Love :
Nguyên Thần Dạ lái chiếc xe mui trần màu đỏ đưa luôn cô bạn gái cùng xe về nhà. Cậu hôn tạm biệt lên má cô gái. Cô gái đó khi xuống xe còn quay sang nhìn Minh Nhật Lãng một cái.
Xe đi về hướng Bạch Bình Châu. Càng tới gần Bạch Bình Châu đường càng rộng và thoáng. Chiếc xe của Nguyên Thần Dạ vốn là loại xe cao cấp, gặp được đường ngon càng phát huy tác dụng, đi nhanh như bay. Lâm Nguyệt Loan đành lên tiếng nhắc nhở cậu: “Nguyên Thần Dạ, không phải đã nói là anh nên đi chậm một chút sao”.
Nguyên Thần Dạ nhả ga giảm tốc. Cậu cười và nói: “Xe thể thao thì phải đi nhanh thế này, xe tính năng cao mà đi chậm thật là vô cùng phí phạm, em có biết không hả?”.
“Nếu một mình anh đi thì thích nhanh làm sao thì nhanh, nhưng lần này trong xe còn hai hành khách nữa đấy, anh chịu khó đi chậm một chút đi”.
“Biết rồi, anh giảm một số nữa, được chưa?”.
Miệng cậu đang nói thế thì bất chợt trên đường có vật gì đó đột ngột vụt qua. Cậu phản ứng vô cùng nhanh liền phanh gấp. Tiếng phanh chói tai vang lên rồi xe dừng lại, người trên the theo quán tính vẫn lao về đằng trước.
Nguyên Thần Dạ có thắt dây an toàn nên không bị ảnh hưởng lắm bởi thắng xe đột ngột. Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng ngồi sau không có dây an toàn, liền bị mất cân bằng. Trong giây phút thắng xe nhanh như điện xẹt ấy Lâm Nguyệt Loan đã quay sang ôm chặt Minh Nhật Lãng. Theo quán tính lưng cô va ngay vào thành ghế trước, Minh Nhật Lãng thì va vào người cô. Cô dùng thân mình che chắn cho cậu, hóa giải lực va chạm do thắng xe đột ngột gây lên.
“Hai người không sao chứ?”. Nguyên Thần Dạ quay lại nhìn hai người đã ôm thành một khối.
Lâm Nguyệt Loan cố nén vết đau ở lưng, cô vội hỏi Minh Nhật Lãng: “Cậu không sao chứ?”.
Minh Nhật Lãng ngồi thẳng người, Lâm Nguyệt Loan thì chắn trước cho cậu nên cậu không có gì nghiêm trọng. Không quan tâm đến vết thương của mình đang đau, cậu cũng vội hỏi lại cô: “Cậu không sao chứ? Cậu bị va có đau không?”.
“Tớ không sao, cậu không sao chứ?”.
“Tớ thực sự không sao, cậu thực sự không sao chứ?”.
Nguyên Thần Dạ nghe hai người hỏi qua hỏi lại, không nén được liền lên tiếng: “Ê ê ê, hai cái người này, đang đọc khẩu lệnh đấy à?”.
Nghĩ ra cái tên gây họa đang ngồi cạnh, cô lập tức lên tiếng chất vấn cậu: “Anh lái xe thế nào đấy hả? Sao đột nhiên lại thắng xe?”.
“Có con mèo bỗng nhiên chạy qua, anh làm gì có cách nào khác?”.
“Cũng may là em đã bảo anh giảm ga chứ không thì thắng xe một cái, xe có mà bay đi mất. Anh Nguyên Thần Dạ này, em xin anh đi chậm một chút nữa, chậm hơn nữa đi”.
Sau trận thắng xe kinh hãi ấy Nguyên Thần Dạ đã đi xe với tốc độ ốc sên chạy và lái xe đến cửa bên của biệt thự họ Minh theo chỉ dẫn của Minh Nhật Lãng.
