Edit: LynCáo HTH
Beta: YanaIshi
Biết được hôm nay Lục Ngang đến đây, Tô Đình đã sớm thay anh đặt trước phòng tốt nhất —— Ở khách sạn đẹp nhất, đối diện ngay giữa sườn núi, ở giữa là suối nước nóng, không khí tươi mát, cảnh sắc hợp lòng người. Nhưng hiện giờ còn mọc thêm con hồ ly An An này, không chỉ đi theo phía sau Lục Ngang, còn cố ý nói cái gì mà "Lục Ngang không được" loại lời nói này khiến Tô Đình càng thêm điên tiết lên, không biết là thật hay không?
Tô Đình rất đắc chí khoanh hai tay trước ngực, hỏi An An: "Cô không có chứng minh nhân dân thì đặt phòng kiểu gì? Không thể cho cô ở lại được, như vậy là trái quy định!"
"Đúng vậy, thưa cô, đây là quy định của khách sạn chúng tôi." Trước đại sảnh nhân viên lễ tân cũng khom người xin lỗi.
Vào ở cần xuất trình chứng minh nhân dân để chứng nhận thân phận, nhưng An An không đem theo. Cũng không phải An An không đem, mà chính xác là đã bị An Quốc Hoành giấu đi.
Trên mặt cô không biểu hiện gì, An An chỉ nói: "Tôi không đem theo."
"Không đem theo?" Tô Đình đột nhiên lên giọng, ánh mắt chọc trên người An An, cười khúc khích, "Ai biết được cô có phải là tội phạm hay không?"
Hai chữ "Tội phạm" này đột nhiên hiệu quả ngay, những du khách đang ở xung quanh nghe cô ta nói xong đều nhất thời quay lại nhìn An An. Có một cậu nhóc cũng tò mò đánh giá An An, cha mẹ nó đang bận rộn đứng bên cạnh cũng dừng lại, nhìn nó giáo huấn: "Đừng có nhìn, đó là người không tốt."
"Đó là người không tốt" An An vẫn đang mặc trang phục khi nãy bị Lục Ngang cưỡng ép mang, vẫn bộ quần áo thể thao màu xám đó, rất bình thường, mắt vẫn đánh màu tối, son môi trước đó bị Lục Ngang lau sạch một ít, không có gì nổi bật. Nhưng vì câu nói của Tô Đình mà thu hút theo những ánh mắt tò mò và dò xét của mọi người xung quanh
Liếc nhìn An An rất khinh bỉ, Tô Đình bất mãn kêu ca: "Cô có biết chỉ vì cô mà lãng phí rất nhiều thời gian của chúng tôi hay không!"
An An không tiếp lời cô ta, chỉ hướng Lục Ngang ——
"Lục Ngang."
Lục Ngang vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc cũng chuyển mắt nhìn cô.
An An nói: "Đêm nay tôi sẽ ở cùng với anh."
Mấy chữ này nói ra quá mức nhẹ nhàng, không e dè, không quan tâm xung quanh, mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Tô Đình ho khan vài tiếng, càng thêm bốc hỏa, "Cô......" Cô ta đang muốn nói thêm gì đó, bên kia, Lục Ngang đã rút ra tiền kẹp chung với chứng minh nhân dân đẩy đến trước quầy lễ tân.
"Dùng của tôi, cho cô ấy ở cùng." Anh nói.
Tô Đình rõ ràng ngoài ý muốn, vội nói: "Anh Ngang, anh không cần......"
"Vậy cô và cô ấy ở cùng?" Lục Ngang nhàn nhạt hỏi lại, rõ ràng đang phân rõ giới hạn.
Tô Đình ngẩn người, chợt cười khanh khách mà nhìn qua An An, bộ dáng tràn đầy đắc ý.
An An cũng không bận tâm, chỉ quay mặt nhìn chỗ khác.
Hai căn phòng ở cùng tầng, đối diện nhau.
Thang máy nhảy từng con số xướng lên trên, đến tầng bốn, cửa thang máy mở ra, Lục Ngang lập tức đi ra ngoài, Tô Đình kích động đi theo phía sau anh.
Chỉ có An An đi một mình, bị bỏ lại sau cùng.
Đến trước cửa phòng, Lục Ngang xoay người mở cửa. Đang muốn đi vào, bước chân ngừng một chút, Lục Ngang xoay người lại, lạnh lùng nhìn cô "Này", chỉ ra lệnh: "Đừng chạy loạn."
"Này" là ai, gã này cố tình không nhớ tên mình, An An bực bội, gắt lại anh, "Ai chạy loạnhả?"
