Edit: YanaIshi
Beta: LynCáo HTH
"An An?" Bên kia dừng một chút, bỗng nhiên nở nụ cười: "Là con gái An Quốc Hoành sao?"
Sau đó hai người nói thêm mấy câu gì đó, rồi Tô Đình cúp điện thoại.
Kết quả của cuộc điện thoại này rất phong phú, cô ta khe khẽ ngâm nga vài câu hát, lấy bàn tay còn dính chút nước sửa lại mái tóc gợn sóng. Hướng về chiếc gương nhìn một chút, Tô Đình dẫm mạnh giày cao gót, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Mới đi được hai bước chân, cô ta bỗng dừng lại.
Bên ngoài, Lục Ngang đang thoải mái dựa tường, hai tay đút vào túi quần, dáng vẻ trông rất nhàn rỗi.
Vì không biết lúc nãy anh có nghe được nội dung cuộc nói chuyện đó không, nên Tô Đình có chút lúng túng, tìm chuyện để nói: "Anh Ngang, anh làm gì ở đây vậy?"
Lục Ngang nghiêng đầu, đột nhiên hỏi cô ta: "Biết chữ không?"
" ... Cái gì?" Tô Đình cảm thấy lời này lời này không nói rõ được, giống như hòa thượng sờ mãi mà không thấy tóc.
Ngón tay Lục Ngang chỉ về phía trước, lại hỏi cô ta: "Biết chữ không?"
Nhìn theo hướng ngón tay của anh, sắc mặt Tô Đình trong nháy mắt đỏ bừng lên.
Ngay phía trước, có một bức tường chắn ngang.
Bức tường màu trắng, dùng sơn đỏ viết chữ trên đó rất bắt mắt —— Cấm dùng điện thoại trong cây xăng.
Mấy dòng chữ này rất lớn nhìn thấy mà giật mình, nhắc nhở mọi người thường xuyên lui tới nơi đây.
Chiếc điện thoại màu hồng vẫn còn nắm trong tay, người Tô Đình đổ đầy mồ hôi lạnh: "Anh Ngang, xin lỗi." Cô ta giả vờ ân hận: "Mới vừa rồi em có việc gấp, nên quên mất."
"Không cần nói xin lỗi với tôi." Lục Ngang đứng thẳng người lại, chỉ vào cô ta nói: "Sao cô lại nói chuyện điện thoại ở đây?"
"Sao ạ?" Tô Đình có chút bất ngờ.
"Cô gọi điện thoại bảongười nói chuyện lúc nãy đến đón cô về."
Nói xong câu đó, Lục Ngang chẫm rãi đi về phía chiếc xe việt dã.
Tô Đình sửng sốt một giây, mới phản ứng kịp lời này là có ý gì, cô ta vội vàng chạy đi: "Anh Ngang, bên trong chắc có hiểu lầm gì đó?"
"Không có hiểu lầm." Mắt Lục Ngang nhìn thẳng, chỉ nhắc lại cho cô ta nhớ: "Tôi nói rồi, ở bên cạnh tôi, yên phận một chút."
"Anh như vậy là vì con tiểu hồ ly đó hả?" Tô Đình không kìm nén lại được, âm thanh trong chốc lát hơi cao lên.
Lục Ngang lúc này mới quay đầu lại, hơi lạnh tỏa ra khắp người: "Nếu cô ấy không yên phận, thì cũng sẽ giống như vậy."
Bên kia, xe bị khóa lại, An An không vào được xe. Cô đeo ba lô lớn nên dáng đứng có chút nghiêng ngả, dựa vào cửa xe phía sau chờ bọn họ trở lại. Nghe được âm thanh nói chuyện, cô ngẩng đầu lên——
Tô Đình vừa vặn nhìn sang.
Trông thấy đối phương, An An lập tức thay đổi biểu cảm.
Bị mất sĩ diện như vậy, Tô Đình thở ra một hơi. Gắt gao bấm lên trái tim không thoải mái, cô ta hướng về Lục Ngang phân tích thiệt hại: "Anh Ngang, nếu em đi rồi, thì ai sẽ lái xe đây?"—— Đây là Tô Đình muốn gây khó dễ cho anh. Trước đó cô ta đã hỏi qua, Lục Ngang không biết lái xe, còn An An nhìn cũng không giống như biết lái.
Cho nên cô ta tràn đầy tự tin, nhất định Lục Ngang sẽ không đuổi mình đi được.
Lục Ngang nhìn cô ta một chút, tầm mắt chuyển hướng, hỏi An An: "Biết lái xe không?"
An An lúc này mới nghiêng người nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Trong đáy mắt chứa đựng nụ cười, cô cố ý hỏi anh: "Xe nào?"
