Edit: YanaIshi
Beta: LynCáo HTH
Mưa liên tục không ngừng, ở cái địa phương quỷ quái này, quanh năm suốt tháng không có nổi một tia nắng. An An ngẩng đầu nhìn, hai tay đút vào túi quần, cắm đầu đi vào trong màn mưa.
Cơn mưa này không lớn lắm, nhẹ nhàng rơi xuống từng hạt, phủ ướt tóc của cô một ít. Tóc đen nhánh dài đến ngang vai, vài ngọn tóc có chút lộn xộn.
Khu này gần đây kinh doanh không tốt lắm, đối diện bến cảng Myanmar nội bộ không ổn định, chẳng may ném qua biên giới mấy quả bom, nổ banh tành, chịu thiệt thòi là người dân. Bởi vì việc này, toàn bộ người dân trong huyện như "ngồi trên đống lửa", luôn mang tâm trạng hoảng sợ, không còn náo nhiệt như trước.
Lúc đi ngang qua đèn giao thông, An An thấy một vài phụ nữ mặc váy hoa đủ sắc màu. Tất cả đều không mang ô, trên đầu mỗi người đội cái mũ mát được đan bằng tre. Không biết đang nói gì, hi hi ha ha cười vui vẻ với nhau. Nhìn từ phía sau, dáng người thướt tha, vòng eo thon thả.
Tiếp tục đi về phía trước, hai ông chủ cửa hàng bán phở đang ngồi với nhau thảo luận về tin tức chính trị trong mấy ngày qua. Nhìn thấy An An, bọn họ không hẹn mà cùng dừng lại, liếc mắt nhìn cô một cái. An An tiếp tục đi phía trước, tầm mắt họ lại tiếp tục di chuyển theo cô.
Giữa khu phố có một vị trí vàng, bên cạnh trạm xe buýt. Đó là cửa hàng tạp hóa nhỏ, tấm bảng nhìn có vẻ cũ – bên trên đề chữ mờ mờ "Tạp Hóa Mông Ca". Trước cửa là tấm rèm màu xám xanh trong suốt, An An vén rèm bước vào.
Chuông gió trên cửa kêu "leng keng".
Gọi là cửa hàng tạp hóa nhưng bên trong vỏn vẹn chỉ có dãy kệ trưng bày hàng hóa. Tuy vậy, trong cửa hàng này cái gì cũng có bán, thuốc lá, rượu,.., từ cái nhỏ như bật lửa, dầu cù là đến cái lớn như thực phẩm chức năng, thực phẩm dinh dưỡng bảo vệ sức khoẻ,... cái gì cần có đều có.
Ngoài quầy thu ngân ở đầu cửa, không có ai cả.
An An nhìn lướt qua, cũng không đi đến các kệ hàng, chỉ đứng trước quầy hô lên: "Mông Ca!"
Một người đàn ông nhỏ nhỏ gầy gầy từ phía sau chui ra, trong tay còn đang bưng chén mỳ chua cay: "Đến rồi hả?"
An An gật đầu.
"Đến đây, hiện giờ không có ai, đem mấy thứ này sắp xếp lại đi." – Mông Ca an bài công việc như bình thường, rồi chỉ chỉ tay về phía sau đầu hắn: "Sáng nay mới đưa mấy thùng hàng tới đấy, lát nữa kiểm tra kĩ lại cho rõ ràng."
Mặt tiền cửa hàng không lớn, Mông Ca không muốn chi thêm nhiều tiền, chỉ nhận mỗi An An vào làm. Tất cả công việc ở cửa hàng đều phân công cô làm.
"Tôi biết rồi!"
An An tùy tiện giũ giũ nước còn sót lại trên đầu, đi đến phía sau quầy thu ngân, rút ra mấy tấm giẻ lau ở phía dưới. Bên kia, Mông Ca vùi đầu tiếp tục ăn mỳ, tối hôm qua hắn đánh bài bị thua rất nhiều, tranh thủ hôm nay muốn làm một trận nữa hòng gỡ gạc. Ăn xong ném đại chén ở trước quầy, nhìn An An: "Lau xong thì rửa giúp tôi luôn."
