Tả Luân nhận được thông báo, lần theo dấu vết của nghi phạm đến khu buôn bán này, anh, đồng nghiệp và đặc cảnh chia nhau hành động, cuối cùng chuẩn bị áp dụng đánh bọc sườn ở tòa nhà lớn này, bắt hai gã lẫn vào nhóm người ngoại quốc lại.
Ban đầu bọn họ thỏa thuận sẽ tiến hành bí mật, mới được cho phép nhập cảnh, vì đây là những tội phạm quốc tế vượt biên lẻn vào thành phố Nam Pháp.
Bọn họ không chỉ là một thành viên của tổ chức tội phạm quốc tế, còn từng là lính đánh thuê ở nước ngoài, là bộ đội đặc chủng đã giải ngũ, một người trong đó lúc ở nước ngoài đã từng giết nhiều phụ nữ châu Á tóc dài.
Theo lý thuyết, tội phạm nguy hiểm như thế, nếu là cảnh sát hay bộ đội đặc chủng bắt được đều có thể trực tiếp bắn chết, nhưng cấp trên của Tả Luân lại yêu cầu bắt sống về tra hỏi, phối hợp để phá án.
Đồng nghiệp thở hổn hển trách cứ Tả Luân: "Đã nói là dùng súng bắn thuốc mê, anh lại thiếu chút nữa bắn chết hắn! Hắn là nghi phạm quan trọng!" Ngói xong, vội vàng dùng bộ đàm liên lạc với những người khác: "He came to you."
Đúng vậy, Tả Luân không chỉ không sử dụng vũ khí ban đầu đã thảo luận, mà ở một khác cuối cùng anh đã thậm chí còn thay đổi vị trí bắn.
Bởi vì cô gái kia.
Thời điểm anh phát hiện con tin bị trọng phạm kèm hai bên chính là Ôn Miên, anh liền trực tiếp nổ sủng bắn chết, may mà đồng nghiệp kịp thời lao tới, mới ngăn lại được.
Bởi vì tiếng súng nên nhà để xe trở nên hỗn loạn, xe rất nhanh cũng xuất hiện rất nhanh, hai gã trọng phạm được đưa đi dưới sự giúp đỡ của một đồng nghiệp, tên còn lại cuối cùng cũng bị bắt.
Tả Luân chuẩn bị rút lui, còn hậu quả ở đây giao lại cho đại biểu chính phủ phía bọn họ giải quyết.
Anh ngồi trong xe cứu thương, Ôn Miên đang ngủ mê man được mang lên bằng băng ca, anh phát hiện cô đang cố khôi phục chút ý thức, mơ mơ màng màng vừa trợn mắt vừa nói mê sảng.
"Anh trai, anh trở lại............ "
Tả Luân thấy thế khe khẽ cười nhạo, lấy con dao giấu ở trên người ra, thành thạo cắt đi mái tóc dài của cô, anh vừa cuộn từng sợi tóc đen mượt như tơ lụa lại, vừa hạ thấp giọng, nói: "Cô sẽ cảm tạ tôi."
Ôn Miên vô lực lắc đầu một cái, người nọ dường như đã hiểu, phát ra một tiếng châm biếm thật thấp: "Người kia là dã thú, sau khi hắn trải qua lần đối chiến này, sẽ vô cùng kích động, sẽ không bỏ qua cho con mồi như cô đâu."
Tả Luân suy tính trong lòng. Sát thủ đó có thể sẽ hạ thủ với Ôn Miên lần nữa, anh mới cắt đi tóc dài của Ôn Miên, diệt trừ hậu họan.
Chỉ thị phát ra từ đại não của người đàn ông này luôn là đơn giản hữu hiệu nhất, cũng thô bạo nhất, anh cũng không để ý làm vậy sẽ để lại hậu quả gì, anh không phải loại người có thể suy nghĩ vì người khác.
Có chút ngoài dự đoán là, xúc cảm nơi ngón tay từ sợi tóc mềm nhẵn cô gái kia, tóc cô tỏa ra một mùi hương nào đó, những thứ ngón tay cảm thấy xa lạ đó, lại vừa vặn làm mềm đi trái tim cứng rắn của anh.