Lục Ngang mặt lạnh, gõ lên đầu xe một cái. Âm thanh cứng rắn, giống như thân thể bên trong của người đàn ông đó vậy, trực tiếp đi vào lòng người.
Hai người mặt đối mặt trong hai giây, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, An An mạnh mẽ nói: "Biết."
Lục Ngang liền ra hiệu cho Tô Đình: "Chìa khóa."
Tựa như vừa bị tạt một chậu nước lạnh, suy nghĩ liền rơi vào khoảng không, Tô Đình hung hăng lườm An An, cô ta vội nói: "Anh Ngang, chú Ngũ để cho em chiêu đãi anh, anh như vậy... Em không có cách nào ăn nói lại với chú Ngũ." Cô ta cuối cùng lấy chú Ngũ ra làm lá chắn, cố ý đè ép Lục Ngang.
Lục Ngang cười khẽ: "Cô không có cách nào, thì liên quan gì tới tôi?"
Tô Đình bị nghẹn lại, căm hận đem lấy chìa khóa xe ra. Lục Ngang ném qua cho An An.
Mở cửa xe, An An bình tĩnh ngồi vào ghế lái, ba lô kia vẫn còn đeo trên lưng, cô vứt nó ra phía ghế sau, trực tiếp cài dây an toàn vào người. Bên kia, Lục Ngang cũng leo lên ngồi vào ghế phụ.
An An nhìn vào gương chiếu hậu.
Bật chìa khóa, sang số, hai tay để trên vô-lăng, dưới chân cố gắng giậm số.
Xe việt dã không nhanh không chậm chạy ra khỏi trạm xăng, trong gương chiếu hậu phảng phất bóng dáng Tô Đình càng nhỏ lại, xe liền rẽ qua một bên, hoàn toàn không thấy được. An An đột nhiên phanh gấp lại, chiếc xe dừng ở ven đường.
Lục Ngang liếc mắt qua.
An An thành thật khai báo: "Lục Ngang, thật ra tôi không biết lái xe."
Lục Ngang: "..."
Hai bên huyệt thái dương nhảy giật giật, liền nhức đầu. Cố gắng đè nén lại, Lục Ngang mới hỏi cô: "Vậy cô vừa mới làm gì?"
"Lúc nhân viên rửa xe, tôi có nhìn qua một chút." An An thành thật nói.
Lục Ngang đau đầu. Xoa xoa ấn đường, anh không nhịn được, chửi nhỏ một tiếng, hận không thể bóp chết được cô: "Sao lúc nãy lại nói dối?"
"Bởi vì tôi không muốn đi cùng cô ta."
An An khinh miệt. Cô rất trần truồng, không hề che giấu chút nào, giống như viên ngọc thô chưa qua mài dũa vậy.
Cô chân thật đến đáng sợ.
Trong xe bỗng yên yên tĩnh.
Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt An An thản nhiên, hỏi Lục Ngang: "Chúng ta làm sao giờ? —— Quay trở lại tìm cô ta hả?"
"Cô ta" còn có thể là ai?
Lục Ngang liếc xéo một cái, chỉ chỉ ra bên ngoài, anh không một chút lưu tình nói: "Cô cũng cút đi."
"Tôi sẽ không đi." An An khăng khăng.
"Muốn tiền phải không?" Giống như tính kiên nhẫn đã bị đè nén đến cực hạn rồi, Lục Ngang rút ví ra, ném qua cho An An: "Đều đưa hết cho cô, cô lấy rồi đi đi."
An An đem ví tiền đặt trên đồng hồ số nói: "Tôi chỉ lấy tiền nên lấy thôi."
Xuyên qua làn khói trắng lượn lờ trong xe, Lục Ngang nhìn An An, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Cô biết tôi là người như thế nào không?" giọng nói anh trở nên ngả ngớn. Dựa lưng vào ghế, mắt nhìn trước cửa xe, anh nói: "Tôi có thể đã từng giết người, có thể đã ngồi tù, còn có thể biến thái nữa."
Giọng nói anh rất nhẹ nhàng, nhưng tựa như uy hiếp, lại tựa như đe dọa.
Ngược lại An An rất bình tĩnh, cô nói với Lục Ngang: "Những chuyện này tôi không quan tâm."
Lục Ngang liếc mắt.
Anh trầm mặc rất lâu, cuối cùng, không nhịn được phất tay một cái, nói: "Đi ra sau."
An An cho rằng Lục Ngang sẽ ngồi ở đó mà thôi, ai ngờ hai tay của anh để trên tay lái, cũng không cần dựa vào bản chỉ dẫn. Xe đi được một đoạn ngắn trên đường quốc lộ, sau đó bọn cô rẽ vào đường núi. Đường lên núi rất khó đi, hơn nữa mưa lớn làm con đường lầy lội hơn, đường khá hẹp, lại quanh co, thậm chí có những khúc cua ngoặt rất nguy hiểm. An An không còn tâm tình nào để thưởng thức cảnh vật bên ngoài, lúc này đôi tay siết chặt dưới ghế không dám thả ra.
