Khu rừng sâu núi thẳm này vào ban ngày cũng không tồi, nhưng đến buổi tối thực sự là muốn chết.
May mà quân diễn đã tiến vào giai đoạn gây cấn, hồng quân tổ chức bao vây, tổng tiến công trên toàn mặt trận, bên lam quân quả nhiên cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, xuất động đội chó săn lùng bắt các thành viên trong tiểu đội đặc chủng hoa dao.
Cù Thừa Sâm nhận được tin tức Chuột mang tới, nói Đại Khuất đã dẫn các anh em đi thăm dò sở chỉ huy của lam quân, bất quá bọn họ cũng đã “hy sinh” trong hành động đánh nghi binh (giả vờ tiến công) rồi.
Trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Cù Thừa Sâm là Tiểu Đao, ham mê vũ khí, là một người có tiềm năng được trung tá xem trọng nhất trong đám tân binh, khuyết điểm duy nhất là thiếu kinh nghiệm.
“Tốt lắm, tìm cơ hội, xử lý bọn họ một phen.” Người đàn ông ngụy trang thành lam quân nhỏ giọng hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Thời khắc chuẩn bị, kề vai chiến đấu, vì nước quên mình!”
Mấy người quan minh chính đại xâm nhập vào trận địa của lam quân, đi trên một chiếc xe tải, tiến vào vùng phụ cận của trung tâm chỉ huy lam quân, sau khi xâm nhập lòng địch xong thì thi hành chính sách im lặng không liên lạc với bên ngoài nữa.
Giải quyết trạm gác ngầm, lại xử lý mấy trạm gác công khai, lúc này giác quân thứ sáu của Cù Thừa Sâm đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi.
Từng binh lính trong bộ chỉ huy đều như bị một cỗ hưng phấn không hiểu lôi kéo, tẩt cả các khu vực đều chìm trong không khí yên tĩnh trước cơn bão.
Loại mùi này, căn bản chạy không khỏi cái mũi của tay súng bắn tỉa.
“Có lẽ bọn họ đã đoán được chúng ta tới trảm thủ (chặt đầu).”
Trung tướng chỉ huy của lam quân, phỏng chừng đã sớm ra lệnh, người người đều đang chờ gặp vị trung tá trẻ tuổi nghe tiếng không thấy người này, nói vậy đây là bắt ba ba trong rọ rồi.
Tuy phần lớn binh lính đều không hề biết Cù Thừa Sâm đã từng chân chính tham gia những nhiệm vụ gì, đạt được những vinh quang gì, thậm chí không biết bối cảnh gia thế của anh, nhưng tên của anh, vẫn luôn xuất hiện trong danh sách những bộ đội đặc chủng hạng nhất, truyền miệng.
Cù Thừa Sâm nghĩ nghĩ, “Tôi mà lộ mặt, rất nhanh sẽ bị bọn họ phát hiện.”
Cách đối đãi thế này thật châm biếm, cũng không phải là chuyện trẻ con nha.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Tôi dẫn theo hai người giả vờ khuất phục, Tiểu Đao, cậu và người đồng đội còn lại nghĩ cách trà trộn vào đi, đặt chút thuốc nổ, làm bổ sở chi huy của bọn họ, nếu điều kiện cho phép, trung tướng sẽ phải lộ diện…….. Đến lúc đó, cậu biết.”
Tiểu Đao nhịn không được nở nụ cười, “Đội trưởng, anh làm việc vẫn luôn tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ độc ác) như thế.”
“Tôi chỉ muốn đề cao giá trị hy sinh.”
“………”
Tiểu Đao nhìn đội trưởng nhà mình cười nhạt một cái rồi quay mặt đi, nuốt nước miếng.
Kế hoạch triển khai, Cù Thừa Sâm bị bộ chỉ huy lam quân “bắt được” đúng như dự liệu của anh, Trung tướng Cố nghe được tin tốt, hưng phấn theo chỉ huy đi đến lều trại, rất muốn gặp mặt đứa vãn bối bình thường vẫn luôn tỏ ra ngạo mạn này.
