Mỗi đội viên của "Hoa dao" trước khi gia nhập đều để lại một "di thư", để phòng ngừa khi làm nhiệm vụ phát sinh sự cố ngoài ý muốn, chuyện này cũng không phải là mới.
Lúc Ôn Tinh mất tích, chính Bùi Sách và đại đội trưởng của bọn họ dẫn mẹ cô đi lấy "di vật".
Nếu cô nhớ không lầm, cô còn nói lời quá khích và phát sinh xung đột với Bùi Sách, việc bọn họ đến thăm đã cho nhà họ Ôn một kích trí mạng, mẹ cô khóc càng lớn đến mức suýt ngất xỉu.
Những chuyện khủng khiếp này, cả đời Ôn Miên cũng sẽ không quên. Cũng may vật đổi sao dời, cô bây giờ đã không còn là cô gái trừ tính khí quật cường chỉ còn hai bàn tay trắng của năm đó.
Nếu nói còn có điều khiến cho cô phải chú ý, chính là năm đó cô không biết Bùi Sách chỉ đơn giản là khuyên can bà Nghiêm hay còn có uy hiếp, tóm lại từ trước đến nay tính tình bén nhọn của mẹ cũng không đấu lại những người ra vẻ nghiêm trang như vậy, còn có thân phận là quan chức cấp cao của cục trinh sát gián điệp thuộc bộ an ninh quốc gia, vậy nên cô đối với Bùi Sách luôn có mấy phần kiêng kỵ.
Không ngờ hôm nay, bọn họ sẽ lần nữa gặp nhau trên cái bàn tròn này, cô trở thành vị hôn thê của cháu anh ta.
Chú út Bùi giơ chén trà lên: "Cô Ôn, tôi lấy trà thay rượu mời cô một chén, sau này trở thành người một nhà, chúc hai người hôn nhân mỹ mãn."
Ông Cù ở một bên nghe được, rất không vui: "Tôi có nói là sẽ chấp nhận hôn sự này sao?"
Bùi Bích Hoa lập tức xụ mặt xuống, dùng cánh tay chọc chọc chồng, Cù Viễn Niên vẫn bày ra dáng vẻ như cũ: "Đây là đem hôn nhân ra làm trò đùa, làm càn!"
Trung tá Cù dựa lưng vào ghế, bộ dáng gió bão cũng không đổi đối mặt với cha mình: "Con cũng sắp rồi, cha nghĩ con đang nói giỡn sao?"
Cù Viễn Niên nhíu mi, bộ mặt tức giận, thân thích bên cạnh cũng không thể làm gì khác hơn là im lặng cười nhẹ, cha và con trai chiến tranh, người ngoài không thể nhúng tay vào, chỉ có thể xem diễn.
"Các con đã quen nhau bao lâu? Tình yêu có thể giải quyết tất cả mâu thuẫn sao? Con không nghĩ cô ta còn có mục đích khác sao? Cha thấy riêng chuyện thẩm định chính trị có qua hay không cũng là một vấn đề!"
"Vốn cũng không có vấn đề gì, trừ khi cha cảm thấy có vấn đề."
Ý của trung tá Cù muốn nói, hiện tại trên bàn ăn có nhiều người có bản lãnh như vậy, chỉ cần tùy tiện giúp đỡ một chút, tờ giấy hôn thú kia đến ngày thứ hai là đã có thể đưa đến tay bọn họ.
Nhưng chỉ cần ông Cù không chấp nhận, xin kết hôn đến một tháng sau cũng chưa chắc được thông qua.
"Con giữ vững lập trường, nhưng hi vọng có thể nhận được sự chấp thuận của cha, không phải là vì sợ bị mọi người đàm tếu, mà vì con tôn trọng Ôn Miên."
Cù Thừa Sâm vốn là định hôm nào đó sẽ giải quyết riêng chuyện này với Cù Viễn Niên, nhưng ai biết Cù Thần Quang sẽ đem chuyện này nói cho chú út Bùi Sách, làm cho cuộc gặp hôm nay ngoài ý muốn trở thành một buổi thẩm tra.
Cù Viễn Niên dù sao cũng là tư lệnh quân khu chỉ huy quân đội, tuy nói ở nhà sẽ lộ ra chút tính khí chỉ Lão ngoan đồng mới có(bọn họ cho rằng đây là thành quả dạy dỗ của phu nhân Bùi Bích Hoa), nhưng chút tính cách này cũng không ảnh hưởng đến phán đoán chính xác của ông trong các trường hợp quan trọng.