An An mở cửa, cũng không quay đầu lại mà đi vào phòng.
Đang định đóng cửa lại, thì động tác của cô chậm lại, thấy hành lang đối diện, Tô Đình đã đi theo Lục Ngang vào phòng.
Cửa phòng bên kia đóng lại.
Bóng dáng hai người cùng nhau biến mất.
An An bực bội nhìn theo bọn họ, cô dùng sức đóng sầm cửa lại!
Nghe bên kia có tiếng động lớn.
An An lẳng lặng áp sát tai ngay trước cửa, nhưng cô không nghe được Tô Đình nói gì cả, cô buồn bực giơ chân lên, không kiên nhẫn mà chà sát sàn nhà.
Khách sạn suối nước nóng này có tên "Mười Phần Nhiệt Lượng" được xây dựng ngay ở trong núi, đối diện phía bên ngoài cửa sổ những dãy núi chạy dọc kéo dài. An An đem balo ném ở tủ đầu giường, cô lấy ra di động. Ngồi trên giường, An An vội khởi động máy lên.
Tin nhắn nhảy ra tới tấp, toàn là của Kế Siêu.
"An An, tình trạng của mẹ em hiện giờ không tốt lắm."
"An An, bệnh viện nói phải phẫu thuật gấp, em thấy thế nào?"
"An An, nhận được tin nhắn thì gọi lại cho anh nhé."
Những tin nhắn đó len lỏi vào mắt cô, siết chặt tâm trí cô, đầu cô càng thêm đau. Trước đó bị cảm mạo, phát sốt, chỉ uống thuốc La Hồng Thiến đưa cho rồi ăn qua loa chút cháo. Hiện giờ cả người nhũn ra, chóng mặt nhức đầu, khó chịu muốn chết.
An An định gọi lại cho Kế Siêu thì di động đột nhiên vang lên.
Lại là An Quốc Hoành!
Như âm hồn không tan, từng bước bức cô, không khác gì con đĩa, gắt gao hấp thụ máu trên người cô, hút cho cạn kiệt, mặc cho cô vùng vẫy cố thoát ra! Cũng không bao giờ buông tha cô, cho đến lúc chết!
An An đã quá mệt mỏi, cô không chút do dự tắt máy.
Căn phòng yên tĩnh trở lại.
An An nhét điện thoại lại trong balo, khi nhét nó xuống tận cùng dưới đáy balo, tâm trạng cô mới cảm thấy dễ chịu một chút. Đang muốn rút tay ra, thì bỗng đụng phải vật gì khô khốc, cô dừng lại, lôi nó ra ngoài. Chắc vì đã để quá lâu, vỏ quýt mới khô như vậy, hương thơm của nó cũng phai nhạt dần.
An An cúi đầu sờ nó, rồi ngẩng đầu——
Bên ngoài hành lang vẫn không có động tĩnh gì cả, cũng chẳng nghe được tiếng mở cửa hay đóng cửa.
Một người đàn ông cùng một phụ nữ ở bên trong, có thể làm cái gì đây?
An An lẳng lặng nhìn một lát rồi đứng dậy.
Cô đi đến cửa.
Ra khỏi phòng, hướng phòng đối diện, gõ cửa.
Cộc cộc cộc.
"Lục Ngang."
An An cố ý gọi anh ra.
Không đến nửa phút, cửa mở. Lục Ngang rũ mắt nhìn cô.
An An liền nói: "Lục Ngang, tôi bị cảm, đau đầu quá."
Lục Ngang còn chưa trả lời, phía sau đã truyền đến giọng nói chanh chua của Tô Đình: "Bị cảm thì đi uống thuốc đi, gọi anh Ngang làm gì!"
An An lúc này mới nhìn kĩ Tô Đình.
Ả này quần áo đang tươm tất như vậy, chắc còn chưa có làm loại chuyện đó...... Cũng không thèm quan tâm lời khiêu khích của cô ta, An An chỉ nhìn Lục Ngang nói: "Tôi đang bị cảm."
Sắc mặt Lục Ngang lãnh đạm, quay đầu hỏi Tô Đình: "Gần đây có tiệm thuốc nào không?"bg-ssp-{height:px}
"Có." Tô Đình nói địa chỉ tiệm thuốc.
Lục Ngang xoay người, nhìn An An.
An An khó hiểu.
Lục Ngang liền hỏi: "Nghe được chưa?"
Thái độ của anh hờ hững, xa cách, như thể muốn tống cô đi thật nhanh, An An càng thêm bực bội, chưa kịp nói gì Lục Ngang đã lạnh lùng cảnh cáo thêm: "Không có việc gì thì đừng tới tìm tôi,"
"......" An An lãnh ngay câu này, oán hận gắt lại, "Ai thèm tìm anh?"