“Thằng nhóc, cậu cũng có hôm nay a.”
Cù Thừa Sâm cười nhạt, nhìn đám lam quân đang vây xem mình.
Fuck, thì ra đây là bộ đội đặc chủng lợi hại nhất trong truyền thuyết, hôm nay được tính là mở mang tầm mắt rồi! Vốn cũng có sĩ quan đứng bên cạnh muốn nói, trung tá Cù này bất quá cũng chỉ thế thôi.
Nhưng mà, người đàn ông này chỉ đứng một chỗ, lại đột nhiên có được cái khí thế lực bạt sơn hề, tựa hồ như mặt kệ bạn có thổi gió đông tay nam bắc gì đó, anh vẫn đứng bất động, hiên ngang.
Trung tướng Cố hăng hái vỗ vai anh, “Khó có khi cậu rơi vào tay tôi, mấy lần trước tôi đến nhà cậu, cũng chưa bắt được cậu, hôm nay có thể thính là rãnh rồi hả? Đi, đi tâm sự.”
“Sếp Cố, ngài vẫn còn đang tham gia chỉ huy, chỉ sợ không quá thuận tiện.”
“Thằng nhóc thối này, đã là ‘người chết’ còn không cho tôi chút thể diện được à?”
“Ngài đừng quên, cho tới bây giờ tôi chưa từng bại trận.” Cù Thừa Sâm cười khẽ một tiếng, mang theo ý tứ cười nhạo hàm xúc mà anh am hiểu nhất, “Hoa Dao chúng tôi không cho phép thất bại, dù chỉ một lần.”
Trung tá nói xong, theo một tiếng “Tất cả không được nhúc nhích!”, đã thấy đám người Tiểu Đao nhảy từ phía sau ra, dùng dao găm đặt lên cổ Trung tướng Cố.
Trong lòng Cù Thừa Sâm lập tức trầm xuống, thằng nhóc này không khoe ra thì sẽ chết sao! Cầm súng bắn lén trung tướng không phải được rồi sao, lấy binh khí thật vạn nhất khiến trung tướng Cố bị thương, cậu gánh nổi sao!
Tình huống xảy ra đột ngột này, viên cảnh vệ bên cạnh trung tướng Cố cũng không rõ tình hình, cho là có người muốn ám sát sếp thật, cuống lên. Cù Thừa Sâm đứng cách đó không xa thấy người này cầm súng trường trong tay lên, khuôn mặt tuấn tủ của anh đột nhiên xanh mét, vội vàng hô to: “Đừng nổ súng với người một nhà!” Đồng thời cầm súng ngắm trên tay lên, nhắm ngay vào đầu gối Tiểu Đao, lưu loát bóp cò.
Hai tiếng súng vang lên cùng lúc, Tiểu Đao bị đạn giả của đội trưởng bắn trúng, ngã xuống đất.
Viên cảnh vệ bắn ra đạn thật nhưng lại bị chệch vị trí, chỉ bắn trúng bả vai cậu ta.
Sếp Cố phản ứng kịp, khẩn trương gọi người: “Nhanh! Người tới! Đưa cái cậu bị thương kia đi bệnh viện!”
Cù Thừa Sâm hạ súng xuống, cảm thấy ước chừng trong khoảng ba mươi giây này, toàn thân anh đã ra đầy mồ hôi lạnh.
Nhân viên y tế đến rất nhanh, trung tướng Cố nhìn trung tá Cù có độ bình tĩnh và sức phán đoán cực cao, thật sự là không phục anh không được.
Nếu thằng nhóc này phản ứng chậm một giây thôi, nếu cậu ta tính sai vị trí, nếu viên đạn của cậu ta đi trượt…… Vậy thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Đúng là không có “nếu”, Cù Thừa Sâm quả thật là có thực lực, đáng cho người khác tin tưởng. Cho dù là họng súng đang nhắm ngay chiến hữu của mình, anh vẫn có thể đưa ra lựa chọn hoàn mỹ nhất.