Ánh mắt ông Cù liếc nhìn Ôn Miên, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, một phen động tĩnh lớn như vừa rồi, cô gái trẻ này cũng không có vẻ mặt bị ủy khuất, chẳng qua là vẻ mặt nhàn nhạt chờ đợi trung tá Cù hạ lệnh?
Bùi Bích Hoa bận rộn giảng hòa, Ôn Miên cũng làm bộ không có chuyện gì cúi đầu chuẩn bị dùng bữa. Chợt có người vỗ vai cô một cái, sau đó liền trốn sang một bên.
Cô nghiêng đầu nhìn xung quanh, mới nhìn thấy khuôn mặt hé ra nụ cười ấm áp: "Chị dâu, bánh ngọt của em đúng không?"
Cô cùng cười: "Là Tiểu Quang đúng không? Chị mua cho em đó."
Cù Thần Quang nhìn anh hai nháy nháy mắt, Cù Thừa Sâm cố ý không nhìn đến cho, chỉ lo gắp thức ăn cho Ôn Miên.
Cô em gái mất hứng, con người của cô đảo vòng quanh, chạy đến bên người ông Cù: "Cũng tại cha không tốt! Là tư lệnh quân khu, lại khi dễ chị dâu nhà ta, vậy sao được coi là anh hùng hảo hán?"
"Càn quấy! Con gái con đứa lại không có phép tắc, ngồi xuống ăn cơm!"
Cù Thần Quang sao lại chịu thua vị sếp này được, phải biết cô là bảo bối trong nhà của Cù Viễn Niên, chuyện này cũng nổi danh toàn quân khu!
"Con nói cho chú út, chị dâu đến chơi, cũng không phải để cho cha và các bác xét duyệt, đừng nói là người một nhà, nếu anh hai thích chị Ôn, vậy cha không chấp nhận cũng phải chấp chận!"
"Không có chuyện của con, trẻ con qua một bên chơi đi!" Cù Viễn Niên nhe răng trợn mắt, hoàn toàn không còn là hình tượng chói lọi của vị sếp kính yêu trong lòng các chiến sĩ.
Cù Thần Quang bĩu môi: "Người nào là trẻ con chứ? Cha thấy đứa trẻ nào học đại học chưa?"
Một câu nói khiến cả nhà cười ầm, Bùi Bích Hoa cũng kệ con gái làm ầm ĩ với ông Cù, không có ông nhìn kỹ một chút, ông làm sao biết được sự lợi hại của đội quân tóc dài!
Nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô ấy, trái tim Ôn Miên bỗng nhiên xúc động, cô từ nhỏ đã mất cha, cho tới bây giờ cũng không biết cảm giác được cha thương yêu là như thế nào, tuy nói Ôn Tinh cũng thương cô, nhưng dù sao cũng không thay thế được tình cha con.
Không muốn vành mắt ửng hồng, cô nhất thời có chút tự giễu buồn cười.
Cù Thừa Sâm làm sao không biết suy nghĩ của cô, tay của anh một lần nữa choàng qua hông cô, trên mặt mang theo nụ cười có chút cưng chiều.
Ôn Miên thấy thế tim bỗng nhiên đập mạnh, im lặng không lên tiếng mặc anh an ủi mình.
Bùi Sách thấy cảnh này, hướng cô gái thắt bím đuôi ngựa vẫy vẫy tay: "Tiểu Quang, tới đây ngồi." Anh nói xong, thay cô kéo ghế: "Anh của cháu hiện tại đã có vợ, sau này cháu đi theo chú út đi."
Cù Thừa Sâm giương mắt, trong mắt lạnh nhạt liếc nhìn Cù Thần Quan một chút, lại quay về phía Ôn Miên nói với cô: "Em gái này càng lớn càng không thân thiết nữa."
Ôn Miên quýnh, không hổ danh là trung tá Cù, nói chuyện luôn thích châm chọc người khác, cô vội vàng lấy cơm gấp thức ăn.
Phải biết rằng, "yêu anh trai" cũng có phân cấp bậc.
Thật may là sau khi bị Cù Thần Quang làm ầm ĩ một trận, Cù Viễn Niên cũng không phê bình ý định kết hôn của con trai nữa. Mặc dù bữa cơm không mấy hứng thú, nhưng thái độ của đa số người nhà họ Cù làm cho Ôn Miên không khỏi cảm động.