Nói xong, vội vội vàng vàng bỏ đi.
"À, Mông Ca!" – An An gọi hắn lại, nhắc nhở: "Tháng này nên kết lương cho tôi rồi."
Mông Ca nghe xong không khỏi nghi hoặc: "Không phải ông già cô đã đến lấy rồi sao?"
An An dừng động tác lại, đầu chậm rãi nâng lên tới.
"Ai?"
"Ông già nhà cô chứ ai." – Mông Ca là người đến từ Hồ Bắc, tuy ở lại Vân Nam nhiều năm, nhưng khẩu âm vẫn mang giọng Hồ Bắc.
An An nhìn chằm chằm Mông Ca.
Ném mạnh giẻ lau xuống quầy thu ngân, cô đi qua đứng ở cửa.
"Mông Ca, không phải lúc trước chúng ta đã nói rồi sao?" – cô mặt đối mặt chất vấn.
Mông Ca không hiểu: "Nói cái gì?"
"Lúc trước tôi đã nói, tiền lương có thể không cao, nhưng tôi chỉ có một yêu cầu —— ngoài tôi ra, không được đưa ai cả. Giờ anh lại lật lọng, đưa cho người khác?"
"Người khác? Đó không phải cha cô sao!" – Mông Ca cảm thấy rất oan uổng, hay tay khoanh lại, nhún vai bất lực: "Ông ta đến đòi tiền công, tôi có thể không đưa sao? Tổng cộng bảy trăm, không ít một phân, tôi đưa hết cho ông ta rồi."
An An cố chấp đưa tay: "Anh đem tiền trả lại cho tôi."
Mông Ca rõ ràng không vui vẻ, "Tôi đã đưa cho ông già cô rồi!" – vì lý do đó, hắn có phần trở nên giận dữ.
An An vẫn không buông tay, kiên trì nói: "Đó là tiền của tôi."
Mông Ca sắc mặt càng thêm khó coi, phất tay nói: "Tôi không quan tâm! Cô muốn đòi tiền thì trở về tìm cha cô mà đòi! Cô có thể nói lý lẽ tí được không?"
Trận cãi vã này hơi lớn, những người nhàn rỗi dần kéo đến xem náo nhiệt, tụm năm tụm bảy lại làm thành nửa vòng tròn.
"Mông Ca, anh như vậy là không đúng." An An cãi lại, "Ông ta là ông ta, tôi là tôi, sao anh lại đem tiền lương của tôi đưa cho người khác!?"
"Ai ô ô, cô gái này cũng quá ngang ngược vô lý rồi." – có người nhíu mày.
Có người còn khuyên giải: "Thôi thôi, đều là người nhà, còn phân cái gì mà ông ta với chả tôi?"
"Chính cha cô ta!" – Mông Ca tức giận đến đỏ mặt, "Mọi người đến đây phân xử giùm tôi xem!"
Những người đó mồm năm miệng mười chỉ vào An An.
An An đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn chằm chằm họ: "Vậy các người cho tôi tiền?"
Những người đó tức khắc im lặng, không khí nhất thời trì trệ lại.
Bỗng nhiên, có người không kiên nhẫn hỏi: "Có bán thuốc lá nữa hay không?"
"Bán! Bán chứ! Bán chứ!" – Mông Ca tự mình đi đến sau quầy, hỏi: "Cái nào?"
"Hồng Hà."
Mông Ca cầm bao Sông Hồng, đưa đến quầy thu ngân: "Mười đồng."
Người nọ móc tiền trong túi ra đưa, Mông Ca duỗi tay lấy. Tay vừa mới duỗi đến nửa chừng, An An đã chặn lại.
"Hơ ơ ơ ——!"
Mọi người đồng thời nổ tung chảo.
An An sắc mặt bình tĩnh: "Mông Ca, không phải tôi muốn lấy tiền của anh. Nhưng hôm nay chính là anh không giữ lời, anh đem bảy trăm của tôi về, tôi sẽ trả lại số tiền này cho anh..."
