Love :
“Cháu gái, cháu tên là gì thế?”. Bác sĩ Thành hỏi, đây là lần thứ hai gặp mặt nhưng bác sĩ vẫn chưa biết tên Lâm Nguyệt Loan.
“Cháu tên Lâm Nguyệt Loan, nghĩa là mảnh trăng khuyết”.
“Cái tên thật nho nhã”. Bác sĩ Thành khen ngợi, sau đó nói thêm: “A Lãng sao lại bị thương?”.
Câu nói của bác sĩ Thành khiến mọi người sực tỉnh, bà Minh lúc này mới nhớ ra mình chưa hiểu tại sao con mình bị thương. Ban nãy hoảng quá nên không để ý đến những chuyện khác nữa. Không tiếp tục ngắm Lâm Nguyệt Loan nữa, bà vội vàng hỏi: “Đúng rồi, sao A Lãng lại bị thương? Là cháu đưa đến chắc chắn cháu phải biết đúng không?”.
Lâm Nguyệt Loan sững lại một hồi, sau đó mới ấp úng: “Có một bạn học… không cẩn thận đẩy cậu ấy một cái… va vào thành bàn giáo viên”.
Bác sĩ Thành nhìn bộ dạng của cô như thế liền hỏi: “Là ai đẩy cậu ấy? Lực của người này cũng không nhỏ đâu, nếu không với tình trạng xương bây giờ của Nhật Lãng không dễ gì mà gẫy như vậy được”.
“Là bạn học lớp cháu, có nói ra bác sĩ cũng không biết đâu ạ!”.
Lâm Nguyệt Loan muốn tránh nhắc đến chuyện này nhưng bác Hồng bỗng nhớ lại cậu nam sinh đưa Lâm Nguyệt Loan về nhà hôm đó. Bác buột miệng hỏi: “Có phải là cậu nam sinh đưa cháu về nhà hôm trước đẩy không?”.
Gương mặt Lâm Nguyệt Loan trắng bệch, sao cô lại quên bác Hồng cũng có ở đó chứ. Chắc chắn bác ấy đã nhìn thấy cuộc đụng độ giữa Minh Nhật Lãng và Tiêu Tinh Dã.
Quan sát lời nói và sắc mặt, bác sĩ Thành và bà Minh đều đoán được những lời bác Hồng nói là sự thật, gương mặt cả hai cũng thay đổi. Cả hai đều là những người trung niên, thừa hiểu chuyện nhân tình thế thái, tuy bác Hồng chỉ nói một câu đơn giản như vậy nhưng hai người có thể hiểu được mọi chuyện từ trong từng câu chữ. Cậu học sinh đi xe đạp đưa cô về nhà đương nhiên có quan hệ tốt với cô ấy. Còn Minh Nhật Lãng đã từng đưa Lâm Nguyệt Loan đến đây, không hề che giấu bệnh tật của mình với cô bé, chứng tỏ cậu cũng có cái nhìn hoàn toàn khác với cô. Hai cậu con trai, một cô gái, đang tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết, cũng là độ tuổi dễ kích động nhất, hễ có mâu thuẫn là bộc phát. Vết thương của Minh Nhật Lãng xem ra không phải là sự cố.
“Cái cậu nam sinh đó không phải là không cẩn thận đẩy A Lãng một cái, cậu ta muốn đánh nhau đúng không? Bởi vì cô đúng không?”.
Giọng bà Minh run run. Bà tức giận đến mức hai bàn tay lạnh toát, mười mấy năm nay bà nuôi con lớn lên như thế. Mới đi học có vài ngày thế mà lại đánh nhau bị thương vì một đứa con gái.
“Hồng nhan gây họa”. Bốn chữ này được nói ra từ chính miệng bà Minh.
Lâm Nguyệt Loan chỉ biết cúi đầu không dám lên tiếng, cô có thể phân bua điều gì đó sao? Sự thực rõ ràng là Tiêu Tinh Dã vì cô nên mới tức giận đẩy Minh Nhật Lãng một cái, vì thế cậu ấy mới bị thương.
Không để ý đến Lâm Nguyệt Loan nữa, bà Minh cùng với hộ lý đưa Minh Nhật Lãng lên xe, bác sĩ Thành không yên tâm nên cũng đi theo. Bác Hồng cũng không dám đưa Lâm Nguyệt Loan về nữa, chỉ nhìn cô một cái rồi vội ra xe. Lâm Nguyệt Loan một mình đứng đó nhìn rồi chậm bước rời khỏi đây, vừa xuống đến nơi thì gặp bác sĩ Thành đi lên.
“Lâm Nguyệt Loan, vì thương con quá nên mẹ A Lãng mới nói thế thôi, cháu đừng để bụng”.