Ôn Miên không chủ động đề cập đến chuyện của Bùi Sách, nhưng vừa nghĩ, Cù Thừa Sâm cũng có thể đoán ra được bọn họ làm sao quen biết, nếu cô không muốn nhớ lại, anh cũng có thể im lặng không nhắc đến.
Mà chú út này vì sao sắp đặt trò khôi hài này, còn không phải là vì muốn nhìn đứa cháu mặt lạnh này xử lý như thế nào hay sao, trừ lần đó ra, Bùi Sách anh e rằng cũng muốn gặp mặt Ôn Miên, xem cô có qua được hôm nay hay không, nói không chừng nhiệm vụ ban đầu của Ôn Tinh cũng là do bọn họ sắp đặt.
Buổi tối Cù Thừa Sâm đưa Ôn Miên về nhà, cô gái nhỏ ngồi kế bên vị trí ghế lái, tâm trạng không yên.
Sau khi đến nơi, anh quay đầu nhìn cô: "Sao thế?"
Cô tận lực dùng giọng điệu cười giỡn che giấu sự chế nhạo: "Em đang suy nghĩ, cha của anh là tư lệnh quân khu, em làm sao mà đấu lại được."
Anh cười: "Giấy chứng nhận kia, theo tính toán thì có lẽ phải chờ một tháng nữa, em có thời gian đổi ý."
Ôn Miên cúi thấp đầu xuống, qua một lúc lâu, cô khẽ cắn răng, nói từng chữ: "Cù Thừa Sâm."
Người đàn ông hơi sửng sờ, đây là lần đầu tiên có chính thức gọi tên anh, mà ánh mắt của cô cũng vô cùng ủ rũ: "Em không thể xác định, đây có phải là điều anh muốn hay không.......... "bg-ssp-{height:px}
Cù Thừa Sâm nhìn chăm chú vào tròng mắt sáng trong suốt giữa màn đêm của Ôn Miên, không nói một câu.
"Có thể, em sẽ khiến anh thất vọng, khiến cho người nhà anh thất vọng.......... "
"Ôn Miên, anh biết." Anh không cho phép cô nói tiếp, cho nên nhanh chóng cắt ngang, trung tá kề sát người tới, đem cằm đặt ở trán cô, trầm ngâm nói: "Anh muốn cưới người vợ như thế nào, anh biết."
Hốc mắt Ôn Miên từ từ tràn ngập nước mắt, không phải hôm nay cô không có ủy khuất, mà là chỉ khi ở trước mặt anh, cô mới có thể đem toàn bộ ủy khuất trút ra ngoài.
Cù Thừa Sâm giữ chặt hai vai cô, trầm giọng an ủi: "Không phải em đã nói hay sao? Em thích quân nhân, bởi vì có thể cùng hưởng vinh nhục, Ôn Miên, trước khi anh không muốn nói đến hôn nhân, là bởi vì anh cảm thấy, thứ tình cảm này, quá xa vời."
Quá xa vời, ràng buộc như vậy, gia đình như vậy.
Cù Thừa Sâm muốn cuộc hôn nhân này, không chỉ bởi vì cô thích hợp, một trong những nguyên nhân quan trọng nhất là, anh đã trải qua cuộc sống chém giết nhiều năm của một người lính, không phải bất kỳ người con gái nào cũng hiểu rõ tín ngưỡng cao thượng của anh.
Người đàn ông khẽ vuốt đỉnh đầu cô: "Nhưng mà, em không giống như thế."
Thế mà, Ôn Miên không giống như thế.
Việc nghĩ một đằng nói một nẻo của anh, vinh quang và sỉ nhục mà anh không thể nói ra, sự thỏa hiệp của anh trước kỷ luật trong quân, khiến mình phục tùng, vinh dự của tay súng mà anh luôn kiêu ngạo, cô đều có thể hiểu.
Bình tĩnh mà nói, Cù Thừa Sâm quả thật không tin tưởng tình yêu, bởi vì anh chưa từng trải qua tình yêu chân chính, chưa kể nếu so sánh kỷ luật bộ đội, nó thật quá yếu đuối.
Nhưng khi cô gái bề ngoài dịu dàng nhưng bên trong lại ẩn chứa một nguồn năng lượng to lớn này xuất hiện, anh lại cảm thấy vui mừng, cho anh, anh không muốn những người khác nữa.
