Về đến nhà, Hà Như đi tắm rồi rót một ly rượu nho đỏ.
Mỗi ngày trước khi đi ngủ, cô đều uống một ly rượu nho đỏ. Thứ nhất là để dễ ngủ, thứ hai là vị rượu nho có lợi cho việc làm mềm mạch máu, giảm thiểu áp lực tim mạch. Tim cô có lúc đập nhanh, trước đây khi học ở Đông Bắc thường hay bị hồi hộp, tối đến thường bị giật mình thức giấc vì những cơn ác mộng, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Sau khi đến Los Angles, bác sĩ tư khuyên cô uống một ít rượu nho thử xem. Sau một thời gian thử nghiệm, cảm giác hồi hộp khi ngủ quả nhiên đã giảm rất nhiều.
Cô từng nói đùa với đồng nghiệp, khí hậu ở California hợp với việc trồng nho, tất nhiên cô phải nhập gia tuỳ tục rồi.
Cô ngồi trước tivi thờ ơ xem màn "Thoát y vũ" vừa uống rượu, vừa nghĩ đến Ngô Tiếu Thiên, không biết mấy ngày nay anh đã thích nghi được với cuộc sống ở đây chưa? Vài lần định gọi điện thoại hỏi thăm anh, nhưng hai người có thể nói với nhau những gì? Mối quan hệ giữa họ đã chấm dứt từ lâu rồi. Cho dù lần này Ngô Tiếu Thiên thực sự vứt bỏ sự nghiệp trong nước vì cô thì cô vẫn khó chấp nhận tình cảm của anh.
Thời gian tám năm, có thể biến một đôi vợ chồng đầu gối tay ấp mặn nồng thành những kẻ thù địch. Huống chi họ đã xa nhau tám năm. Có thể Ngô Tiếu Thiên đến Mỹ vì chuyện khác, vậy thì nó chẳng liên quan gì đến cô cả. Thấy hôm ấy Ngô Tiếu Thiên hăm hở muốn cùng cô nối lại tình xưa, cô cảm thấy thật buồn cười.
Cô chẳng vội vàng gì trong chuyện tình cảm, con gái ba mươi tuổi còn xoan chán! Con gái ba mươi đang vào độ “chín”: chín chắn trong suy nghĩ, chín muồi trong sự nghiệp và chín về thể hình, hay nói đúng hơn đang ở vào thời kỳ sung mãn nhất trong mọi phương diện. Những điều này, con gái hai mươi tuổi làm sao có được.
Đang mải suy nghĩ, thì chuông điện thoại reo. Ai lại gọi vào giờ này nhỉ? Không lẽ là Ngô Tiếu Thiên? Cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại.
Khi chuông điện thoại ngừng reo, cô bỗng nhận được tin nhắn của Lưu Đông Khởi: “Cô Hà Như, tôi là Lưu Đông Khởi, tối nay dùng cơm có vui không? Không biết sáng mai cô có rảnh không? Tôi muốn nhờ cô dẫn tôi đi xem xe. Tôi vốn đã hẹn với một đồng nghiệp, nhưng anh ta vừa gọi điện bảo ngày mai anh ta có chút việc, không thể đưa tôi đi được. Tôi định ngày mai lấy xe mới về, chiều đi mua bảo hiểm. Về tới nhà, cô gọi cho tôi nhé. Xin lỗi đã làm phiền cô.”
Mỗi sáng cuối tuần Hà Như đều ngủ đến giờ, cô thèm cảm giác thư thái và yên tĩnh khi cuộn chăn trên giường. Cô nghĩ, có cần thiết phải bỏ thói quen của mình vì một người bạn mới không? Nhưng nếu như từ chối thì cũng phải có lý do chính đáng.
Nhưng nếu như Lưu Đông Khởi lấy cớ này để gần gũi cô hơn thì phải làm gì đây? Trong thâm tâm cô không muốn qua lại thân mật với đàn ông. Duy trì mối quan hệ như gần mà vẫn có khoảng cách với đàn ông mới thú vị. Tình yêu tuy có thể làm cho trái tim người ta rộn ràng hoặc thổn thức nhưng nó cũng chính là con virut gặm nhấm tình cảm của đàn ông và đàn bà.