“Cảm ơn bác sĩ ạ!”. Lâm Nguyệt Loan thực sự rất cảm động.
“Để bác gọi xe taxi đưa cháu về”.
“Không cần đâu bác sĩ, cháu đi xe bus về trường là được rồi ạ”.
Lâm Nguyệt Loan cảm ơn bác Thành rồi ra bến xe bus. Cô không về trường mà đổi hai xe khác đến khu mộ Long Môn của thành phố A.
Khu mộ Long Môn nằm ở phía nam của thành phố A, là nơi bố Lâm Nguyệt Loan an nghỉ. Lâm Nguyệt Loan đến trước khu mộ sạch sẽ và quỳ xuống đó. Cô đưa tay sờ tấm ảnh bố trên bia mộ, một gương mặt gày gò với nụ cười hiền hậu, giống như lúc ông còn sống.
Bất giác Lâm Nguyệt Loan rơi nước mắt rồi nức nở: “Bố ơi, bố… bố…bố…”.
Chẳng nói lời nào cả, chỉ có tiếng nấc vẫn tiếp tục vang lên. Những gì cô muốn nói cô luôn tin rằng cha cô ở dưới suối vàng sẽ hiểu hết.
Minh Nhật Lãng đột ngột xin nghỉ học, việc đi thăm quan của lớp cậu nhờ mẹ nói với thầy Châu, chuyện xe và tiền tài trợ vẫn chuẩn bị theo kế hoạch. Nhưng khi thầy Châu nói điều này với cả lớp không ai đồng ý cả, cả lớp nhất trí đợi Minh Nhật Lãng khỏi bệnh mới đi dã ngoại tiếp.
Thầy Châu rất vừa ý với ý kiến của cả lớp, thầy nói điều này với bà Minh và hy vọng Minh Nhật Lãng sớm khỏi bệnh về trường, mọi người đều hy vọng cậu cùng đi dã ngoại với lớp. Nhưng qua điện thoại bà Minh đã nói: “Cảm ơn sự quan tâm của thầy Châu và cả lớp, có điều, tôi chuẩn bị làm thủ tục cho A Lãng nghỉ học”.
“Tại sao?”. Thầy Châu ngạc nhiên.
“Động gân động cốt phải mất một trăm ngày, lần này A Lãng bị thương ngoài ý muốn ít nhất cũng phải nghỉ ngơi ba tháng, vì thế chúng tôi quyết định cho con thôi học”.
“Bà Minh, gãy xương thực ra không lớn đâu. Trước đây tôi bị ngã xe máy cũng gãy xương sườn, chịu khó nghỉ ngơi, ít vận động, ăn nhiều thức ăn chứa canxi, chưa đến ba tuần là hồi phục như thường. Minh Nhật Lãng còn trẻ như thế chắc nhanh hồi phục thôi. Không cần phải nghỉ học đâu”. Thầy Châu cố gắng thuyết phục bà Minh.
“Tuy nói như thế, nhưng chúng tôi muốn A Lãng nghỉ ngơi mấy tháng, khi nào dưỡng khỏi bệnh rồi tính tiếp. Thầy Châu, mấy hôm nữa tôi sẽ cho người tới làm thủ tục. Cảm ơn thầy đã quan tâm A Lãng trong thời gian qua”.
Bà Minh đã gác máy nhưng thầy Châu vẫn thừ người ra. Chỉ bị gãy xương nhẹ tại sao phải thôi học chứ. Liệu có phải bà mẹ này chăm sóc con kỹ quá không?
“Con không thôi học”.
Minh Nhật Lãng nằm trên giường, mắt trừng trừng nhìn bà Minh, giọng đầy kiên quyết.
“A Lãng, con nhất định phải thôi học, mẹ không thể để con đến trường được nữa. Con lớn thế này rồi mà mẹ còn không dám động vào con dù chỉ một ngón tay. Thế mà ở trường lại có người đẩy con thành thế này”.
“Cậu ấy không đánh con”.
“Cậu ta không đánh con thì sao con phải nằm đây chứ?”.
“Cậu ấy không hề cố ý, cậu ấy đâu có biết bệnh tình của con chứ, cậu ấy coi con như người bình thường nên mới đẩy con một cái mà thôi”.
“Vậy tại sao cậu ấy lại đẩy con?”.
Minh Nhật Lãng sững người. Ngay từ hôm khai giảng cậu đã cảm nhận được ý thù địch từ Tiêu Tinh Dã. Những ngày gần đây cậu cũng biết nguyên nhân vì Lâm Nguyệt Loan nữa.