Ôn Miên nâng ánh mắt phiếm hồng lên, kinh ngạc nhìn nụ cười kiêu ngạo của người đàn ông trước mắt, vừa giống như trung tá Cù mà cô quen biết, lại giống như không phải là anh.
Ôn Miên nhớ đến trước khi đi, Bùi Bích Hoa kéo cô lại lặng lẽ nói: "Ôn Miên, mẹ Cù nói với con mấy câu thật lòng, hôn nhân là chuyện lớn cả đời, hai con cũng có ý kiến của riêng mình, chúng ta là trưởng bối cũng không tiện nhúng tay vào, nếu nó chọn con, sẽ có đạo lý của nó. Con ta là người như thế nào ta biết, chẳng qua nó rất xem trọng ý thức trách nhiệm, ai cũng không thể đảm bảo tình yêu có thể đưa các con đi đến cuối con đường, nhưng ý thức trách nhiệm có thể giúp các con duy trì hôn nhân. Ta thấy con nói không nhiều, có lẽ là bị lão già nhà ta làm cho sợ, nhưng mà.......... thằng con kia chọn vợ, khẳng định sẽ không sai, bé ngoan, ta đem nó giao cho con, phải để cho ta giảm bớt tâm trạng lo lắng nhiều năm qua, nếu quyết định kết hôn, sau này phải biết giúp đỡ lẫn nhau."
Cô sao lại không hiểu, trong đại viện này có biết bao cô nương khóc nháo đòi gả cho vị trung tá Cù ánh mắt rất cao này, anh lại tự mình lựa chọn một người bình thường như cô, cô cũng tin tưởng sự chưa chọn của anh.
"Thật xin lỗi.......... " Đối với người nổi bật như anh, cô vẫn không đủ tự tin.
Người đàn ông không tán thành với những lời này của cô: "Ôn Miên, em không hề có lỗi với bất cứ ai."
Không đợi Ôn Miên kịp phản ứng, anh chợt lấy tay thành thục đặt ở cằm của cô, nụ hôn lần trước của hai người, anh chính là dùng tư thế này, thật đúng là động tác theo quán tính của anh.
"Được rồi, không nghĩ nữa." Khẩu lệnh của trung tá mang theo tình cảm dịu dàng. Trái tim Ôn Miên nóng lên, nhắm mắt lại, xúc động hôn lên môi sếp, xúc cảm trên môi cực kỳ dịu dàng, cô tựa như lưu luyến trì hoãn mấy giây, mới khiến cho nụ hôn nhanh này kết thúc, hoảng hốt muốn trốn xuống xe.
Cù Thừa Sâm dĩ nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, không tốn khí lực bắt được cô, từ trên cao nhìn xuống đem thắt lưng của Ôn Miên ôm càng chặt, lưỡi liếm qua đôi môi mềm mại của cô, bá đạo dùng đầu lưỡi dạo chơi trong khoang miệng cô, bàn tay của anh dán sát vào bên hông cô, nóng rực làm cho cô toát mồ hôi. Nụ hôn lúc đầu còn êm ái ngọt ngào, cho đến khi dò xét kết thúc, anh cuốn lấy đầu lưỡi cô, ép cô thừa nhận sự say mê.
Dần dần cô cảm thấy thiếu dưỡng khí choáng váng hoa mắt, bị hơi thở trong lành của anh chiếm đoạt tất cả tri giác.
Bọn họ thường cách xa nhau rất lâu, cho nên ít khi thân thiết, mà trung tá luôn biết tự kiềm chế dục vọng bản thân, nên khi bọn họ hẹn hò chỉ là nắm tay, thỉnh thoảng có hôn cũng chỉ là thoáng qua. Hiện tại cô mới phát hiện, Cù Thừa Sâm quả thật có tiếng cũng có miếng, ngay cả đủ loại cử chỉ thân mật tối nay ở nhà họ Cù cũng chỉ là để che chở cô, nếu không vì ép buộc tư lệnh cũng sẽ không ở trước mặt mọi người ôm ôm ấp ấp cô.
Nhưng thường ngày tự kiềm chế và tôn trọng không có nghĩa là không muốn. Chỉ là dục vọng của anh đè nén quá sâu, tình cảm nếu không đạt đến một mức độ nào đó sẽ không động vào cô. Nhưng nụ hôn chủ động này lại phá vỡ sự tôn trọng lẫn nhau của bọn họ, nụ hôn của anh lúc này cực kỳ giống với tác phong trí mạng của một tay súng bắn tỉa, cô không cách nào phản kháng được.
