Tuy rằng Trì Tuấn lúc nãy rời đi như vậy,nhưng DiệpSơ Hiểu vẫn nghĩ hắn trước kia so với bây giờ đều không giống nhau. It nhất trước đây, trong tiềm thức trong hai mươi năm của cô, chưa từng có cảm giác gần gũi khi chung đụng với nhau như vậy.
Ngắn ngủi này hơn một giờ, trông như bình thường, lại lại không quá bình thường.
“Ơ? Sơ Hiểu, câu đang nghĩ gì vậy? Trông có vẻ cao hứng nha.” đi vào ký túc xá, Trần Linh liền phát hiên ra bộ dáng quái dị của cô.
Diệp Sơ Hiểu thẫn thờ một lúc, bây giờ mới phát giác được tâm tình của mình không ngừng nhảy nhót, mà lại là nhảy nhót vì Trì Tuấn.
cô nhất thời có chút sợ hãi, lại có chút rung động khó nói.
Cảm thấy quan hệ giữa mình và Trì Tuấn bây giờ thay đổi có chút vi diệu, Diệp Sơ Hiểu mấy ngày nay, luôn chăm chú nhìn điện thoại, nhưng hiển nhiên mấy ngày nay, Trì Tuấn lại giống như trước đây, không có chút tin tức nào.
cô vẫn như cũ, hàng ngày cùng Đàm Khải nhắn vài tin.
Gần đây Diệp Sơ Hiểu làm gia sư cho một nhà dân, mỗi ngày đều dặn ngồi xe bus, có đi ngang qua chỗ mua máy tính lần trước. Khi trở về, đúng lúc chạng vạng, cô sẽ theo bàn năng nhìn xung quanh.
Khoảng chừng một tuần, khi đợi xe gần cửa hàng máy tính, cô theo quán tính nhìn sang bên kia đường trông thấy một bóng dáng quần áo rách tả tơi.
cô nhận ra được là người ăn xin hôm nọ.
Đầu óc còn chưa nghĩ được rõ ràng, cơ thể như phản xạ liền đi theo người đó.
Diệp Sơ Hiểu thấy xe còn chưa đóng cửa, nhanh chóng nhảy xuống xe, đuổi theo người ăn xin kia.
cô kỳ thực không biết tại sao mình lại đi theo người này, hay có lẽ cô muốn chứng minh vơi Trì Tuấn rằng đây là một kẻ lừa đảo.Sau đó cô có thể đường hoàng đi trêu chọc Trì Tuấn.
Nhưng cũng có thể, trong nội tâm cô lúc này hy vọng những lời nói của Trì Tuấn lúc trước thật sự là đúng.
Người ăn xin kia bước chân tập tễnh, di chuyển có chút khó khăn, đi được rất chậm, mỗi bước đi trông rất gian nan. Diệp Sơ Hiểu không dám đi quá gần, thấy cô gái ấy đi qua hai con đường chính, rồi đi về hướng phồn hoa sau lưng một tòa cũ cầu vòm cầu chỗ.
Chỗ này thường là nơi những người không có chỗ ở tá túc qua đêm.
Diệp Sơ Hiểu do dự một lúc, rồi nhanh chóng đi theo cô gái , khi cô tiến vào hầm cầu, bên trong bốc ra toàn mùi hôi thối xông thẳng vào mũi.cô nhanh chóng che mũi lại, nghĩ nếu không phải lập tức rời đi thì sẽ trông cảnh tượng trước mắt, khiến cho cô không khỏi sửng sốt.
cô gái kia đang nâng một ông lão nằm dưới đất dậy, nhẹ nhàng đưa cốc nước cho ông lão uống cùng với vài viên thuốc, đưa vào trong miệng ông.
Diệp Sơ Hiểu ánh mắt hơi hơi nheo lại, ông lão kia đang trong tình trạng cực kỳ kém, gầy trơ cả xương, vừa trông thấy là biết đang bị bệnh nặng, trên mặt đất còn tán loạn hết mấy hộp thuốc.
Lão nhân gia nhìn thấy cô, có chút giật mình, khó khăn hỏi:” cô gái, cô muốn làm gì?”.
Diệp Sơ Hiểu cách vài bước, chần trừ mở miệng: "Ông bị bệnh sao? Tại sao không đi bệnh viện?"
Lão nhân gia thở dài: "đi, tôi ở đây không dậy đi nổi, chỉ có thể đi ra."
Diệp Sơ Hiểu nhất thời không biết nói sao nữa, cô đứng tại chỗ thật lâu sau, nhìn hai người trôi giạt khắp nơi, không nơi nương tựa, không được chữa bệnh tử tế, cảm thấy thật vô lực bi thương.