Cuối cùng, Hà Như cũng gọi điện thoại cho Lưu Đông Khởi, bảo anh sáng sớm mai đợi cô ở dưới lầu nơi anh ở. Cô nói: “Anh Khởi, hy vọng ngày mai sẽ giải quyết xong tất cả các chuyện xe cộ cho anh.”
Hôm sau, Hà Như đến chung cư nơi ở của Lưu Đông Khởi. Lưu Đông Khởi đã đứng đó đợi cô. Hà Như chạy xe theo sau xe anh, đến công ty thuê xe trả lại chiếc xe đã thuê. Lúc đến bãi xe, Hà Như hỏi anh có phải vẫn còn muốn mua “hàng Nhật” không. Lưu Đông Khởi nói lần này anh muốn mua một chiếc xe của Mỹ, xe của Mỹ thích hợp với người có dáng cao lớn như anh.
Hà Như: “Anh không phải là người luyến tiếc cái cũ sao?”.
Lưu Đông Khởi: “Đây là hai việc khác nhau. Cũng giống như người vợ của mình qua đời, chưa chắc sẽ tìm được một người phụ nữ giống như vậy”.
Hà Như nghe qua những lời đó, cô hơi sốc! Xem ra Lưu Đông Khởi phức tạp hơn cô tưởng.
Lưu Đông Khởi đúng là một luật sư, anh chọn xong một chiếc, trả giá với nhân viên, chưa đầy nửa tiếng đã giải quyết xong chuyện xe cộ, tiếp đó anh và Hà Như người trước kẻ sau lái xe đến công ty bảo hiểm.
Hà Như vốn không muốn đi tiếp với Lưu Đông Khởi vì anh đã có xe rồi. Nhưng Lưu Đông Khởi vẫn muốn cô đi cùng, vì anh không rành chuyện bảo hiểm ở đây. Công ty bảo hiểm trước đây còn hơn nửa tháng sẽ hết hạn, vả lại anh không muốn mua bảo hiểm ở công ty bảo hiểm cũ nữa.
Họ đi đến một công ty bảo hiểm là đại lý của một công ty lớn của Mỹ, nhưng tất cả các nhân viên ở đây đều là người Trung Quốc trong bộ đồng phục màu xanh.
Hai người tìm một đại lý trẻ, cô gái có ngoại hình khá xinh, cặp mắt tròn xoe, đôi môi và sống mũi thanh mảnh, lại nhuộm tóc nâu. Chỉ nghe vài câu là biết ngay cô nàng từ Đài Loan đến. Cô này làm việc chậm rì, mò trên máy vi tính cả buổi mới tìm ra được hồ sơ lái xe của Lưu Đông Khởi trước đây.
Hà Như liên tục xem đồng hồ. Mãi đến một giờ, lúc công ty gần nghỉ trưa thì cô kia mới đăng ký xong cho Lưu Đông Khởi. Lúc sắp ra về, Lưu Đông Khởi thuận tay lấy một tấm danh thiếp của cô nhân viên ấy, xem qua, cô ấy tên Thu Địch.bg-ssp-{height:px}
Lưu Đông Khởi muốn mời Hà Như ăn trưa, Hà Như cười: “Thứ tôi muốn bây giờ không phải là một đôi đũa mà là một chiếc giường”
Lưu Đông Khởi có chút thảng thốt kinh ngạc, Hà Như biết mình lỡ lời, cô đỏ mặt nói: “Đừng có nghĩ vớ vẩn. Có lẽ đây là lần gặp cuối cùng của chúng ta!”
“Tôi không cho là như vậy.”
“Anh tự tin thế à?”
“Dĩ nhiên, tôi là luật sư mà, lúc cần giúp đỡ thì đừng quên tìm tôi nhé!”
Chỗ Ngô Tiếu Thiên ở không xa trường đại học C nơi anh học mấy, nhưng ngày nào anh cũng mất chừng phút để đón xe buýt đến phòng thực nghiệm. Cho nên học được ít lâu thì anh cũng muốn mua một chiếc xe cũ.