Minh Nhật Lãng xuống xe và cảm ơn Nguyên Thần Dạ sau đó lưu luyến tạm biệt Lâm Nguyệt Loan. Cậu quay người đẩy cửa thì phát hiện không đẩy được, ban nãy cậu đi chỉ khép hờ, vậy mà bây giờ bị khóa rồi. Không vào được nữa, Minh Nhật Lãng đứng sững ngay tại chỗ.
“Vậy làm thế nào bây giờ?”. Lâm Nguyệt Loan cũng sốt ruột theo.
“Xem ra chỉ còn cách đi bấm chuông cửa trước thôi. Cửa bên hông vườn hoa này bình thường chỉ có thợ làm vườn ra vào, không có chuông cửa, càng chẳng có ai để ý”.
“Chết, hay là bị bác Vương phát hiện rồi”.
Nguyên Thần Dạ nghe thế liền xuống xe nhìn quanh: “Minh Nhật Lãng, hay là cậu trèo tường vào đi. Tuy tường khá cao nhưng tôi đỡ một cái là cậu có thể lên được. Cậu chỉ cần lên được bên này, sau đó nhảy xuống là được”.
Cậu nói thì quá nhẹ nhàng đấy, nếu là Tiêu Tinh Dã thì dùng cách này là đi được. Nhưng là Minh Nhật Lãng thì không thể.
“Không được, cách này nhất định không được”. Lâm Nguyệt Loan phản đối kịch liệt.
Sự phản đối kiên quyết của Lâm Nguyệt Loan cùng với sắc mặt khó coi của Minh Nhật Lãng khiến Nguyên Thần Dạ nhớ lại lời của Hứa Bảo Nhi đã từng nói với cậu, Minh Nhật Lãng bị rạn xương sườn nên nghỉ ở nhà dưỡng bệnh.
Nghĩ ra thế cậu liền đập trán mình một cái rồi nói: “Ô, tôi quên mất, vết thương của cậu chưa khỏi, đúng không? Vậy thì không thể trèo tường được rồi. Không có cách nào khác, đi, chúng ta đi bấm chuông cửa trước vậy”.
Chỉ còn có cách đó, ba người lại lên xe đi men theo tường đến cổng chính. Xe vừa đỗ xuống thì một chiếc xe khác đi vượt lên.
Minh Nhật Lãng nhìn thấy xe đó liền nói: “Xong rồi, bố mẹ tớ về rồi”.
Lâm Nguyệt Loan cũng “đau khổ” nói: “Sao mà đen thế chứ, bị bắt tại trận rồi”.
Nguyên Thần Dạ lắc đầu:”Nếu mà cậu có thể trèo tường thì đã chẳng có chuyện gì”.
Không còn đường nào để thoát, Minh Nhật Lãng chỉ còn cách xuống xe đứng ở cổng chờ cho chiếc xe kia đỗ lại.
Bà Minh vô cùng ngạc nhiên và xuống xe, hỏi con với thái độ khó hiểu: “A Lãng, sao con lại đứng ở cổng thế này? Con ra ngoài sao?”.
Ông Hạo Thiên cũng xuống xe và để ý ngay chiếc xe bên cạnh. Lâm Nguyệt Loan và một cậu con trai lạ đang đứng bên cạnh xe, con trai ông đi từ đâu về thế này?
Ánh mắt ông Hạo Thiên lướt qua một cái, Lâm Nguyệt Loan liền ngoan ngoãn cúi chào: “Cháu chào bác trai”.
Những lời cô nói đánh động bà Minh, bà quay sang hỏi cô: “Lâm Nguyệt Loan, chuyện này là thế nào? A Lãng đang ở nhà dưỡng bệnh, bác sĩ Thành đã dặn không được cho nó ra ngoài, cháu dẫn nó đi đâu thế hả?”.
“Mẹ, không liên quan gì đến Lâm Nguyệt Loan, là con tự ra ngoài tìm bạn ấy. Bạn ấy cũng bị con làm cho giật mình nên mới vội vã giục con về nhà”.
