Edit: LynCáo HTH
Beta: YanaIshi
Trong phòng bếp người làm bận rộn chuẩn bị cơm trưa, đồ ăn đã nấu hơn phân nửa, cơm cũng đã nấu chín, cả phòng thơm ngào ngạt. Nhưng An An đang phát sốt, lại thêm cảm mạo, cả người cứ ong ong, căn bản không có cảm giác thèm ăn. Cô lấy mấy miếng củ cải muối từ trong hủ lên ăn.
Củ cải rất giòn, mỗi miếng đều có vị chua chua ngọt ngọt, thực sự rất ngon miệng.
An An ăn một miếng, dừng lại, quay đầu nhìn về phía trong sân.
Ở bên phía dưới lều, La Hồng Thiến đang cùng Lục Ngang nói chuyện. Thấy cô ta chạy đi một lát, lúc trở về thì trong tay cầm một túi nilon. Màu đỏ, mờ mờ, bên trong đựng đầy đồ vật gì đó. Cô ta đem túi đưa cho Lục Ngang, Lục Ngang tiếp nhận, khuôn mặt giãn ra, nhìn cô ta cười một chút.
Người đàn ông này khí chất cao ngạo, nhưng khi cười lên như vậy, khóe môi cứng rắn của anh cong lên, cảm giác lạnh lẽo bao quanh lúc trước cũng trở nên dịu lại. Ngay cả dưới đáy mắt cũng tăng thêm chút ấm áp.
So với lúc anh nói chuyện với cô quả thực như hai người khác nhau!
An An quay đầu lại, hung hăng lấy đôi đũa chọc chọc mấy miếng củ cải.
Cô cảm thấy đằng sau có tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng lại gần, tâm tình La Hồng Thiến hẳn đang rất vui, còn nhẹ nhàng hát vài câu. Thấy An An không ăn cơm, cô ta "A" một tiếng, cực kỳ nhiệt tình hỏi: "Ti Ti, cô vẫn còn không thoải mái hả?"
Ti Ti...... An An sửng sốt một chút, La Hồng Thiến vội vàng giải thích: "Tôi nghe anh Ngang gọi cô như vậy?"
Nhớ lại chuyện trước đây, trong lòng An An càng thêm bực bội, Lục Ngang rõ ràng đã hỏi qua Mông Ca, chắc chắn anh ta cố ý không cho cô mặt mũi! Liếc nhìn người kia đang đứng ở trong sân, còn có cái túi nilon màu đỏ kia nữa, An An lơ đãng hỏi: "Cô đưa cho Lục Ngang cái gì vậy?"
La Hồng Thiến cười: "Anh Ngang có chút bệnh cũ, tôi nghe người trong núi nói thuốc này rất tốt."
"Bệnh cũ" hai chữ này nghe có điểm kì lạ, không phải là...... Tâm tư An An xoay mấy vòng, nhưng chỉ hỏi: "Lục Ngang đang muốn đi đâu vậy?"
"Không biết." La Hồng Thiến ngồi một bên, nâng cằm lắc đầu, "Anh tôi không nói gì cả. Có vẻ như muốn đi làm chuyện gì đó."
"Anh trai cô đang việc làm gì?" An An thuận thế hỏi thăm.
La Hồng Thiến chỉ chỉ sau núi: "Anh trai tôi mấy năm qua đang tham gia vào phát triển du lịch. Gần đây anh ấy đang đào một suối nước nóng ở đó. Đúng lúc anh Ngang vừa đến..." Không biết nghĩ đến cái gì đó, cô ta ngậm miệng lại, câu nói kế tiếp chưa kịp nói hết.
Lục Ngang vừa đến thì sao? trong lòng An An nghi hoặc, nhưng không thể hỏi thêm gì cả, chỉ nói bóng nói gió: "Hai người quen biết Lục Ngang lâu chưa?"
"Đã lâu rồi." La Hồng Thiến nghiêm túc hồi ức, "Trước kia cha tôi thường xuyên không ở nhà, chân anh tôi đi lại không tiện, hay bị nhiều người khinh thường, khi dễ. Sau khi quen với anh Ngang, thì không ai dám khinh thường hay khi dễ nữa."
"Vì sao?"
"Anh Ngang rất lợi hại." nhắc tới chuyện cũ trên mặt La Hồng Thiến đầy vẻ sùng bái, "Có anh ấy ở đây, chúng tôi không cần phải sợ điều gì cả." Cô ta chắc chắn.
