" Chị dâu, chị có chuyện gì sao? "
Ngọc La Lam đang đứng trong bếp thất thần thì giọng nói của Dạ Tiểu Uyển vang lên phía sau.
" Keng "
Do giật mình lên Ngọc La Lam làm rơi chiếc muôi múc canh trên tay xuống.
" Chị dâu không sao chứ? "
" Không.
Không chị không sao hết.
Em không cần lo.
"
Dạ Tiểu Uyển tắt bếp kéo Ngọc La Lam về phòng của Tiểu Uyển.
Ấn cô ngồi xuống giường.
" Chị dâu có chuyện gì chị nói cho em biết đi.
Từ ngày anh trai em đi công tác đến giờ lúc nào em cũng thấy chị thất thần hết ý.
Chị có chuyện gì sao? "
Từ ngày tên anh trai Dạ Khâm kia của cô đi công tác đến nay đã được hơn một tuần rồi.
Lúc nào cô cũng thấy anh trai gọi điện cho cô hỏi thăm chị dâu.
Cô nghĩ trong lòng vì sao anh trai không gọi điện luôn cho chị dâu mà lại gọi cho cô.
Lại nhìn đến biểu hiện mấy buổi nay từ ngày anh trai đi cô bảo Ngọc La Lam dọn vào ở mới cô luac đầu Ngọc La Lam nhất quyết không chịu.
Nhưng sau một hồi mặt dày vô sỉ của Tiểu Uyển thì Ngọc La Lam đành buông vũ khí đầu hàng.
" Thật sự không có chuyện gì hết Tiểu Uyển đừng lo nghĩ nhiều quá.
"
" Chị vẫn dấu em.
Chẳng nhẽ chị không coi em là người thân sao?"
" Không phải.
Không phải như vậy đâu em đừng hiểu lầm.
"
" Vậy chị còn muốn không nói cho em biết hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì không ?"
Người chị dâu này cô chọn rồi tuyệt đối phải bắt về cho ông anh trai tưởng là gay kia bằng mọi cách.
" Chị....!ừm .....!chuyện này ....!"
" Có gì chị cứ nói với em hãy coi em như một người em gái ruột của chị mà tâm sự.
Chẳng nhẽ chị vẫn coi em là người ngoài sao.
"
" Không phải vậy.
"
Sau hơn một tuần ở chung, Ngọc La Lam nhận thấy Tiểu Uyển là một người rất là gần gũi, cởi mở, hòa đồng.
Con bé này rất chi là hợp tính với cô.
Nhưng mà chuyện này ừm phải nói sao cho vừa nhỉ.
Nhận thấy sự chần chừ trên mặt Ngọc La Lam, Dạ Tiểu Uyển lại lên tiếng.
" Chị cứ tâm sự với em đi.
Coi như vừa giải tỏa tâm trạng vừa gắn kết tình chị em.
Và nếu như em có thể giúp chị thì em sẽ giúp.
"
Thấy Dạ Tiểu Uyển đã nói vậy, cô đem chuyện của Dạ Khâm và cô kể ra, nhưng chỉ kể vì sao anh giận cô thôi mà không kể chuyện xảy ra đằng sau những sự việc ấy.
" Thế chị đã dùng biện pháp gì để xin lỗi anh em.
"
Nghe Dạ Tiểu Uyển nói vậy, Ngọc La Lam đỏ bừng mặt khi nhớ lại chuyện nào đó cấm trẻ con.
Nhìn biểu cảm khuôn mặt của Ngọc La Lam, Dạ Tiểu Uyển như đã đoán ra được gì đó.
Trên mặt cô hiện lên một nụ cười lưu manh.
" Em thấy chắc chị cũng khó xử nên là chị không nói biện pháp đó cũng được.
"
" Nhưng mà giờ anh em vẫn còn chưa tha lỗi cho chị sao.
"
Ngọc La Lam ỉu xìu lắc lắc đầu.
Thế là cô - Dạ Tiểu Uyển đi đến bên tai cô - Ngọc La Lam thì thầm to nhỏ gì đó.
Càng nghe Ngọc La Lam càng thấy xấu hổ, muốn chui đầu xuống hố a.
" Chị thấy ý kiến của em ra sao.
Ổn đúng không? Được rồi không bàn cãi gì nữa giờ chúng ta xuống nấu cơm ăn rồi chiều em sẽ dẫn chị đi.
"
Không đợi cô - Ngọc La Lam lên tiếng, Dạ Tiểu Uyển đã nói ra một tràng sau đó kéo tay Ngọc Lam Lam đi xuống nhà ăn.
Trong lòng lại cười thầm, ông anh trai ngu ngốc, lần này anh phải biết ơn cô em gái thông minh này đi, nhờ có em mà anh sắp được có số hưởng rồi đó.
Mà không biết phản ứng của ông anh lúc đó sẽ ra sao nhỉ? hahaha cần phải suy nghĩ ha.
Lời tác giả: mọi người có đoán được đó là gì không nhỉ??? haha đen tối đen tối hay trong sáng trong sáng....