Cô cũng không quay đầu lại, đi về phòng, "rầm" một tiếng, dùng sức đóng cửa lại!
Bực bội nắm chặt vỏ quýt trong tay.
Cô tiếp tục dùng sức nắm bóp nát vỏ quýt. Không do dự ném vào thùng rác.
Cô nhìn lại bộ quần áo thể thao của mình trong gương. Đây là Lục Ngang bức ép bắt cô mặc, đúng thật xấu. Anh đối xử với cô vĩnh viễn chỉ có vậy, lạnh nhạt, không kiên nhẫn, luôn ra lệnh, còn hung dữ.
Anh đối với bất cứ người nào đều tốt hơn đối với cô!
Còn nói không có việc gì thì đừng tìm tôi!
An An cười nhạt, nhanh chóng cởi bộ đồ trên người xuống. Không còn trở ngại, cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Dù bị cóng chết đầu đường, cũng không bao giờ cần tên này quan tâm gì nữa!
Đem quần áo vừa cởi ném mạnh vào trong ngăn tủ, phía sau, vừa lúc truyền đến âm thanh mở cửa.
Ngoài cửa, Tô Đình đang nũng nịu nói: "Anh Ngang à, quyết định vậy nha. giờ rưỡi, anh đừng quên nhé."
Lục Ngang "Ừ" một tiếng, nghe không ra cảm xúc gì.
Sau đó là âm thanh giày cao gót rời đi.
"Xoạt" một tiếng, An An khẽ mở cửa.
Đối diện, vừa lúc Lục Ngang muốn đóng cửa ——
Bốn mắt nhìn nhau.
An An lại "rầm" một tiếng, đóng mạnh cửa lại. Cô bổ nhào trên giường, cả người vùi vào trong chăn, ngủ.
Tô Đình lúc này kéo khóe miệng cười cười, ấn thang máy đi xuống.
Đứng trước quầy lễ tân, Tô Đình gõ gõ mặt bàn, cúi xuống nói: "Đem tư liệu lúc trước của người nọ đưa cho tôi."
"Chị Tô Đình, cái nào ạ?" Người kia có chút nghĩ không ra.
"Chính là người mà chú Ngũ bảo đặt phòng đó...."
"À, là anh soái ca khi nãy ạ......"
Người kia nhớ ra, trêu chọc một câu, đem bản sao đã chuẩn bị đưa qua.
Đó là tờ giấy a mỏng, một bức ảnh đen trắng in rất rõ ràng, ngũ quan một người đàn ông được phác thảo lên tờ giấy.
Đúng là Lục Ngang.
Trên đó còn in rõ thông tin, số chứng minh nhân dân, địa chỉ, ngày tháng năm sinh.
Tô Đình nhìn từ trên xuống dưới, cầm bản sao chép đó, đi về ngôi biệt thự phía sau núi.
Xuyên qua phòng khách, đi lên thư phòng tầng trên, bên trong thư phòng ngồi có một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi đó. Này vóc dáng hơi lùn, rất gầy, gầy đến mức nhìn ông ta có chút khô quắt, đôi mắt của ông ta chứa đầy mưu mô và dục vọng, không kiềm chế được cứ phát rõ ra ngoài. Tô Đình hô một tiếng "Chú Ngũ".
Người nọ "Ừ" một tiếng, chỉ nói: "Vào đi."
"Đây là thông tin về Lục Ngang ạ." Tô Đình đem bản sao đưa qua cho ông.
"Dễ dàng lấy được như vậy hả?" Người nọ không khỏi nghi hoặc.
Nghĩ đến tình hình vừa rồi, Tô Đình cảm thấy nhẹ nhõm: "Không tốn công sức nào cả, vừa lúc anh ta không quan tâm, tùy tiện liền đưa ra."
Cười một tiếng, vẻ mặt La Vận Hoa đầy khinh thường: "Lục Ngang cùng lắm chỉ như vậy mà thôi......" Vị chú Ngũ này cũng họ La, tên La Vận Hoa —— ông ta cầm tờ giấy A lên, đảo qua một lần, ném cho người phía sau, nói: "Đi tra một chút, xem thử Lục Ngang này rốt cuộc lai lịch như thế nào."
Không biết nghĩ đến cái gì, ông ta lại cười lạnh: "Thằng nhãi La Khôn này, chỉ tùy tiện tìm đại một người, đòi đối phó với tôi sao, cũng không sợ lật thuyền trong mương đấy nhỉ, hừ?"