Đó đúng là cảm giác Lục Ngang mang lại cho người khác.
Cảm giác giống như đêm hôm ấy, An An gặp được anh, khi đó anh chỉ nói một câu, đừng ở chỗ này gây chuyện, sau đó cô liền quấn chặt lấy anh, bu theo anh đến chỗ này.
Trầm mặc một lúc, nhưng An An vẫn còn tò mò: "Vậy cô có biết Tiểu Tĩnh không?"
"Chị Tiểu Tĩnh hả?......" La Hồng Thiến gật đầu, "Chị ấy là bạn gái anh Ngang, rất đẹp."
"Đẹp đến mức nào?" Nhắc tới việc này An An liền khó chịu.
La Hồng Thiến gãi gãi đầu: "Không biết phải nói sao nữa, dù sao cũng rất đẹp, chị ấy luôn dịu dàng, còn rất có khí chất nữa, chị ấy đối xử với chúng tôi đặc biệt tốt." La Hồng Thiến còn nói: "Anh Ngang thích chị ấy lắm, anh ấy đối với người khác rất hung dữ, chỉ có khi ở bên chị ấy mới không hung dữ thôi." Nói xong, lặng lẽ liếc nhìn Lục Ngang bên ngoài, ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
An An cũng nhìn theo tầm mắt cô ta.
Ánh mặt trời từ khe hở ở trong túp lều chiếu xuống, chiếu trên người Lục Ngang, một nửa sáng một nửa tối. Thân ảnh của anh cùng bóng tối chậm rãi lồng vào nhau. An An nhìn Lục Ngang đang đứng cạnh cửa. Anh vẫn lạnh lùng đứng ở đó, ý bảo cô, cô lại đây.
Ba chữ, nghiền ngẫm mà vô tình.
Tất cả những câu anh nói với cô đều rất lạnh nhạt.
Im lặng một lát, An An nói: "Tôi thấy anh ta đối xử với cô cũng rất tốt."
"Đâu có?!" La Hồng Thiến lập tức phủ nhận, nhưng khi nói hai má càng đỏ lên.
Đây đúng là hoàn toàn ở hai thái cực khác nhau, đối với cô ấy thì rất dịu dàng, cười nói, thiện lương. Đối với mình thì..., An An có thể mơ hồ nhìn thấy bộ dáng của cô "Tiểu Tĩnh" kia.
An An lại tiếp tục chọc chọc mấy miếng củ cải, cô chưa ăn uống gì cả, nhưng cũng chẳng còn tâm tình ăn nữa, đứng dậy đi ra ngoài phòng bếp.
Linh đường ở giữa, La Khôn chống gậy khập khiễng đi đến, đang cùng Lục Ngang thương lượng chuyện gì đó. Ánh mắt của hắn đang liếc qua cô, An An giả vờ hỏi: "Sao không thấy chị dâu của cô vậy?"
La Hồng Thiến cười một chút, có chút tiếc nuối nói cho An An: "Anh tôi vẫn chưa kết hôn. Lúc cha tôi sắp đi, rất muốn nhìn thấy anh tôi cùng chị dâu, kết quả......"
"Hai người đó không hợp hả?" An An thờ ơ hỏi cô ấy.
"Anh tôi quen rất nhiều phụ nữ bên ngoài, nhưng chẳng kết hôn với ai cả, cũng không mang ai về nhà."
An An trầm mặc, tầm mắt lại hướng bên kia.
Nhận thấy được ánh mắt cô nhìn qua, La Khôn nói với Lục Ngang: "Anh Ngang, cái cô hướng dẫn viên du lịch kia hình như có ý với em, nhìn em rất nhiều lần." Lại sâu xa cười cười: "Hôm nay anh đến chỗ của chú Ngũ, hay để cô ấy tạm thời ở đây......"
Lục Ngang nghe vậy, nhìn qua phòng bếp. An An vẫn đang đứng ở cửa. Cô vẫn trắng đến bắt mắt, luôn rực rỡ như vậy, giống như một viên ngọc tự nhiên.
Cách một mảnh ồn ào, náo động cùng bụi bặm, tầm mắt hai người có lẽ đang nhìn nhau, hoặc có lẽ không có...... Lục Ngang nhàn nhạt quay mặt đi, nhắc nhở La Khôn: "Chú Ngũ sắp đến đây." Lại vòng hồi chính đề: "Một lát anh sẽ đi qua gặp ông ta."