Giống như quỷ thần xui khiến, Tả Luân kề môi sát tai cô, nói ra một câu: "Lần tới, không cho phép nhận lầm nữa." Thanh âm của anh trầm thấp mà khàn khàn: "Tôi tên là Revolver, Tả Luân."
"Anh rốt cuộc là người nào............ "
Chẳng qua là cô tự lẩm bẩm, chân mày trên mặt nhăn lại, dường như đang đắm chìm trong một cơn ác mộng.
Người đàn ông do dự một chút, con ngươi u tối nhắm chặt, cuối cùng anh cúi xuống. Ngón tay dùng một chút lực, mở bàn tay trái của Ôn Miên ra, dùng lực rất chậm lại nhẹ viết xuống ba chữ trên tay cô.
F.B.I
Sát hạch quân diễn của bộ đội đặc chủng hoa dao đã như lửa sém lông mày, Cù Thừa Sâm không chỉ trong ban đạo diễn, còn nằm trong ban thi hành, những thứ như thiết kế quân địch giả, sắp xếp vũ khí, nghiên cứu địa hình, bảng số liệu, bối cảnh............ hơn nữa còn các loại hội nghị, khiến anh mỗi ngày ngủ không đến mấy tiếng.
Diễn tập khảo hạch trong quân khu khác với liên hiệp diễn tập giữa hai quân khu lớn, quân diễn quy mô lớn chú ý an bài trận địa, phải lập thể, có hết phương hướng, chú ý tung hoành trên chiến trường, chú trọng truy tung, đánh lén, bí mật lẻn vào, phá sập các tiểu đội tác chiến.
Những lúc thế này, cả căn cứ đều chìm trong áp suất thấp, trạng thái chuẩn bị chiến đấu, toàn bộ binh lính trên dưới nhìn thấy vị Trung tá kia cũng phải ngoan ngoãn đi đường vòng, bằng không vạn nhất giẫm phải mìn, ai cũng không muốn làm vật hy sinh.
Đúng lúc Bùi Sách tự mình đến căn cứ tìm đại đội trưởng có việc, chủ yếu là thành phố Nam Pháp gần đây có mấy vị tình báo nước ngoài đến lục soát, bọn họ vì an toàn của dân và lợi ích quốc gia, tất nhiên cần phải theo sát chặt chẽ, nói dễ nghe là giám sát, kỳ thực chính là theo dõi.
Chú út Bùi vô tình gặp được Cù Thừa Sâm ở thao trường bên cạnh, anh dừng bước, cười nói: "Chúc mừng, nghe nói báo cáo kết hôn đã được phê duyệt, định bao lâu nữa thì cưới tiểu đồng chí Ôn Miên về làm vợ?"
Cù Thừa Sâm lành lạnh nhìn anh một cái: "Nhờ phúc của chú, còn chưa có xác định."
Bùi Sách lười biếng buông lỏng cổ áo một chút, còn không phải như vậy sao.
"Cô Ôn là một cô gái rất có chủ kiến, nếu chúng ta xử lý không tốt vấn đề của ông già đó, đoán chừng chuyện liền trở nên khó khăn rồi."
Cù Thừa Sâm nghe vậy, nhấc mí mắt lên nhìn anh: "Không có "chúng ta", chỉ có "cháu"."
Chú út Bùi không vui, sao, thằng nhóc này còn không định tìm người khác giúp đỡ?
Dĩ nhiên anh không biết ý nghĩ của Cù Thừa Sâm, Trung tá Cù chắc chắn ông Cù sẽ chịu thua, chẳng qua là thời gian sớm hay muộn thôi. Anh đã quyết sẽ lấy cô, Cù Viễn Niên không thể ngăn cản được.
Huống chi, cô gái kia cũng không ngốc, cô am hiểu "lấy gió bẻ măng", thái độ thành khẩm lại tuyệt đối nghe theo lệnh chỉ huy, có thể ứng phó được tình huống.
Trang phục huấn luyện của Cù Thừa Sâm là một bộ đồ rằn ri, thân hình anh thon dài, sống mũi cao thẳng, giữa một đám quân nhân tư thế oai hùng vẫn có thể phát ra hào quanh rực rỡ lấp lánh.
Kêu đội phó A Tường dẫn đám binh lính tới, anh nói một chút về tình huống diễn tập.
