Hôm bạn trai của Bạch Quả – Giang Cốc từ miền Đông bay sang, chính hôm đó Bạch Quả phải đi với ông chủ cô đến Phòng thông tin, thương mại IT Trung Quốc ở San Francisco để bàn một vụ làm ăn lớn. Thế là cô gọi điện cho Hà Như, hỏi cô có rảnh thì ra sân bay đón bạn trai dùm cô. Hà Như hỏi chuyến bay, Bạch Quả nói buổi tối giờ đáp.
Hà Như cười: “Đúng vào lúc tôi tan sở, đón anh ấy về chỗ tôi cho rồi”.
Bạch Quả cười: “Nếu được vậy thì tốt quá, đang ngán phải lo cho ông ấy đây. Nhưng mà đêm ông ấy hay dậy nấu mì ăn liền đấy. Lần này nhờ cậu giúp, mình để chìa khóa cửa dưới tấm thảm trước cửa nhà. Anh ấy tên Giang Cốc, Giang trong từ Giang Hồ, Cốc trong từ Đạo Cốc.
Hà Như: “Cái tên dễ nhớ”.
Hôm đó, Hà Như tan sở sớm hơn một tiếng. Từ công ty cô đến sân bay nếu không kẹt xe chạy trên đường cao tốc cũng phải mất một tiếng.
Hà Như đến sân bay đã gần giờ rưỡi. Cô đậu xe xong chạy vào ga đến, khách đi máy bay đang bước ra. Hà Như nghĩ, Giang Cốc đáp chuyến bay lúc giờ , cộng thêm thời gian lấy hành lý, lúc này chắc đang đi ra, thế là cô đợi anh ở hành lang.
Lúc đó, có một anh chàng thương nhân Châu Á cao ốm đeo mắt kính, kéo theo một chiếc va li đứng kế bên cô, cười với cô, hình như anh ta cũng đang chờ người. Hà Như cũng cười lại, trong lòng nghĩ, người này đen quá, chắc không phải là Giang Cốc.
Người ra cổng ngày càng thưa thớt, Hà Như liên tục nhìn đồng hồ. Lúc đó, anh chàng cao ốm đi đến, hỏi Hà Như: “Xin hỏi cô đến đón người phải không?”.
Hà Như: “Không phải đến đón người tôi đứng đây làm gì?”.
Anh chàng cao ốm: “Người cô cần đón có thể là tôi. Tôi tên Giang Cốc.”
Hà Như quan sát anh một lúc, nói: “Anh là Giang Cốc à? Sao anh không nói sớm?”
Giang Cốc cười: “Tôi ngại hỏi cô, sợ hỏi nhầm.”
Hà Như: “Thôi được rồi, đi nhanh thôi. Hành lý của anh đâu?”.
Giang Cốc chỉ chiếc va li to bên cạnh: “Đều ở đây cả.”
Hà Như ngớ người ra: “Anh thật phóng khoáng quá.”
Giang Cốc: “Bạch Quả nói với tôi, ở đây cái gì cũng có, bắt tôi phải bỏ hết những vật dụng cũ. Nhưng mà một số sách và tài liệu của tôi đã nhờ vận chuyển qua, những thứ ấy là đồ kiếm cơm của tôi mà.bg-ssp-{height:px}
Hà Như cười: “Cũng may là anh còn nhớ cần phải có chén cơm để bưng.”
Sau khi Hà Như đưa Giang Cốc về nơi ở của Bạch Quả, cô quay về nhà mình. Trong điện thoại có người để lại tin nhắn. Cô ấn nút, là Ngô Tiếu Thiên gọi đến, nói anh đã chuyển trả tiền phòng mà cô đã ứng trước. Cô vốn không để tâm đến chuyện tiền thuê phòng cô đã ứng thay cho Ngô Tiếu Thiên, không ngờ rằng anh lại nghĩ là thật, xem ra tính khí của anh vẫn không thay đổi.