Hoa dao tạo ra một đội trưởng xưa nay chưa từng có, người đội trưởng này cũng đem lại vinh quang cho hoa dao.
Nhìn Tiểu Đao đang nằm trên cáng, trung tá Cù dùng ánh mắt giết người, lời nói mau lệ, thần sắc nghiêm nghị: “Cậu! Mẹ nó cậu cho rằng đang đóng phim sao?”
Sắc mặt Tiểu Đao trắng bệch, nhưng trước mặt đội trưởng vẫn muốn bày ra dáng vẻ nam tử hán, tươi cười, “Đội trưởng, tôi sai rồi, anh nói đúng, những người thích nói lời vô nghĩa sẽ bị coi thường, tôi không nên hô cái câu “Tất cả không được nhúc nhích” kia, sát khí quá nặng rồi….”
Cù Thừa Sâm ngẩn người, cuối cùng là cơn giận yếu đi.
Không còn cách nào, bạn xem cái người chui ra từ quân đội này đi, đã vinh quang mà trúng đạn rồi, cư nhiên còn có thể nói ra nhiều lời vô nghĩa như vậy!
Khó trách có người nói, quân nhân chỉ có chết trận, không có bị hù chết.
bg-ssp-{height:px}
Thời điểm sếp Cù bận rộn việc diễn tập, bên này Ôn Miên bớt thời gian hẹn cô em chồng ra ngoài dạo phố, lúc đó cô ấy nói qua điện thoại là, sắp đến sinh nhật của chú út, cô ấy còn chưa nghĩ ra phải tặng quà gì.
Ôn Miên cũng nghĩ đến thuận đường lựa chút gì đó, mua để hiếu thuận cho bà mẹ chồng tốt hiếm cố là Bùi Bích Hoa.
Nam Pháp đã qua những ngày giá lạnh đầy tuyết, ánh nắng ấm áp đang phủ khắp con đường, Tiểu Quang vô cùng thân thiết khoát tay Ôn Miên, phát hiện trên mặt chị dâu không hề tươi cười.
Nhìn một cái, lại nhìn một cái, cô gái này hẳn là đang nhớ đến sếp Cù xa ngoài nghìn dặm kia rồi.
Tuy nói quân diễn giống như một trận chiến thật, nhưng dù sao cũng không phải là chiến trường chân chính, từ nhỏ Tiểu Quang lớn lên trong nhà quân nhân thế gia, sớm đã xem như không có việc gì: “Chị dâu, chị cũng là người từng trải, lo lắng cho anh hai như thế làm gì.”
Nếu hiện tại anh là một đội trưởng ở phía sau điều binh bày kế hoạch gì gì đó, chắc chắn Ôn Miên sẽ không quan tâm như thế, ai bảo Cù Thừa Sâm lại là bộ đội đặc chủng đi xông pha chiến đấu, ở đâu có nguy hiểm, ở đó liền có anh.
Nghĩ như vậy, Ôn Miên sao có thể không nóng ruột nóng gan chứ.
Tay cô lướt qua một loạt áo trên giá, ngoài miệng lại nói: “Anh của em tuy điều kiện ưu tú, có thể có biết bao cô gái cả ngày nơm nớp lo sợ cho anh ta?”
Cù Thần Quang cũng là đứa trẻ thông minh, cô ngầm hiểu, nói: “Chị dâu, em nói thẳng nhé, tình sử của anh hai em không nhiều lắm, cũng chỉ có Thi tiểu thư kia thôi.”
“Vậy em có biết, lúc trước vì sao bọn họ lại chia tay không?”
“Chuyện tình cảm của trung tá Cù được giấu rất kỹ, tình huống cụ thể của hai người bọn họ không ai biết hết.”
