô còn mặt mũi nào để mà nói câu đó nữa hả! Cô buông tha anh ấy ra có được không?
Trong lòng Hà Như hơi bực nhưng sắc mặt cô vẫn không thay đổi, cô bình tĩnh nói:
- Thu Địch, cô hận tôi cũng được, chỉ mong cô đừng vì chuyện này mà trách Ngô Tiếu Thiên nữa.
- Chuyện của chúng tôi, chúng tôi tự giải quyết, không cần cô phải chỉ tay vẽ chân như vậy. Cô cho rằng tôi là gì của Ngô Tiếu Thiên hả? Anh ta là bố của con tôi đấy!
Hà Như nghe thế thì sững cả người, câu nói của Trần Thu Địch mặc dù cô cũng dự đoán được nhưng vẫn làm cô cảm thấy rất ngạc nhiên. Cô không thể ngờ được là quan hệ của Trần Thu Địch và Ngô Tiếu Thiên lại có thể đi xa đến như vậy. Cô nén lại cảm xúc của mình, nhanh chóng quay người đi xuống lầu.
Lúc đó Lưu Đông Khởi cũng vừa đỡ Ngô Tiếu Thiên lên tới, Trần Thu Địch vừa nhìn thấy liền vội vã chạy tới đỡ Ngô Tiếu Thiên vào phòng. Ngô Tiếu Thiên vẫy vẫy tay với Lưu Đông Khởi rồi mơ mơ màng màng nói:
- Cảm ơn ông anh, có dịp chúng ta sẽ uống với nhau nữa nhé.
Lưu Đông Khởi cầm chìa khóa xe đưa cho Trần Thu Địch, và nói lời xin lỗi, Trần Thu Địch nhăn mặt nói:
- Không còn chuyện của anh nữa, anh đi đi.
Lưu Đông Khởi chỉ còn cách đi xuống lầu.
Trần Thu Địch đỡ Ngô Tiếu Thiên nằm lên giường, cô nhìn anh ngủ say sưa, không nén được liền bật khóc. Trong lòng Ngô Tiếu Thiên vẫn chưa quên được Hà Như, cô có thể nhận ra được điều ấy từ việc anh uống say mèm như vậy. Xem ra việc cô muốn sinh đứa con ra để trói buộc anh chỉ là ước muốn của riêng cô mà thôi.