Cô gọi đến số điện thoại mới của Ngô Tiếu Thiên, người nghe điện thoại là một phụ nữ giọng sang sảng, nói Ngô Tiếu Thiên chưa về. Người phụ nữ đó còn hỏi Hà Như là ai, cô hoang mang cúp máy.
Cô thấy mình hơi trống trải, muốn tìm một người để nói chuyện. Lúc ấy cô chợt nghĩ tới Lưu Đông Khởi, nhưng lần trước cô đã nói dứt khoát quá, vả lại giữa họ cũng không thể gọi là bằng hữu tri âm được. Cô đi tắm, rót một ly rượu nho đỏ, chải lại mái tóc, định đi ngủ sớm, cô muốn tận hưởng nốt khoảng thời gian còn lại trong ngày.
Đột nhiên điện thoại reo lên. Lúc Hà Như đến nhấc ống nghe, trong tiềm thức, cô chỉ muốn nghe giọng nói của một người đó là Lưu Đông Khởi. Cô nhấc máy, dịu dàng a lô một tiếng, âm thanh từ đầu bên kia là Giang Cốc. Anh nói một cách lo lắng: “Hà Như, ví da của tôi không thấy rồi, cô xem có rơi lại trên xe cô không. Chứng minh thư và giấy tờ đều ở trong đấy!”.
Hà Như nghe xong cô vội vã nói với Giang Cốc, để cô xuống xe xem sao.
Hà Như mở cửa xe, lục soát dưới ghế ngồi một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một ví da căng phồng. Cô thở phào, thầm nghĩ: tên Giang Cốc này thiệt là, từ nơi xa xôi đến Los Angeles chỉ mang một cái va li lớn, cuối cùng kể cả cái ví quan trọng như thế cũng để đánh rơi.
Cô lập tức gọi điện thoại cho Giang Cốc. Giang Cốc nói ngày mai anh phải đến phòng thực nghiệm trình diện, không có chứng minh nhân dân không được và hỏi Hà Như có thể mang ví da đến giúp anh không.
Anh ta lúng túng nói: “Hà Như, coi như hôm nay tôi xấu mặt, cô đã là người tốt thì giúp tôi đến cùng vậy. Nếu việc này Bạch Quả mà biết được, tôi lại bị hành hạ đấy. Tôi không còn cách nào khác.”
Nghe anh ta nói, Hà Như thầm cười, cô nghĩ Giang Cốc chắc chắn là anh chàng học sinh già đầu, học hết trường nọ đến trường kia, chỉ quen trong môi trường học đường, ngờ nghệch với thế giới bên ngoài, có bạn trai như thế thì Bạch Quả cũng thật hết nói?
Lúc cô lái xe đến nhà Bạch Quả, đã thấy Giang Cốc đứng lóng ngóng chờ sẵn. Hà Như hạ cửa xe, chìa ví da cho anh. Giang Cốc nói: “Cám ơn” và xoay người chạy vụt lên lầu.
Hà Như nhìn bộ dạng của anh ta, thầm nghĩ một người sắc xảo, xuất sắc như Bạch Quả sao lại kết một tên mọt sách như vậy. Nhưng cô lại cảm thấy ở Giang Cốc dường như có nét gì đó rất quen thuộc, rất khó nói. Cô đã từng cảm nhận được điều ấy từ Ngô Tiếu Thiên. Chỉ có điều, Ngô Tiếu Thiên sống thực tế hơn, trong đầu anh chỉ có tương lai, không có tình cảm. Còn Giang Cốc ngoài sự nhanh nhạy ra, dường như vẫn còn đầy vẻ mọt sách.
Bạch Quả vừa từ San Francisco về liền gọi điện thoại cảm ơn Hà Như. Còn hỏi cô có ấn tượng như thế nào với Giang Cốc. Hà Như chỉ qua loa vài câu.
Bạch Quả thẳng thắn nói: “Anh ấy là vậy đấy, đầu óc cứ để đi đâu. Nhưng nói gì thì nói, từ đây về sau còn phải huấn luyện anh ấy nhiều.”