Căn cứ vào khẩu cung của Cù Thần Quang, Thi Thiển Nhu và Cù Thừa Sâm quen nhau lúc học trung học, hai người, sau này khi lên cấp mới phát triển thành tình yêu, về sau trung tá nhập ngũ, tiến vào bộ đội đặc chủng, học trường quân đội và ra nước ngoài để đào tạo sâu, có thể là vì gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cuối cùng Thi tiểu thư không chịu nổi tịch mịch, mới đề nghị chia tay.
Nếu sự thật là như vậy, một người kiêu ngạo như Cù Thừa Sâm, ít nhiều gì anh cũng không cam lòng đi.
Sao Ôn Miên lại không hiểu anh chứ, bất luận là dạng nhiệm vụ nào, anh cũng chưa bao giờ thất bại, thậm chí cuộc hôn nhân với cô cũng có thể tính vào đó, chỉ riêng mối tình đầu với Thi Thiển Nhu này là ngoại lệ, cô ấy là lần “thất bại” duy nhất trong cuộc đời anh.
Mà anh nào cho phép mình thất bại?
Huống chi đối với đàn ông mà nói, thói hư tật xấu xưa nay chính là, thứ không chiếm được mới là tốt nhất.
Ôn Miên lắc đầu, muốn vứt những thứ suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Cô nâng mắt, vừa vặn thấy Cù Thần Quang đang cầm một chiếc áo cashmere màu đen, ừ, cũng nên mua cho trung tá một bộ quần áo mới, chờ anh đi quân diễn trở về sẽ mặt.
“Tiểu Quang, em và chú út của em……. Hình như rất thân nha?”
Cù Thần Quang cười cười, “Từ nhỏ chú út đã sống chung mấy anh em tụi em, sau này cũng có một khoảng thời gian tách ra, nhưng dù sao cũng là người một nhà thôi, chú ấy rất quan tâm em, không giống tư lệnh bọn họ thích nói quy củ, cho nên em đặc biệt thích chú ấy.”
Giống như trước kia cô thích dán mắt vào Ôn Tinh sao, Ôn Miên không tự chủ được xoa nhẹ lên đỉnh đầu cô em chồng, “Nói thật, chú út của em là một người rất xuất sắc, chị thấy cũng chỉ có em là chịu được chú ấy.”
Người đàn ông có quan hệ với cục an ninh, sao có thể không lợi hại cho được.
Nếu ví một quốc gia giống như một gốc cây đại thụ tươi tốt, vậy thì những gốc rễ dưới nền đất chính là những mối quan hệ thiết yếu mà bọn họ cần khống chế.
Công việc của anh ta khác với Cù Thừa Sâm, nhưng đều là duy trì một loại cân bằng, quốc gia cần những thứ này để chống chọi, càng có lợi thế, thì quốc gia mới có thể duy trì và phát triển.
Ôn Miên còn nhớ rõ, năm đó Bùi Sách có nói với cô một câu, cô vĩnh viễn không quên được ánh mắt lạnh thấu xương lúc ấy của người đàn ông đó.
“Trong mắt chúng tôi, chỉ có lợi ích quốc gia.”
Cho nên, cô vẫn không thể nào chấp nhận được cho dù đó là sự thật.
Hai người đi dạo cả ngày, cũng coi như thu hoạch rất khá. Khiến cho Ôn Miên cực kỳ 囧 chính là, cô không biết số đo của Cù Thừa Sâm, cho nên cũng không dám mua nhiều, trừ lần đầu óc nóng lên vớt lấy một chiếc áo sơ mi hơn một nghìn, ngoài ra còn thêm mua chút chai lọ kem dưỡng da chống lão hóa cho mẹ chồng.
Cù Thần Quang cũng cắn chặt răng,chọn một món vừa khiêm tốn lại vừa xa hoa, một cái cravat cho Bùi Sách.
Vừa nói vừa cười trở lại nhà học Cù, còn chưa kịp vào nhà liền nghe được một giọng nữ bén nhọn, “Bích Hoa, người vừa tới không phải đối tượng trước kia của con trai chị sao?”