Lúc này âm thanh điện thoại lại vang lên, là nhân viên truyền tin tới: "Báo cáo đội trưởng! Có điện thoại từ bên ngoài gọi đến cho ngài!"
Anh hỏi: "Ai gọi tới?"
"Là một cô gái, không có để lại họ tên đã gác máy!"
Cù Thừa Sâm hơi ngẩn ra, lại hỏi: "Giọng nói thế nào?"
"............Báo cáo! Tôi không dám nói!"
Mặt người đàn ông lạnh như băng, nhíu mày: "Nói!"
"Báo cáo! Giọng nói............nghe rất êm tai, chắc là một cô gái có tính tình dịu dàng!"
"Được." Trung tá Cù dừng một chút, nói tiếp: "Chỉ hỏi cậu giọng nói, sao lại nói nhiều như vậy, trở về viết kiểm điểm một vạn chữ, nộp lên đây!"
"............ "
Mặc dù huấn luyện viên Cù vẫn còn đang ở đây, nhưng một đám đàn ông khí huyết dâng trào đã bắt đầu không nhẫn nại được nháy mắt ra hiệu với nhau.
Khóe miệng Cù Thừa Sâm mỉm cười, nhưng nụ cười lạnh như băng kia lại không đến được đáy mắt: "A Tường, huấn luyện bọn họ cho tốt!"
"Dạ!"
Đội trưởng Cù: "Lúc tôi trở lại, không muốn bọn họ còn sức lực để đứng."
"............ "
Đáy lòng mọi người kêu gào không dứt.
Ngẫm nghĩ một hồi, đây là lần đầu tiên Ôn Miên chủ động gọi điện tìm anh, Cù Thừa Sâm biết rõ suy nghĩ của cô, cho nên anh không hiểu, hôm nay vì sao lại phá lệ?
Trung tá Cù trầm ngâm trong chốc lát, quyết định trở về gọi điện lại cho cô.bg-ssp-{height:px}
Ôn Miên không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể nhận được cuộc gọi lại của sếp Cù, cô nhìn dãy số trên di động, không khỏi sững sở.
Bởi vì ảnh hưởng của thuốc mê, nên cô nằm bệnh viện mấy giờ, khi tỉnh lại phát hiện có người của cục công an đang giữa bên ngoài cửa.
Khiến cho người ta ngoài ý muốn chính là, vị Tả Luân tiên sinh kia đã an bài trước cho cô, sau khi ghi chép đơn giản, bác sĩ dặn dò cô, nếu cảm thấy không có chỗ nào không thoải mái thì có thể xuất viện.
Ôn Miên sững sờ không rõ lai lịch của Tả Luân, nhưng cô biết có một số chuyện không nên biết quá rõ, anh ta chỉ là một người xa lạ có dáng dấp giống Ôn Tinh mà thôi.
Nhận lấy túi của mình từ chỗ những người có liên quan, kiểm tra các vật dụng quan ttọng. Ôn Miên đứng ngẩn người ở hành lanh bệnh viện, cô quyết định hôm nào đó phải đến miếu giải xui, sao có thể đến bệnh viện thường như cơm bữa chứ!
Một cơn gió từ cửa lớn thổi tới, một mình ngồi ở đó, chợt cảm thấy buồn, dường như không thở nổi, có cảm giác vô cùng ủy khuất.
Nghĩ đến vừa rồi bị người ra cưỡng ép, nhưng không thể nói với ai, Ôn Miên khẽ ôn cơ thể run run, không biết phải làm sao.
Dưới sự xúc động, cô lấy điện thoại di động ra, dựa theo số Cù Thừa Sâm đã từng cho cô, sau một hồi chương dài, điện thoại được bắt bởi một cậu nhân viên truyền tin.
Ôn Miên có muốn cũng không dám nhắn lại tin gì cho anh, chẳng qua là cô nhất thời cần an ủi, mà anh không chỉ là............vị hôn phu trên danh nghĩ của cô, anh còn là lính bắn tỉa của tổ quốc.
Ai biết được rất nhanh Cù Thừa Sâm đã gọi lại cho cô, xem ra anh đoán ra cô rất dễ dàng.
"............Alo?" Ôn Miên hô hấp không đủ, thanh âm chột dạ, lại trở nên vô cùng dịu dàng.