Nghe anh như vậy nhắc đến, La Khôn nhịn không được mắng: "Lão bất tử kia ỷ vào mình là trưởng bối, giữ khăng khăng công việc bên đó không cho em nhúng tay vào, hiện tại còn đến đây gây chuyện!" —— La Khôn trong miệng "Lão bất tử" chính là "Chú Ngũ".
Lục Ngang nói: "Ông ta đến đây là nhắm vào anh."
"Nhằm vào anh chính là nhằm vào em!" La Khôn không phục, mắng chửi, "Anh chẳng qua là bỏ lại một con gà giữa đường, đáng để lão gọi điện thoại đến hung hăng hỏi tội sao?" Lúc trước ở trong điện thoại, chú Ngũ tuy rằng đang hỏi Tô Đình đắc tội chỗ nào với Lục Ngang, muốn mời rượu cùng Lục Ngang nhận lỗi, nhưng lời trong lời ngoài đều mang rõ ý tứ.
Im lặng thở một hơi khói, Lục Ngang chỉ nói: "Anh không quan tâm, cậu đừng tự làm khó mình."
Hai người nhất thời im lặng không nói gì.
An An đã đi đến, hỏi Lục Ngang: "Nghe nói anh phải đi?"
Thân ảnh của cô rung lên, phảng phất còn chứa hơi nước nhàn nhạt. Lục Ngang lạnh lùng "Ừ" một tiếng, như cũ ra lệnh: "Cô đi thu dọn đồ đạc đi."
An An lại nói: "Lục Ngang, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với anh."
Cô nghiêm túc, khá trịnh trọng nói, cũng không còn ý đùa giỡn như trước.
Lục Ngang chỉ kẹp điếu thuốc trên tay, nói: "Nói cái gì, nói đi."
An An không nói một lời, đi ra cửa.
Nhìn theo bóng dáng cô, Lục Ngang cũng đi ra ngoài.bg-ssp-{height:px}
Đi xuống những bậc thang được lát đá đã cũ kĩ, cao thấp, nối tiếp với nhau. Hai người một trước một sau, im lặng đi rồi trong chốc lát, đi đến cuối bậc thang, đứng dưới một thân cây, An An mới dừng lại. Cô xoay người, hỏi Lục Ngang: "Ngày hôm qua chuyện tôi đã hỏi anh, anh thấy thế nào?"
"Cái gì?"
"Chính là chuyện anh có muốn tôi đồng ý với La Khôn hay không đấy?" An An nhắc nhở anh, hơn nữa nghiêm túc phân tích, "Anh đều đã nghe được, La Khôn có thể cho tôi tiền, cũng có ý với tôi." Thoáng dừng lại, An An gọi anh: "Lục Ngang, nếu thật sự anh đối với tôi không có hứng thú, chê tôi phiền, tôi sẽ đáp ứng anh ta. —— Hôm nay tôi không đi cùng anh nữa. Tôi đem trả anh một ngàn lúc trước, chúng ta giải tán đi."
Lục Ngang rũ mắt.
"Rốt cuộc cô thiếu bao nhiêu tiền?" Anh như vậy hỏi cô.
An An nói: "Tôi không chỉ thiếu tiền, tôi còn thiếu một người đàn ông."
Lục Ngang nhìn về phía An An.
An An liền hỏi anh: "Rốt cuộc ý anh muốn thế nào?"
Lục Ngang chỉ nói: "Tôi đưa cô trở về."
Nghe thấy đáp án này, An An cất bước liền đi, Lục Ngang nắm cánh tay cô. An An quay đầu lại nhìn anh một cái, nói: "Lục Ngang, anh dựa vào cái gì mà muốn quản tôi?" Cô trực tiếp hất tay anh ra rồi bỏ chạy. An An chạy rất nhanh, một đường chạy thẳng, cũng không quay đầu lại.
Chờ Lục Ngang lại trở về, hết thảy giống như chưa có chuyện gì, có người đến gần An An: "Đây không phải là cô gái xinh đẹp đứng hát ngày hôm qua sao?"
"Đúng vậy." An An nhàn nhạt đáp.
"Hôm nay tiếp tục hát thêm mấy bài nữa nhé." Hắn ra sức khuyến khích An An.
"Đúng vậy cô gái, lên hát thêm mấy bài nữa đi." Bên cạnh còn có người phụ họa.