Cù Thừa Sâm cũng có nhu cầu sinh lý bình thường. Đối với nhu cầu của đàn ông, mặc dù vẫn chưa yêu cô đến mức không cách nào kiềm chế dục vọng, nhưng lúc này lưỡng tình tương duyệt cũng đủ để khiến anh quân lính tan rã.
Nụ hôn trên môi rốt cục cũng không thể thỏa mãn suy nghĩ tham lam của người đàn ông, bàn tay nóng rực tuần tra thắt lưng rồi chuyển tới phần lưng, mang đến cho cơ thể cứng ngắc của Ôn Miên một trận tê dại, trên mặt nóng hổi. Cù Thừa Sâm tiếp tục xâm chiến, bàn tay trên lưng di chuyển một chút liền cách một lớp áo đặt lên một bên ngực rất tròn của cô.
Lúc này Ôn Miên nóng nảy rên lên một tiếng, phát hiện chân mày của trung tá cau lại, con ngươi tĩnh lạnh trầm xuống nhưng không dám động đậy.
Một ý niệm muốn nhìn vẻ sốt ruột của cô hiện lên trong đầu, Cù Thừa Sâm trầm ngâm mấy giây, bàn tay quả quyết vén vạt áo của Ôn Miên lên, hai tay cũng gọn gàng dứt khoát tiếp xúc với da thịt bóng loáng nóng rang của cô.
C, rất tốt, lớn nhỏ vừa phải, cảm xúc của bàn tay quá mức tuyệt vời, khó trách người ta nói hương thơm dịu dàng là phần mộ của anh hùng, loại hấp dẫn này quả thật có thể khiến anh hùng nhụt chí, trung tá đưa ra khẳng định đối với câu nói này, sau đó đem người kéo vào trong ngực, nắn bóp mân nê, trêu chọc khiến anh yêu thích không buông tay, nhiệt độ của cô đã làm tan chảy trái tim băng giá của anh.
Ôn Miên ngượng ngùng dùng tay ngăn cản, không dùng bất kỳ kỷ xảo võ thuật nào, loại kháng cự này giống như một con thú nhỏ, dùng bàn tay chưa thành thục muốn trốn khỏi báng súng của thợ săn, làm cho trái tim anh vừa mềm vừa nhột.
Anh hôn trở lại đôi môi nhỏ mê người của cô, cô thật mềm giống như viên kẹo đường, bộ ngực ngọt ngào mang đến xúc cảm không chỉ mềm mại, còn trơn bóng như tơ lụa.
Người đàn ông vừa hôn vừa yêu thương an ủi khiến cho cô không có năng lực chống đỡ, đầu Ôn Miên ngây ra, đã sớm quên việc này đang xảy ra ở nơi nào, cô cố gắng đáp lại phương thức triền miên mãnh liệt và cứng rắn này, giống như đang ở trên mây. Anh đè lên người cô, để cô cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng và đang có xu hướng lớn lên giữa hai chân anh.
Bất luận thế nào thì tuổi của anh và cô cũng đã không còn nhỏ nữa, chuyện cưới gả hai bên cũng đã sớm không còn thuần túy như vậy, như cô rất may mắn có thể gặp gỡ một người đàn ông ưu tú như vậy để bầu bạn trong cuộc sống.
Anh cho cô không chỉ là vật chất và chỗ dựa, mà còn có trái tim vô giá và dũng khí tin tưởng bản thân.
Ôn Miên biết, thật ra thì bọn họ còn chưa hiểu rõ nhau, nhưng điều này không quan trọng. Quan trọng nhất là, người cô muốn sống chung hiện tại chỉ có anh.
Bọn họ có thể cùng nhau xây dựng tương lai, ngoài tương lai, những cái khác đều không quan trọng.
---------------Đoạn chuyện vui----------------
Cảnh tối lửa tắt đèn, bên trong bộ đội.
Miên Miên: "Sếp, anh đè lên em."
Sếp Cù khẳng định: "Không có."
Miên Miên: "Cùi chỏ kìa..........."
Sếp Cù: "..........Khụ khụ, Ôn Miên..........."
Miên Miên: "Ừ?"
Sếp Cù: "Lúc nào thì làm..........."
Miên Miên: "Không thể!!"
Sếp Cù: "Nhà em..........Ừ?" Lời của anh còn chưa nói hết.
Miên Miên: "..........."