Người bên kia cười một tiếng thật thấp: "Sao vậy, không thoải mái?"
Ôn Miên vội vàng lấy lại tinh thần, vô cùng vui vẻ nói: "Không có không có............Em đang ngủ thì tỉnh giấc, anh không vội sao?"
Không phải là Cù Thừa Sâm không bận rộn, chẳng qua là anh biết phân chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ, hiển nhiên chuyện quay trở về gọi điện cho cô được xem là tương đối quan trọng, nhưng xem ra cô không định kể sự thật cho anh.
"Không sao, tìm anh có việc gì?"
Ôn Miên ý thức được sự quan tâm của sếp dành cho mình, không khỏi có chút vui vẻ: "Em thì làm sao có chuyện gì được? Chỉ là............ " Suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra được lời giải thích nào để che dấu, cô không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác: "Các anh diễn tập nội bộ trong bao lâu?"
"Khoảng hai tuần lễ." Cù Thừa Sâm trầm mặc một hồi, giống như là đang cân nhắc thời gian để nói cho cô gái kia.
Cảm xúc của Ôn Miên dần trở nên tốt lên, cô suy nghĩ chốc lát, nói: "Được............Chắc là rất nguy hiểm, vẫn là câu nói kia............chú ý an toàn."
Trung tá Cù nhẹ giọng trả lời, mang theo chút vui vẻ: "Ừ." Anh lại chuyển hướng: "Chờ sau khi trở lại, anh theo em trở về nhà một lần, từ biệt mẹ em, cũng thuận tiện đi lấy giấy chứng nhận luôn."
Ôn Miên suy nghĩ một chút, cảm giác cả người cứng lại, đơn xin kết hôn của bọn họ cũng đã được phê duyệt, chính là thật rồi, phải gã cho vị quân nhân ưu tú này.
"Em biết rồi." Vừa dứt lời, Ôn Miên nhìn thấy hình ảnh phản chiếu qua tấm gương, nhất thời cô loạn lên, trời ạ, nhìn đầu tóc ngắn lồi lõm nhấp nhô thế này, sao cô dám đối mặt với sếp Cù đây!
Khảo hạch diễn tập của bộ đội đặc chủng hoa dao tiến hành trong một khu rừng rậm nguyên thủy, chạy dài trong núi sâu, khắp nơi giăng đầy cạm bẫy.
Bọn tách toàn bộ thành viên mới cũ của đội một, đội hai ra, chia làm hai tổ đỏ, xanh, tiến hành huấn luyện phòng thủ và công kích, đội chiến thắng nhất định phải lấy được cờ hiệu của đối phương, hoặc là, giết chết hai phần ba người của đối phương.
Âm thanh bén nhọn của gió lùa vào tai, quân đỏ cúi thấp thắt lưng, núp ở một chỗ tối địa hình phức tạp.
Bốn phía quanh sơn cốc tối đen, rừng rậm cuối thu phủ đầy lá khô, so với những loại trùng độc, dã thú, kẻ địch thường lui tới, còn có một thứ đáng sợ hơn, đó là ở thời điểm thích hợp còn phải qua được khảo hạch thêm của trung đội trưởng đội hành động hạng nhất.
Súng bắn tỉa của người nọ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu, dưới những tán cây to, chất đầy những đống lá khô............Nếu như gặp phải đánh lén, tựa như một đánh một trăm.
Đại Khuất ôm một cây súng bắn tỉa, trong lòng thầm mặc niệm Cù Thừa Sâm từng dạy anh nội dung chính của việc ẩn nấp, yên tĩnh giống như không tồn tại.
Chợt, hướng gió có sự biến hóa, trong không khí nhiều hơn một cỗ hơi người, Đại Khuất nhắm ngay ống ngắm: "Bằng!" Bắn một phát, đạn giấy rất khó bắn ra, lại chỉ trúng vào vai người kia.
"Đừng chạy nữa! Nộp vũ khí đầu hàng sẽ không giết! Quân đỏ ưu đãi tù binh!" Hao Tử híp mắt nhỏ từ một bên xông tới: "Mẹ nó, đứa nào vừa chạy trốn thế!"