Lão nhân kia nhà thấy cô có chút kỳ lạ, lại tốt bụng nhắc nhở cô: "cô gái, trời sắp tối rồi, đừng ở chỗ này, nơi đây rất nhiều lưu manh."
Diệp Sơ Hiểu tùy tiện gật gật đầu, xoay người muốn rời đi, bỗng nhiên lại như nhớ tới cái gì đó, mở túi lấy ra chừng mấy chục đồng, bước đến đưa cho lão nhân gia.
Lão nhân kia nhà vội vàng buông cô giá bên cạnh, chuẩn bị quỳ xuống đất nói lời cám ơn, Diệp Sơ Hiểu chạy nhanh xua tay, trốn cũng bình thường rời đi.
cô tâm tình tức tạp trở về ký túc xá,
Đợi cho nàng tâm tình phức tạp trở lại ký túc xá, thời gian đã rất trễ, Trần Linh nhìn thấy cô, chỉ chỉ mặt bàn: "Lúc nãy tớ về phòng, thấy cậu có bưu phẩm ở chỗ ban quản lý, nên tớ tiện cầm lên cho cậu.”
Diệp Sơ Hiểu nga một tiếng, trong lòng đã có điểm kỳ quái, nghĩ xêm ai gửi cho mình vậy.
cô cầm lấy túi kia thực sự, hơi có chút nặng, liền nhìn xung quanh xem ai gửi, chỉ thấy ghi địa chỉ cùng họ và tên người nhận hàng, nhưng không có ghi tên người gửi, cũng không nhìn ra được là món đồ nào,liền mở ra.
Mở hộp ra, cô liền trông thấy một chiếc laptop, giống với chiếc lần trước đi xem cùng Trì Tuấn, đang ở trong hộp.
"Oa! Laptop đâu? thật khá, Sơ Hiểu, cậu mua sao?" Trần Linh khoa trương kêu to. Phía sau, laptop đang học sinh trung, coi như là ngạc nhiên ngoạn ý, huống chi là đối với gia cảnh bần hàn, chẳng trách cô ngạc nhiên.
Diệp Sơ Hiểu lóng ngóng lên tiếng, đầu óc lại rối loạn một hồi, cô đương nhiên biết máy vi tính này là của Trì Tuấn, vấn đề là hắn gửi cho mình làm gì?
Đây cũng không phải là một cây viết một cái vở, mà là một chiếc máy tính trị giá mười mấy ngàn đấy nha.
cô kịp phản ứng, lúc lắc đầu, lấy điện thoại di động ra, chạy nhanh ra bên ngoài hành lang, bấm dãy số Trì Tuấn.
Bên kia rất nhanh bắt máy, Trì Tuấn ngữ khí trước sau như một không quá thân mật: "Có việc gì?"
Diệp Sơ Hiểu hạ giọng hỏi: "Máy tính là anh gởi cho tôi?"
"Đúng." Đầu kia nhẹ nhàng bâng quơ.
"anh cho tôi máy tính làm gì?"bg-ssp-{height:px}
”Tôi mua máy tính về, cảm thấy lời nói lúc trước của cô nói không sai, có chút nữ tính. một lão đạo như tôi không thể dùng nó, vứt đi cảm thấy hơi phí, liền nghĩ đến cô không phải không có máy tính sao, liền cho cô.”
Tuy rằng cảm thấy Trì Tuấn chuyên môn mua máy tính đưa cho ý nghĩ này của mình có chút nói nhảm mà thôi, nhưng Diệp Sơ Hiểu cũng thực không có khả năng tin tưởng hắn thời khắc này chuyện ma quỷ.
cô cắn răng nghiến lợi nói:” Nếu anh không thích, có thể mang máy tính ra đổi mà. Làm sao lại cho tôi? Mắc như vậy, có thể muốn cho là cho sao?.”
“ Nếu cô không muốn có thể ném đi, dù sao tôi không cần,cũng lười đi đổi.”Trì Tuấn hung giữ nói xong, liền cúp điện thoại.
Diệp Sơ Hiểu nhìn điện thoại bị dập máy.Quay vào phòng, đặt mạnh mông xuống ghế, có chút đau đầu nhìn sang chiếc máy tính trên bàn.
Trần Linh trông thấy cô vào phòng, liền đi tới yêu thích không buông tay sờ chiếc laptop xinh đẹp kia:”Sơ Hiểu, chiếc máy tính này trông rất đắt tiền nha?Người như thế nào bỏ tiền mua được nó?”.