Bên cạnh cô, ánh mắt Lục Ngang rất tập trung, động tác dứt khoát, lái xe vững vàng vô cùng.
Vững vàng này, khiến cô càng buồn cười, An An nhẹ nhàng buông hai tay đang siết chặt dưới ghế ra.
Lúc này cô mới để ý rằng trong xe rất yên tĩnh.
Lục Ngang cũng không mở nhạc lên. Bọn họ một trước một sau ngồi đó, không nói gì, không khí chìm vào im lặng.
Loại im lặng này giống như một đặc thù từ trường nào đó, gắt gao hút chặt hai người lại, không khí rất thích hợp làm chuyện xấu.bg-ssp-{height:px}
Bây giờ An An đang lâm vào cảnh vô cùng khốn khổ, cô cần một ngọn núi để dựa vào, cần một đôi chân vững chãi, cũng cần tiền, đúng, rất nhiều tiền. Mà Lục Ngang lại là một nhân vật lợi hại, cho nên cô mới kiên quyết như vậy, quấn mãi không buông.
Cô phải nhanh chóng chiếm được người đàn ông này.
Đây là mục tiêu chuyến đi này của cô.
Nghĩ như vậy, An An liền nhìn về phía Lục Ngang.
Đầu tóc Lục Ngang cắt ngắn, ngọn tóc ngắn củn, dọc theo gáy đi xuống, đi xuống nữa, xuống đến đường cong cơ thể, lại hướng hai bên sườn kéo tới, là bờ vai rộng của anh.
An An nhích đến gần một chút ——
Lục Ngang liền mở miệng: "Trở về chỗ ngồi." Hàm ý cảnh cáo.
Người này rõ ràng nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng sau lưng lại giống như có đôi mắt theo dõi... An An cũng không có xấu hổ, cô "Ồ!" một tiếng, rồi quay lại chỗ ngồi.
Hai bên cửa sổ mở toang ra, gió thổi vù vù vào trong xe, đầu An An đau rát.
Cô nói: "Lục Ngang, đầu tôi đau lắm."
Lục Ngang căn bản không tiếp lời cô. Bộ dạng kia, anh hận không thể giết chết đi.
Có tiền thì chính là ông lớn hả.
An An lấy áo khoác phủ lên người, nằm xuống, ngủ.
Trong xe tựa hồ càng yên tĩnh thêm nữa.
Hơn mười hai giờ, Lục Ngang dừng xe lại nghỉ ngơi, đi xuống ăn cơm. Anh giật giật cái cổ, đang định xuống xe, chợt quay đầu lại nhìn một chút. An An vẫn còn nằm ở chỗ đó. Sau khi cô tắm xong, liền thay quần áo khác, nhưng vẫn là một thân màu đen, chiếc áo thun đen hở eo, thêm chiếc váy đen ngắn. Áo khoác ngoài rộng thùng thình, bây giờ đã che kín lại, chỉ lộ ra đôi chân nhỏ nhắn, còn trắng ngần.
Màn này cũng đủ mê người, nếu có tên mập ở đây, có thể đã sớm lộ dã thú ra nhào tới rồi.
Một cái chớp mắt này, người nào đó càng yên tĩnh ngủ sâu hơn.
An An ngừng suy nghĩ, hô hấp cũng chậm lại, không nhúc nhích.
Cô đang đợi.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông này, ánh mắt kia đang di chuyển, cuối cùng dừng lại trên mặt của cô. An An không ngừng chờ đợi, cô đối với mình rất tự tin. Sau đó, cô nghe thấy giọng nói Lục Ngang lạnh lùng cứng rắn gọi cô ——
"Này—— "
Toàn bộ bị phá tan tành!
Đến cả một cái tên cũng không có!
An An mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cô nằm ở đó, nói: "Lục Ngang, tôi có tên." Dừng lại một chút, An An nhắc nhở anh: "Anh biết rồi mà."
Lục Ngang không để ý nữa, anh trực tiếp xoay người xuống xe.
An An gãi gãi tóc, "soạt" một tiếng ngồi dậy.
Cô soi gương.
Cô biết khuôn mặt mình không có vấn đề gì....
An An nhìn ra phía ngoài.
Trên núi rất ít quán ăn, ven đường thỉnh thoảng có vài nhà, trừ cơm ra, quán này còn bán đồ ăn vặt và trái cây. Bàn ăn cơm đặt ở bên ngoài, Lục Ngang tìm đại một chỗ ngồi xuống. Bàn ghế có chút thấp, anh ngồi ở chỗ kia, hai chân anh rất dài, được quần jeans phủ lên, vòng quanh chân của anh.