Anh muốn dọn đến khu chung cư của đại học C, điều kiện sinh sống ở đó tốt hơn một chút, nhưng anh lại muốn thuê một căn phòng độc lập, vì vậy cần phải đợi một thời gian. Tạm thời anh chỉ có thể thuê chung nhà với người khác, trả một nửa tiền thuê nhà. Như vậy, mỗi tháng anh có thể tiết kiệm đô so với tiền thuê nhà hiện giờ.
Anh lên mạng tìm một căn hộ gia đình và gọi điện thoại sang đấy. Bên kia là một cặp vợ chồng, họ có một cô con gái nhỏ hơn ba tuổi, Ngô Tiếu Thiên liền đồng ý với họ.
Anh ít đồ đạc, chỉ một chiếc giường, vài cái va li. Đến cuối tuần, anh nhờ một người Do Thái trẻ tên Tony ở phòng thực nghiệm lái chiếc xe tải nhỏ đến, chỉ nửa ngày là dọn xong.
Tối đến, anh gọi điện cho Hà Như, Hà Như đã đi ra ngoài, anh để lại tin nhắn cho cô, để lại số điện thoại mới. Anh nói: “Tôi đã mở một tấm chi phiếu, trả lại cho em số tiền thuê nhà em đã tạm ứng trước đây.”
Ở chung nhà với người khác, điều bất tiện lớn nhất là nấu nướng và sử dụng phòng khách, phòng vệ sinh. Cũng may, chung cư Ngô Tiếu Thiên ở có hai phòng vệ sinh, cũng bớt phiền toái.
Nhưng việc nấu nướng lại là việc đau đầu nhất. Hai vợ chồng anh Trình ở chung với anh là nhân viên kỹ thuật của đại học C, người Tứ Xuyên, chỉ nghĩ tới mùi cay nồng xông lên mũi lúc xào thức ăn là nước mắt nước mũi anh đã trào ra. Anh là người Triết Giang, không ăn cay được, cho nên cứ mỗi lần họ xào thức ăn, anh liền vội vàng chạy vào phòng đóng cửa lại và trốn luôn ở trong đấy. Khi anh lọ mọ nấu ăn, thì hai vợ chồng ấy đã ăn cơm xong, rảnh rỗi xem ti vi.
Anh Trình hình như rất rành chuyện bếp núc, lâu lâu lại xuống bếp chỉ anh làm, còn nhiệt tình đem tương cay của Tứ Xuyên ra mời anh thưởng thức. Báo hại Ngô Tiếu Thiên ăn cũng không được, mà không ăn cũng không được.
Anh nghĩ, nếu không phải ở trong nước bị bức bách đến đường cùng thì hôm nay tội gì phải đến Mỹ cho khổ sở thế này.
Tám năm trước, sau khi tốt nghiệp đại học, anh xin vào một công ty dược nước ngoài ở Thượng Hải, còn Hà Như lại xin được visa sang Mỹ du học. Hình như anh được ông trời phú cho sự tinh nhanh của người buôn bán Triết Giang và sự thông minh của một người có học vấn, cho nên anh nhanh chóng được cấp trên coi trọng. Trong suốt thời gian ở công ty dược, anh đã lấy bằng Thạc sĩ tại chức ở truờng mình, sau đó lại học lên Tiến sĩ tại chức ở một viện nghiên cứu nổi tiếng của Thượng Hải, có thể nói sự nghiệp của anh ngày một đi lên, như cá gặp nước.
Vì quan hệ công tác, anh tiếp xúc với nhiều người, lại được các cô gái để ý. Nhưng anh là người nhìn xa trông rộng, luôn nghĩ tới việc phải làm chút gì đó cho sự nghiệp của mình, huống chi ba năm đầu sau khi tốt nghiệp anh còn phải đợi Hà Như quay về, cho nên anh không quan tâm lắm đến việc riêng của mình. Anh là người của một thành phố nhỏ Triết Giang, giữa tình cảm và sự nghiệp anh mong ước, anh luôn xem trọng vế sau.
Nhưng có một dịp tình cờ, một cô gái đã bước vào cuộc sống của anh, tương lai của cũng anh bắt đầu thay đổi.
_________________