"Ưu đãi cái khỉ. Mẹ nó!" Đại Khuất ném một hạt dẻ vào người Hao Tử, thả lỏng cơ thế, lau mồ hôi trên trán: "Nếu như ông đây không nhìn lầm, người kia............hình như là đội trưởng của chúng ta."
Nếu như vừa rồi cậu không phát hiện sớm sự tồn tại của người kia, mấy người các cậu đã lên dĩa cả rồi.
Hao Tử kinh hãi: "Đại Khuất! Cậu không lừa tôi đúng không! Kẻ lén lút đó lại có thể là đội trưởng à!"
Thần sắc của người am hiểu vũ khí tính tình lạnh nhạt là Tiểu Đao cũng ngưng đọng, lui ra xa khỏi Đại Khuất mấy bước: "Đại Khuất, cậu xong rồi, cậu bắn trúng vai đội trưởng, mây mù quanh người anh ta còn chưa có tan đâu............ "
Sếp bị chọc giận thì thường sẽ càng thêm hung tàn nóng nảy............Đại Khuất quýnh lên.
Người kia ép đến bọn họ không còn đường lui, trong tình huống khó khăn như thế chỉ có thể phục kích hoặc bị phục kích.
Kết quả khảo hạch khiến cho những lãnh đạo vô cùng vui mừng, đám lính đặc biệt này, thể chất, khả năng chiến đấu, tư chất vốn có đều đã được rèn luyện đến một trình độ nhất định, đồng thời cũng đã vận dụng được kỹ năng ngụy trang trong rừng rậm, điều tra lục soát, mai phục chạy trốn....
Kết quả cuối cùng là quân đỏ giành được cờ hiệu của quân xanh, nhưng người của bọn họ cũng bị chết bị thương gần hết, những người của bộ chỉ đạo quyết định, quân đỏ vẫn hơn một chút, giành thắng lợi trong cuộc diễn tập.
Dĩ nhiên, quân xanh bị thua vừa về đến cửa đã bị đội trưởng mắng cho một trận té tát, còn đội thắng, thì chen nhau đi giành công.
Ví dụ như Hao Tử: "Đội trưởng đội trưởng! Chúng ta thắng! Quân xanh còn muốn dùng cứ điển giả để gạt chúng ta, ông đây............ "
"Ồn ào cái gì." Mí mắt của Cù Thừa Sâm cũng lười nhúc nhích: "Hao Tử, mới vừa rồi núp ở phía sau cây tôi nhìn thấy, nếu là kẻ định thật, đủ bắn chết cậu mấy lần rồi."
Hao Tử: "............ "
"Tiểu Đao, cậu là người xông vào cứ điểm bị giết đầu tiên, binh lính của tôi muốn làm liệt sĩ như vậy sao?"
Tiểu Đao: "............ "
Bất quá, đối với sự tiến bộ của đám người trẻ này, trung tá Cù cũng rất vui mừng, dù sao, những người này không chỉ là lính cùa anh, còn là chiến hữu của anh, bọn họ vĩnh viễn là một tập thể, cùng vinh cùng nhục.
"Đại Khuất, sao cậu phát hiện ra tôi?"
Đại Khuất vò vò đầu, ngượng ngùng nói: "Báo cáo đội trưởng! Bởi vì............Tôi ngửi thấy mùi của anh."
Cù Thừa Sâm cau mày, nghiêng đầu ngửi quần áo một cái, trước khi diễn tập rất lâu anh có hút một điếu thuốc, không nên còn lại mùi chứ.
Tiểu Đao nghe được lời của Đại Khuất, cậu âm thầm cảm động: Đại Khuất, cậu mới thật sự yêu đội trưởng của chúng ta.
"Sếp, có muốn đến phòng cứu thương một chút không?" Có một cô nữ cảnh vệ, đỏ bừng mặt, chỉ chỉ vào trung tá anh tuấn còn đang mặc trang phục ngụy trang.
Cù Thừa Sâm lạnh nhạt cười cười: "Không cần, vết thương rất nhỏ, chút nữa sẽ đi."
Sếp Cù nhìn như khí thế cường đại, lạnh lùng đến không chê vào đâu được, kỳ thực đang vội vã tìm cơ hội, anh muốn gọi điện báo bình an để cho cô vợ trẻ có thể yên tâm.