Cái gì thế này?
Mông Ca chỉ cảm thấy đen đủi, lông mày hắn dựng lên: "Mười đồng tiền này tôi từ bỏ, cô lấy đi, lấy đi! Về sau cũng đừng tới làm nữa!" – Hắn lại lẩm bẩm: "Hiểu thế đéo nào được chuyện nhà bọn bây? Từng người, từng người như tổ tông đến, người này tới đòi tiền, người kia tới đòi tiền. Ai mà không thiếu tiền?"
Câu này nói ra chính là cố ý mỉa mai, mọi người xung quanh cười ầm.
An An mím môi, đem mười đồng tiền đặt lại trên quầy thu ngân. Xuyên qua đám người đang vây lại xem trò vui này, đi thẳng ra ngoài.
Bên ngoài cơn mưa bụi vẫn là tí tách rơi không ngừng, quần áo, tóc tai đều bị làm ướt, hiện giờ cũng chẳng có chuyện gì để vội.
Cô đứng trước cửa hiên.
Những người đến xem náo nhiệt người dần tản ra, chỉ nghe được Mông Ca còn ở nhỏ giọng oán giận, bên cạnh còn có mấy người ra vẻ hiểu chuyện phụ họa. An An đối người với phía trước bến xe, trên mặt thờ ơ. Bên cạnh có người đi tới.
"Này cô gái!" – người nọ gọi cô.bg-ssp-{height:px}
An An quay đầu, là người đàn ông mua thuốc lá ban nãy, có chút béo, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng.
An An không tiếp lời.
Người đàn ông béo mỉm cười, làm kiểu quen biết hỏi An An: "Thiếu tiền à?"
An An quay lại hỏi hắn: "Liên quan gì đến ông?"
Người đàn ông béo vẫn cười cười, búng búng tàn thuốc nói: "Tôi có một công việc này, cô có hứng thú hay không?"
"Làm cái gì?" – An An bình tĩnh nhìn hắn.
Người đàn ông béo ngậm thuốc, từ trong ví tiền lấy ra một sấp danh thiếp. Hắn tùy tiện đưa cho An An một tờ.
An An biết địa điểm ghi trên danh thiếp.
"Ý Hưng Lan San" đó là một câu lạc bộ đêm dọc theo con hẻm bên cạnh một con sông, rất nổi tiếng ở khu này.
Người đàn ông béo này là quản lý của Ý Hưng Lan San, trên danh thiếp không có tên đầy đủ, chỉ đề —— Quản lý Hồ.
Xem qua danh thiếp, An An hỏi: "Vì sao tìm tôi?"
An An nhìn chằm chằm hắn. Lớp trang điểm của cô hơi dày, bóng mắt màu đen, chỉ tô chút phấn mắt ở đuôi, nhìn qua ánh mắt càng sâu hơn. Giống hệt tiểu hồ ly.
"Không vì cái gì cả," – hắn nói giọng Quảng Đông, nghiền ngẫm từng chữ một: "Em gái nhỏ, tôi ngưỡng mộ cô..."
An An căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng, vẫn hỏi hắn: "Tại sao lại tìm tôi?"
"Đủ khỏe, đanh đá, xinh đẹp, yêu tiền."
Người đàn ông béo lập tức nói ra An An bốn cái "ưu điểm", cuối cùng cười tủm tỉm nói: "Nghĩ kĩ đi nha, bảy trăm đồng không phải chỗ nào cũng có đâu? Tôi có thể cho cô ——", hắn vừa nói vừa so so hai ngón tay đầu.
"Hai vạn?" An An nói.
"Hả?"
Người đàn ông béo cả kinh thiếu chút nữa rớt cằm, cười cười vài cái, sửa cho đúng nói: "Hai ngàn."
An An không hỏi công việc cụ thể là gì, cô chỉ hỏi: "Có thể trả trước không?"
"Nhiều hơn thì không được, bảy trăm vẫn có thể." – hắn cam đoan.
"Khi nào tôi đi làm?"