Diệp Sơ Hiểu nửa ngày mới phản ứng được, qua loa lấy lệ nói: "không phải tớ mua, là bạn kí gửi đến nơi này của tớ."
"Nga." Trần Linh có chút thất vọng thu tay, "Tớ nói ngươi làm sao có thể dưới vốn gốc mua một laptop."
Diệp Sơ Hiểu ngượng ngùng cười cười, một tay chống đầu ở trên bàn, tay kia thì xoa vậy không có nhiệt độ vật.
cô bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ một chút. Kỳ thật tám phần có thể xác định, Trì Tuấn mua máy tính này ngay từ đầu chính là muốn mua cho cô, bằng không hắn sẽ không lôi kéo cô đi mua máy tính.
Nhưng vấn đề là, hắn tại sao phải tự mua máy tính cho cô?. một người đàn ông mua cho người phụ nữ món đồ quý giá như vậy? không có khả năng là không có lý do gì.
Chẳng lẽ là bởi vì thích cô? hắn muốn theo đuổi cô?
Nhưng Diệp Sơ Hiểu lập tức bỏ ngay ý niệm buồn cười này ra khỏi đầu, cho dù là cô không có kinh nghiệm nhiều về truyện yêu đương, nhưng cô cũng biết một người đàn ông thích một người phụ nữ,thì sẽ tuyêt đối không phải thái độ này của Trì Tuấn với cô.
Lãnh đạm, khinh thường, lời nói lại hung giữ chứ.
Hơn nữa hắn xuất hiện trong cuộc sống của cô quá ít, hoàn toàn không giống như có tình cảm với cô.
Kể ra hiện tại, cho dù là đem máy tính cho cô, cũng sẽ có thái độ hung giữ như vậy với cô.
Nhưng nếu không phải là bởi vì nguyên nhân này, kia còn có cái gì khả năng?
Diệp Sơ Hiểu vắt hết óc suy nghĩ, bỗng dưng nhớ tới hai người vừa mới ở Giang Thành gặp nhau, tuy rằng bởi vì hai năm trước dây cô thấy chết mà không cứu là một chuyện, hắn đúng hắn nói xấu tương hướng, nhưng hắn nói trì buông năm sinh tiền định đưa nàng học đại học, không nên cấp cho nàng một tấm thẻ ngân hàng, nói là thay cha mình hoàn thành tâm nguyện.
Nghĩ như vậy đến đây, đại khái cũng chỉ có một khả năng này.
Có lẽ hắn thấy rất nhiều sinh viên có máy tính, mà cô khoông có, liền mua cho cô một cái.
Lại nghĩ lúc trước hắn cho cô gái ăn xin tiền, cangf thấy rằng, tên này kỳ thật trong nóng ngoài lạnh.
Hăn đối với cô,dự rằng có thiện ý.
Diệp Sơ Hiểu nghĩ mà không khỏi thấy buồn cười.
Chỉ là chiếc máy tính này thật sự qá quý giá, cô cùng với Trì Tuấn lại không chút thân quen, Trì Buông đã qua đời lâu rồi, cô vô luận như thế nào cũng không lên nhận được.
cô nghĩ một lúc, lấy điện thoại ra, bấm lại dãy số của Trì Tuấn.
Lần này, vang lên hồi lâu, bên kia mới chậm chạp bắt máy, mở miệng chính là tiếng tức giận nói: "Diệp Sơ Hiểu, cô có phiền hay không?"
Xem đi! Người như thế tại sao có thể là bởi vì thích mình! Diệp Sơ Hiểu tự nói với mình.
“Trì Tuấn, máy tính thật sự tôi không thể nhận được, anh lại không lấy lại?”
“ cô muốn hay không, không cần liền ném xuống.” Vừa nói, như muốn cúp điên thoại.
“Chờ một chút.”Diệp Sơ Hiểu nhanh chóng ngăn lại, dừng chút nhẹ nhàng hỏi:” anh bây giờ ở đâu?”.
"Mắc mớ gì tới cô!"
Diệp Sơ Hiểu mơ hồ nghe ra đầu kia thanh âm huyên náo: "anh ở quán bar?"
Trì Tuấn chỉ cười lạnh một tiếng.
Diệp Sơ Hiểu tiếp tục nói: "Tôi đến gặp anh, đem máy tính trả lại cho anh."
"tôi lập tức phải đi!"
"Tôi sẽ nhanh chóng tới quán bar."
"Tùy tiện cô!"
Trì Tuấn rất không khách khí cúp điện thoại.