“Đúng vậy,tôi nói này… Hiện tại đứa con này của chị cưới vợ, diện mạo thì không tệ, chỉ là những cái khác…… so với Thi tiểu thư thì không bằng rồi.” Dừng lại một chút, bà ta quay đầu hỏi Bùi Bích Hoa, “Tôi cnói chị cũng quá sốt suột, thật đúng là sợ con trai chị không tìm được con dâu sao? Nếu lúc ấy chờ một chút, thì giờ vị thiên kim nhà cục trưởng Thi đã gả vào nhà chị rồi.”
Cù Thần Quang nghe vài vị thân thích của cha đang nói huyên thuyên, cảm thấy bất bình muốn xông tới, lại bị Ôn Miên giữ chặt tay lại.
“Các người cũng quá không có mắt nhìn rồi.” Chung quy Bùi Bích Hoa vẫn phải giúp con dâu nhà mình, “Đứa con dâu này của tôi, trừ việc không quyền quý được như các người nói, các khác thực không phải bàn tới, lại nói, Thiển Nhu tốt thì tốt, nhưng nếu người Thừa Sâm muốn cưới không phải cô ta, cô ta dù có ngàn tốt vạn tốt thì cũng vô dụng.”
“Bích Hoa, chị cũng không thể cố chấp như thế, vạn nhất hai người họ muốn nhóm lại tình cũ thì sao? Chẳng phải vừa lúc…….”
Ôn Miên thở dài trong lòng, khó trách người ta nói đời là bể khổ a, gia cảnh của một cô gái, quan hệ bằng cấp dung mạo bản lĩnh, có cái nào là không cần chứ? Nếu không cho dù có làm tốt một trăm phần trăm, chỉ sợ cũng có thể bị người ta ở sau lưng thuyết tam đạo tứ (trách móc, xoi mói), muốn lật đổ bạn, vĩnh viễn không lo không nắm được điểm yếu.
Cù Thần Quang nghe không nổi nữa, “Mẹ, các người đang nói cái gì vậy?”
Bùi Bích Hoa vừa nhìn thấy thần sắc của hai người, biết là có muốn giấu cũng không giấu được, đành nói đơn giản: “Vừa rồi các con không ở đây, con gái của cục trưởng Thu có tới chơi một lát, mẹ cũng lâu rồi không gặp ba của cô ấy, nên hỏi chút chuyện.”
Ôn Miên đứng bên cạnh không hé răng, tùy ý nhận lấy những ánh mắt đánh giá của mấy vị thân thích, hiện giờ cô vẫn còn phải giữ các mác con dâu ngoan ngoãn nghe lời.
“Cũng không biết cô ta có tâm tư gì, mẹ, mẹ ngàn vạn lần đừng có quan tâm đến cô ta, có một số người thích bị coi thường, bày đặt làm ra vẻ tốt đẹp, lại thích đi làm kẻ thứ ba.”
“Tiểu Quang, con đừng có nói vội, tiết mục này cô đã từng xem trên TV rồi, làm cho ầm ĩ lên, tới cùng ai là “kẻ thứ ba” còn chưa biết a.”
Người đàn bà kia nói, dư quang nhìn về phía hai cô gái còn trẻ tuổi.
Bùi Bích Hoa hiểu tính tình của người đàn bà này, vội vàng hòa giải: “Được rồi, sao lại nói chuyện như thế trước mặt trưởng bối, dẫn chị dâu con xuống phòng bếp đi, mẹ có chuẩn bị điểm tâm đó.”
Ngược lại Ôn Miên lại kéo Tiểu Quang đang khó chịu, muốn kéo cô đi, Bùi Bích Hoa nghĩ nghĩ, cố ý dặn cô, “Miên Miên, trông nom Tiểu Quang dùm mẹ.”
Ôn Miên mẹ chồng đang cố ý nói ra lời này trước mặt mấy vị thân thích kia, cô cười ảm đạm, đem hết khả năng có thể để chống đỡ trước mặt trưởng bối, “Con biết, mẹ.”