Hồ mập ghé sát vào An An, thần bí hề hề mà nói: "Bây giờ." – hắn nói, giơ ngón trỏ lên, chỉ chỉ cách đó không xa.
Nhìn qua bàn tay của người đàn ông béo, có một cửa hàng,
Cửa được mở ra, một vị khách từ trong đi ra, là một người đàn ông.
Mặt đối diện An An.
Qua mưa bụi, hình bóng của người này có phần mờ nhạt.
Mặt một chiếc áo T-shirt bình thường, không hề có thêm hoa văn gì, phía dưới là chiếc quần jeans nửa cũ nửa mới, chân mang đôi giày leo núi.
"Làm cái gì?" – An An liếc Hồ mập.
Hắn cười ha hả, phun ra hai chữ: "Tiếp khách."
"Tiếp khách" này hai chữ hàm nghĩa quá sâu, An An bất động thanh sắc nhận lấy tấm danh thiếp, nói: "Tôi sẽ xem xét nó."
Cô lại bước vào cơn mưa.
"Ai, cô gái, cô tên là gì?"
Hồ mập ở phía sau hỏi.
An An dừng lại, quay đầu nhìn.
Trong cơn mưa, cô mặc đồ đen.
Đầu đen, váy da màu đen.
Ngoài ra trên cổ mảnh mai còn đeo một dây màu đen.
"Ti Ti." – cô nói, "Tôi tên Ti Ti."
Gặp được mỹ nữ, Hồ mập đắc ý vênh váo, trở lại bên kia cửa hàng, còn cao hứng mà huýt sáo.
"Anh Ngang, anh thấy sao?"
Hồ mập dùng sức nhướng mày nhìn người đàn ông mang giày leo núi kia, lại hướng An An rời đi.
"Có hài lòng không? Cô gái đó tên là Ti Ti, thật là mượt mà, người cũng như tên!" – Hồ mập đang nở rộ.
Lục Ngang cũng không tiếp lời.
Hồ mập đặt mông ngồi xuống, tiếp tục khoác lác: "Người như cô ta em thấy nhiều, ham hư vinh, yêu tiền tài, cái gì cũng đều nguyện ý làm, nếu không lúc trước có thể vì bảy trăm khối liền nhảy lên sao? Ai, anh Ngang, anh tin hay không, đêm nay khẳng định cô ta sẽ gọi điện thoại đến, đến lúc đó......" – Hồ mập đen tối cười dâm hai tiếng, phảng phất đã thấy được cái gì đó không thể miêu tả được.
Lục Ngang liếc mắt nhìn chằm chằm hắn một cái, đứng dậy, đi vào "Tạp Hóa Mông Ca".
Tuy giờ người xem náo nhiệt người đã tan, nhưng Mông Ca vẫn còn hăng hái mắng chửi, hiển nhiên tức giận đến không được.
Lục Ngang lấy một lọ dầu cù là, với một trăm tờ hóa đơn đỏ cùng ném lên quầy thu ngân, nói: "Thêm một bao Sông Hồng nữa."
Mông Ca một tay thu tiền, một tay lấy thuốc. Đáng chết máy tính tiền đã bị mắc kẹt một lần nữa, với một lượng tiền nhỏ như vậy, phải mất một thời gian dài để quăng...
Lục Ngang cũng không nóng nảy, chỉ làm tùy ý hỏi thăm: "Cô gái từng làm trước đây tên gì?"
"Cái gì?" Mông Ca không hiểu.
"Người luôn mặt dày đòi trả lại tiền khi nãy." – Lục Ngang miêu tả chính xác.
"Cô ta......" – Mông Ca nghĩ đến liền nén không được giận, hắn nói, "An An, con nhỏ chết tiệt kia tên là An An."
"Anh hỏi tôi làm cái gì?"
Phía sau Lục Ngang, một thanh âm giòn giã cùng tiếng chuông gió vang lên.
Lục Ngang quay lại nhìn.
An An vô tư dựa vào cánh cửa, khoanh tay, nhìn chằm chằm vào anh.