“Lần này cậu ta chỉ đẩy con một cái, con đã thành như thế này. Nhỡ hôm nào đó cậu ta đánh con, thử hỏi cơ thể con chịu được mấy cú đấm của người ta? A Lãng, con không thể quay lại trường học nữa, con học cùng với những bạn hung hãn như thế chẳng khác gì con cá nằm trên thớt, ai chém cũng được”.
“Mẹ, không nghiêm trọng như mẹ nói đâu. Tiêu Tinh Dã không hung hãn, chỉ là cậu ấy hơi nóng tính thôi. Thực ra bản chất cậu ấy không xấu, lần trước con đi nhầm xe về nhà, cũng là cậu ấy và Lâm Nguyệt Loan đi tìm con về”.
Cậu nói một tràng dài nhưng bà Minh chỉ nghe lọt một câu: “Tiêu Tinh Dã là tên cậu đánh con đúng không?”.
“Mẹ, con nói lại lần nữa, cậu ấy không đánh con!”. Minh Nhật Lãng nổi cáu nói to mấy tiếng, tư thế di chuyển khiến vết thương đã đau còn đau hơn nữa. Cậu hít một hơi dài rồi vô thức mím chặt môi dưới.
Hiểu con không ai bằng mẹ, thấy con mình mím chặt môi là bà biết nó không thoải mái. Từ nhỏ đến lớn A Lãng đều như thế, trong lòng không vui hoặc cơ thể khó chịu là sẽ mím chặt môi lại. Chỉ cần thông qua động tác nhỏ này bà đoán được ngay tâm trạng của con mình và tình hình sức khỏe của cậu. Bây giờ cũng thế, môi cậu mím chặt, cơ thể thì bị cố định ở một chỗ, tâm trạng khó chịu cũng là một nguyên nhân.
Bà Minh mềm lòng, nói với con bằng giọng dịu dàng: “A Lãng, không phải mẹ vô cớ bắt con thôi học, nhưng thực sự mẹ không yên tâm để con đến trường chút nào. Bác sĩ nói lần này chỉ bị rạn xương sườn, nếu mà gãy xương thì sẽ bị đâm vào nội tạng và ảnh hưởng đến tính mạng”.
Minh Nhật Lãng trong lòng biết rõ không thể một lúc mà thuyết phục mẹ ngay được, trong lòng càng cuống thì vết thương càng đau, gương mặt trắng bệch ra mà chẳng nói được lời nào nữa.
“A Lãng, khó chịu lắm sao con? Uống thuốc nhé, uống xong rồi ngủ, chịu khó dưỡng thương nào”.
Bà Minh lấy thuốc và nước đưa cho con nhưng Minh Nhật Lãng ngoảnh đầu sang một bên, môi mím chặt ra điều dỗi không uống.
“A Lãng, dù con có dỗi mẹ thì cũng không nên hành hạ sức khỏe mình thế chứ. Uống thuốc là tốt cho con, lẽ nào con không muốn bản thân mình khỏe lên sao?”.
“Con khỏe để làm gì? Khỏe rồi lại nhốt mình trong phòng, chẳng được đi đến đâu”. Giọng Minh Nhật Lãng chứa đầy niềm bi thương và đau xót, những lời ấy đâu có thuộc về tuổi của cậu cơ chứ.
Bà Minh sững người không biết nên phản bác lại con thế nào. Hai mẹ con cứ ngồi như thế cho đến khi ông Hạo Thiên đẩy cửa bước vào.
Bà Minh thầy chồng vào liền quay ra “tố cáo” con: “Đấy ông xem con trai ông kìa, tôi nói mấy câu muốn nó thôi học, thế mà nó không chịu uống thuốc nữa. Nó đang tự giày vò bản thân hay giày vò mẹ nó nữa không biết”.
Ông Minh nghe vợ nói thế liền ân cần ngồi xuống giường. Nhìn gương mặt thanh tú của con với đôi mày rậm. Ông nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán con, cười và nói: “A Lãng, con mau uống thuốc đi, phải khỏe mới có thể tới trường được chứ!”.
Đôi lông mày cậu dựng lên, đôi mắt xanh trong vắt sáng lên như kim cương lấp lánh, cậu sung sướng nói: “Cảm ơn bố”.
“Hạo Thiên, anh…”. Bà Minh giận quá không nói được gì nữa, Minh Nhật Lãng quay đầu lại, sung sướng như một đứa trẻ giơ ngón tay thể hiện sự chiến thắng với mẹ. Bà không biết nói gì nữa, vì bây giờ cậu dường như có sức sống trở lại.
Ông Minh đứng dậy lấy thuốc và nước từ tay vợ rồi cho con uống, sau đó dỗ cậu ngủ. Tâm trạng đã thoải mái trở lại, uống thuốc xong Minh Nhật Lãng chìm vào giấc ngủ. Hai người nhìn con ngủ say rồi mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Vừa đóng cửa phòng lại, bà Minh đã cằn nhằn: “Hạo Thiên, em phát hiện thấy càng ngày anh càng chiều con đấy!”.