"Được thôi." An An sảng khoái đồng ý, "Nhưng hôm nay tôi bị cảm, cho nên......" Nhìn xung quanh một vòng, sau đó An An nói tiếp: "Hôm nay tôi chỉ hát một bài thôi."
Cô lại khai ra điều kiện: "Ai ra giá cao, tôi sẽ hát." ——
Não An An đã hoạt động, bắt đầu công việc đấu giá. Ngày hôm qua là ít lãi quá, hôm nay phải lên giá. Cô không buông tha bất kì một cơ hội nào.
Lục Ngang đứng bên ngoài, đôi tay đút vào túi quần, lạnh lùng nhìn cô.
Bên kia, mọi người không bị điều kiện của An An dọa sợ, ngược lại không khí nhanh chóng náo nhiệt hẳn lên, thật đúng không khí của buổi đấu giá.
Có người ra ba đồng, còn có người nói năm đồng, mười đồng, hai mươi, ba mươi......
Càng ngày càng tăng nhanh. Cuối cùng lên đến hai trăm. Hai trăm để hát một bài quả không ít, ai cũng im lặng, không ai tiếp tục tăng giá nữa.
An An đi đến trước sân khấu, cười hỏi câu: "Còn có ai không?"
Lục Ngang cúi đầu, lấy ra một điếu thuốc.
"Không có sao?" An An vẫn hỏi.
Một mảnh yên tĩnh, chợt, có người lên tiếng: "Một ngàn, cô hát cho tôi nghe."
Điếu thuốc trên tay anh dừng một chút, Lục Ngang chuyển mắt ——
Người ra giá, là La Khôn.
Lục Ngang đưa điếu thuốc lên môi, tay che lại, cúi đầu bậc lửa. Một mảnh khói trắng lượn lờ, anh ngẩng đầu.
An An đứng ở trên sân khấu, cười khanh khách hỏi La Khôn: "Anh La, anh muốn nghe bài gì?"
"Mười tám điệu sờ."() La Khôn không có cố kỵ gì, cười châm biếm.
(十八摸Đây là một khúc hát dân gian bên Trung Quốc "Thập Bát Mô")
Phía dưới cũng một trận cười vang lên.
An An bình tĩnh như đánh Thái Cực: "Anh La, bài này tôi không biết, tôi hát bài khác được chứ?"
"Không thành vấn đề."
An An liền mở miệng hát.
Bài hát này Lục Ngang biết, là "Mối tình đầu khó quên" của Đặng Lệ Quân.
"Tôi không quên anh, anh quên tôi, ngay cả tên anh cũng nói sai......"
Lục Ngang nheo lại mắt, nhìn chăm chú vào phía trước.
Vẫn cái sân khấu đơn giản này, trên sân khấu không trang trí gì cầu kì cả.
An An đứng trên đó, không có micro, chỉ đơn giản hát thôi.
Giọng hát cô phiêu lãng ở bên tai, ngày hôm qua như mưa rơi tí tách, hiện giờ lại hóa thành hạt mầm đầy mật ngọt.
Cô hỏi anh, ý anh muốn như thế nào.
Cô còn hát: "Anh đã nói hai ngày sẽ đến thăm tôi, hai ngày chính là đã hơn một năm, lần mặt trời mọc, trong lòng anh căn bản không có tôi, đem tình yêu trả lại cho tôi......"
An An lấy tiền thì làm việc, rất chuyên nghiệp, hiện giờ chỉ nhìn chăm chú nhìn La Khôn.
Lục Ngang hạ mắt xuống.
Nghe xong bài hát La Khôn cười ha hả, trực tiếp đưa cho An An hai ngàn.
An An nhận lấy một ngàn, đưa một ngàn trở lại: "Anh La, tôi chỉ lấy những thứ mình nên lấy."
"Ha ha có ý tứ." La Khôn càng thêm sung sướng, trên dưới đánh giá An An, hứng thú dạt dào.
Lục Ngang ở một bên vẫn luôn trầm mặc, lúc này mở miệng, vẫn là ra lệnh:"Đi thu dọn đồ đạc đi!"
An An lúc này mới chuyển mắt qua anh.
"Lục Ngang, những điều vừa rồi tôi nói chính là sự thật, một ngàn này trả lại cho anh." Cô lấy một ngàn trong tay đưa cho Lục Ngang.
Vừa rồi cô ấy nói cái gì?
Lục Ngang rũ mắt.
Vừa rồi cô ấy đã nói, tôi đem trả anh một ngàn lúc trước, chúng ta giải tán đi.