Đây là một người đàn ông chín chắn.
Đàn ông chín chắn sẽ thích cái gì nhỉ?
An An lại nghĩ tới Tô Đình, ngực to, eo nhỏ, nhìn qua có vẻ rất mềm.
Cho nên, những người đàn ông như vậy đều thích ngực lớn hả?
An An cảm thấy chuyện này có chút khó khăn.
Lại gãi gãi tóc, cô đành xuống xe.
Lục Ngang vẫn ngồi ở đằng kia, ánh mắt nhìn thẳng.
Có tiếng bước chân đi tới, đi đến gần, nhưng lại không có ngồi xuống, mà đi thẳng vào bên trong quầy bán đồ ăn vặt.
Lục Ngang nghe thấy chủ cửa hàng nói: "Nước uống, hai đồng."
Sau đó là âm thanh hai đồng xu đặt lên bàn.
Chủ quán đem tô mì để trên bàn, khi Lục Ngang lấy đôi đũa, An An đã đến ngồi đối diện trước mặt.
Mở nắp chai nước, cô uống một ngụm.
Hơi nóng tỏa ra bớt. Lục Ngang ngẩng đầu lên nhìn, nhưng không hỏi gì.
Âm thanh chén đũa vang bên tai, An An cảm thấy có chút đói bụng, ngồi một lúc, cô xám xịt quay trở lại trên xe. Chờ lúc Lục Ngang trở về, An An không khỏi oán giận: "Lâu như vậy......"
Lục Ngang không tiếp lời. Anh kéo dây an toàn, cài vào, thuận tay ném qua cái gì đó cho cô.
An An ngạc nhiên, vội vàng chụp lấy. Cầm trong tay, nhìn một cái, An An cười rộ lên.
"Quýt hả?"
Lục Ngang không quay đầu lại, chỉ về con đường phía trước nói: "Hái được ở ven đường."
Lúc xe tiến thẳng vào núi, thời tiết liền thay đổi.
Giữa trưa nghỉ ngơi xong, còn chưa đi được xa, trời liền bắt đầu mưa, hơn nữa mưa không nhỏ. Hạt mưa lớn rơi trên thân xe, một loạt âm thanh lộp bộp. Xe càng đi lên cao, thì mây mù bao quanh càng nhiều. Liếc mắt ra cửa xe, một loạt mái nhà ẩn hiện, nối tiếp với nhau, căn bản nhìn không thấy rõ. Tình cờ có một chiếc xe xuống núi, hai xe lướt qua nhau, đèn xe đối chiếu, cảm giác chiếc xe kia như vừa mới quay lại thế giới bên ngoài vậy.
An An không nói nhiều, Lục Ngang thì càng kiệm lời hơn.
Lúc thấy trước cửa sơn trại có cắm cọc trâu, An An biết, bọn họ cuối cùng cũng tới nơi rồi.
Xe không thể đi lên, chỉ có thể đi bộ thôi.
An An cởi áo khoác ra, đang muốn xuống xe. Bên cạnh, Lục Ngang đã cởi dây an toàn. Dừng một chút, anh quay người lại, hiếm khi chủ động dặn dò An An: "Cô ở trên xe chờ tôi."
"Tại sao?"
An An vô thức hỏi một câu.
Sắc mặt Lục Ngang thản nhiên: "Tôi đi làm việc riêng."
Nhớ tới lần này anh đi viếng thăm người thân, An An lúc này mới không kiên trì nữa. Cô "Ồ" một tiếng, cúi đầu bóp trái quýt. Trái quýt này cô vẫn chưa ăn, bây giờ ngồi bóp nó, trái quýt tỏa ra một mùi hương thơm mát. Cô bóp hăng say. Trông rất vui vẻ.
Bên kia, cửa xe đóng rầm một tiếng.
Lục Ngang xuống xe.
Nhưng lại không nghe thấy tiếng bước chân rời đi của anh.
An An nghi ngờ ngẩng đầu lên.
Ngoài xe, Lục Ngang đang cầm bật lửa trong tay, cúi đầu xuống, châm điếu thuốc.
Bên ngoài trời đang mưa, anh lại không che dù, cứ như vậy đứng trong màn mưa. Cơ thể đàn ông cường tráng, lúc này đứng trong mưa càng hiện rõ đường nét hơn. Điếu thuốc cháy hơn phân nửa, anh mới chậm rãi bước đi.
Ba giờ chiều trên núi, mưa rơi xối xả. Sắc trời dần dần tối, sắp không nhìn rõ ánh sáng. Lục Ngang đang cô độc bước trong bóng tối, không quay đầu lại.
An An thu tầm mắt, nhìn chằm chằm trái quýt trong tay, sau đó lại quay người nhìn ra ngoài một chút.