"Bữa cơm tối nay thì sao ạ?" Tô Đình có chút do dự.
"Đãi một bữa cơm thôi mà," La Vận Hoa hướng Tô Đình vẫy tay, ông ta vừa nói vừa cởi bỏ đai lưng, lộ ra vật nửa mềm nửa cứng ngay giữa chân ông ta, "Bữa cơm này là tôi muốn chừa chút mặt mũi cho tên Lục Ngang này, dám không ăn sao? Không cho dạy cho nó một bài học, bọn nó cho rằng tôi già rồi, định trèo lên đầu ông đây ngồi chắc!"
Tô Đình ngồi xổm xuống, khẽ nhíu mày, ngậm lấy nó. La Vận Hoa lôi kéo da đầu cô, gắt gao dùng sức lắt mạnh lên xuống.
Lục Ngang đốt điếu thuốc.
Nói bữa cơm lúc giờ rưỡi, hiện giờ giờ, bóng dáng vị chú Ngũ kia cũng không thấy đến.
Phòng bao to như vậy đều trống không, đèn trần chiếu xuống dưới, chỉ mình anh đang ngồi trong đó. Có phục vụ tiến vào, vẻ mặt xin lỗi hỏi anh: "Tiên sinh, anh muốn gọi món chưa ạ?" Khẽ nheo lại mắt, Lục Ngang dựa lưng vào ghế, cầm điếu thuốc.
Búng búng tàn thuốc, anh đứng dậy, nói: "Không cần."
La Vận Hoa muốn anh phải nhìn sắc mặt của ông ta mà sống, rất tốt, phương pháp này quả nhiên chưa lỗi thời.
Cố ý để anh đến đây đợi nửa giờ, đây là muốn hung hăn ra oai phủ đầu, nghĩ mới thấy buồn cười, có thể cười rớt quai hàm, La Vận Hoa muốn dùng cách này để lôi về một ít mặt mũi cho mình sao.
Lục Ngang đứng trước cửa phòng bao, nhìn xung quanh đánh giá.
Gần cửa thang thang máy, có người lặng lẽ ngóc đầu lên nhìn, rồi nhanh chóng lùi về sau.
Lục Ngang nhàn nhạt quét mắt, đi đến một bên thùng rác ném điếu thuốc trên tay xuống, anh hướng cửa thang máy đi vào.
Lúc này, La Vận Hoa vừa lúc từ thang máy đi ra, vừa thấy anh đã "xuống" giọng xin lỗi: "Ôi trễ quá, đã tới muộn, đã tới muộn." Quay đầu lại mắng Tô Đình: "Đều tại cô mà trễ chuyện tốt của tôi, cũng không lo nhắc nhở tôi! Chỉ tại cô thôi đấy!"
Tô Đình rụt đầu, kéo cánh tay La Vận Hoa, hướng Lục Ngang cười cười: "Anh Ngang, ngại quá, tại tôi nên mới trễ giờ."
La Vận Hoa nhìn vào phòng bao trống rỗng, ông ta lập tức nhíu mày, "Cái gì thế này? Đám người trong bang mà cũng không hiểu quy củ sao, đã nói giờ rưỡi, sao đến giờ vẫn chưa thấy ai vậy!"
Lục Ngang nhàn nhạt cười cười: "Không có gì, chú Ngũ à, vừa lúc hôm nay tôi cũng không muốn ăn." Dừng một chút, Lục Ngang nhắc lại từng chữ: "Thật, sự không, muốn, ăn."
Thật sự cái gì...... La Vận Hoa sửng sốt, thang máy đã khép lại. Ông ta hung hăng đá thùng rác bên cạnh, mắng: "Thằng chó này. Mẹ nó, nó tưởng nó là ai!"
Bên này, Lục Ngang đã điềm tĩnh xuống đến dưới lầu.
Lửa giận nghẹn ở ngực, La Vận Hoa bực bội một hơi nốc sạch ly rượu, trước đó vì sợ Tô Đình làm việc không tốt, nên ông ta phải đích thân đi đến suối nước nóng giải quyết mọi chuyện. Bên cạnh, khuôn mặt Tô Đình sợ đến không còn giọt máu. Bỗng nhiên, cô ta nhìn thấy người phía dưới đang gọi điện thoại, dừng một chút, tay đi xuống, xoa xoa vị trí nào đó của La Vận Hoa, nói: "Chú Ngũ, người đứng bên kia...... Đúng là không tồi?"
Chỉ thấy phía trước, An An dậm dậm chân, đứng một bên gọi điện thoại, một tay quấn chặt áo khoác, phía dưới đôi chân trắng toát lộ ra đến mê người.