“Như thế không tốt sao? Em không thích thế sao?”. Ông Minh hơi sững lại rồi nhìn vợ cười.
“Không phải là không tốt, anh yêu con như thế sao em lại không thích được chứ. Chẳng qua là chuyện quay lại trường, anh không nên đồng ý với con”.
“Hinh Dật, con nó lớn rồi, cũng phải có thế giới thuộc về nó. Chúng ta không thể nhốt con ở nhà cả đời được”.
“Em biết, nhưng chuyện xảy ra ở trường em sợ sẽ tái diễn. Anh cũng biết vì sao mà con bị thương rồi. Cái cậu tên Tiêu Tinh Dã ấy lại động thủ với con nữa thì làm thế nào?”.
Sau khi về nhà bà Minh gọi bác Hồng đến hỏi chuyện. Bác Hồng đâu dám nghe lời cậu chủ nhỏ “không được nói gì với mẹ” chứ, có chuyện gì cũng kể ra hết. Vợ chồng ông bà Minh nghe xong mới biết con trai mình đã thích cô bé Lâm Nguyệt Loan được một thời gian rồi, mà cô bé này lại thân với một cậu học sinh khác.
“Em yên tâm đi, anh đã hứa để con đi học trở lại thì sẽ có cách giải quyết. Nói chung không để con trai yêu quý của em bị thương nữa đâu”.
“Cái gì mà của em chứ, có phải của một mình em đâu”. Bà Minh trêu chồng.
“Đúng đúng, là con của chúng ta”. Ông Minh chữa lại.
Bà Minh nhìn chồng cười âu yếm và nói: “Hạo Thiên, thấy anh yêu con như vậy em thực sự rất vui. Ban đầu khi chúng ta bàn chuyện không sinh thêm con nữa, anh đã miễn cưỡng đồng ý, em biết, lúc đó anh thực sự muốn có một đứa con khỏe mạnh nữa…”.
Ông Minh vội ngắt lời vợ: “Em yêu, những chuyện qua rồi em không nên nhắc lại nữa. A Lãng mà nghe thấy thì nó sẽ không yêu người bố này mất”.
Bà Minh gật đầu: “Đúng, anh nói đúng, chúng ta không nên nhắc lại nữa. Bây giờ anh là một người bố hết lòng yêu con mình, em không thể phá vỡ hình tượng này trong lòng A Lãng được”.
Hai vợ chồng đang nói chuyện thì quản gia Vương đến: “Bà chủ, xương rồng và rong biển đã chuẩn bị xong rồi, có thể nấu được rồi”.
Canh xương rồng rong biển có tác dụng bổ sung canxi rất tốt, Minh Nhật Lãng lại rất thích ăn. Ngày nào bà Minh cũng tự vào bếp nấu món canh này cho con.
“Em xuống bếp đây”. Bà Minh cười với chồng rồi cùng quản gia Vương đi xuống bếp.
Ông Minh Hạo Thiên đi tới cửa cầu thang, nhìn theo bóng vợ khuất sau lối rẽ phòng khách, ánh mắt xa xăm. Ông đang ngây người ra thì điện thoại đổ chuông. Nhìn màn hình điện thoại, mặt ông biến sắc, nhìn xung quanh không có ai, ông vội về thư phòng nghe điện thoại.
“Hạo Thiên, em vừa đi khám thai ở bệnh viện về. Là con trai, thai nhi phát triển rất tốt và khỏe mạnh”. Đầu dây bên kia là một giọng phụ nữ vang lên lanh lảnh.
“Biết rồi, lát nữa anh đến thăm em sau. Không phải anh đã nói đừng gọi điện vào di dộng của anh còn gì, ngày nào anh cũng gọi cho em mà”.
“Em biết, nhưng em muốn báo ngay tình hình của con cho anh. Em biết anh muốn có một đứa con khỏe mạnh biết chừng nào”. Giọng cô gái đầu dây bên kia vô cùng nhõng nhẽo.
“Được rồi, anh cúp máy đây. Lát anh qua chỗ em”.
“Ok, bye bye”.
Gác máy xong ông Minh vội vàng ra khỏi phòng đọc. Khi qua phòng Minh Nhật Lãng ông chầm chậm bước chân thật nhẹ nhàng đẩy cửa nhìn vào. Cậu đang ngủ rất ngon, rất an lành, hàng lông mày yên tĩnh như nước. Lặng lẽ đứng ngoài cửa nhìn con một hồi lâu, ánh mắt ông bộn bề cảm xúc, mãi lâu sau mới rời khỏi đó.