Bà Minh nghe vừa lo vừa giận: “A Lãng, sao con không biết tốt xấu là thế nào thế hả, đã bị thương còn đi lung tung. Nhỡ xảy ra chuyện thì làm thế nào hả?”.
“Chẳng phải không làm sao sao, con bình an về nhà rồi này”.
“Con đấy, phải suy nghĩ đến cái nhỡ may chứ! Nhỡ may có chuyện gì xảy ra thì con bảo mẹ phải làm thế nào hả”.
Ông Hạo Thiên đứng bên nãy giờ mới lên tiếng: “Được rồi, được rồi, A Lãng đã về nhà an toàn rồi có nói nữa cũng bằng thừa. A Lãng, con mau theo mẹ vào nhà đi, đi cả đêm rồi chắc là mệt lắm, mau đi tắm rồi đi ngủ”.
Bà Minh thở dài rồi không nói gì nữa. Lái xe đã kêu người mở cửa sẵn, bà đi lên ôm vai con đi vào nhà. Minh Nhật Lãng vừa đi cạnh mẹ vừa ngoái đầu lại lưu luyến nhìn Lâm Nguyệt Loan, “Tạm biệt cậu, Lâm Nguyệt Loan”.
“Tạm biệt”.
Đợi hai mẹ con vào nhà xong ông Hạo Thiên mới hỏi cặn kẽ Lâm Nguyệt Loan nguyên do cậu lại đi cùng cô. Lâm Nguyệt Loan thành thực kể hết với ông, nào là từ chợ đêm về thì thấy cậu đứng đợi dưới nhà, rồi mời cậu lên nhà ăn điểm tâm uống nước, rồi vì sao lại ngồi nhờ xe Nguyên Thần Dạ… chỉ là không hề nói đến những lời nói chuyện của mấy người.
Không chỉ ông Hạo Thiên mà ngay cả Nguyên Thần Dạ cũng chăm chú nghe cô nói từng lời một.
Nghe xong ông Hạo Thiên nói: “Là thế à, xin lỗi cháu, A Lãng lại mang phiền phức cho cháu rồi. Cảm ơn cháu nữa Nguyên Thần Dạ, vì đã đưa A Lãng về nhà giùm bác”.
Lâm Nguyệt Loan và Nguyên Thần Dạ cùng lên tiếng: “Không có gì ạ”.
Chiếc xe màu đỏ lại quay lại đường cũ. Màn đêm tối đen như mực, đèn đường như ánh sao lấp lánh bên ngoài xe, cảm giác nhắm mắt một cái là không thấy ánh sáng đó đâu nữa.
Nguyên Thần Dạ suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng: “Minh Nhật Lãng này đúng là trăm nghe không bằng một thấy”.
Lâm Nguyệt Loan nửa cười nửa nghiêm túc: “Ngôi vị đẹp trai đệ nhất Thần Quang của Nguyên Thần Dạ đã bị thua về tay cậu ấy mà, anh tâm phục khẩu phục chưa?”.
Nguyên Thần Dạ làm bộ và nói: “Ai da, thiên hạ có người như thế này, bây giờ anh mới biết mình đã thành đầu trâu mặt ngựa”.
Lâm Nguyệt Loan bật cười thành tiếng, cô nói: “Đây không phải những lời Bảo Ngọc nói Tần Chung sao, khen cho anh đã dùng đúng lúc”.
“Một người quý như châu ngọc thế, không hiểu sao bố mẹ cậu ấy sinh được không biết”.
“Sao lại không sinh được, cũng mang thai chín tháng mười ngày rồi sinh ra, ăn ngũ cốc mà lớn lên. Chỉ có điều, cũng hạt thóc hạt gạo ấy mà tạo ra bao người khác nhau mà thôi”.
“Đấy mới là vấn đề cần giải đáp, sao cùng hạt gạo như thế mà lại tạo ra hàng trăm người khác nhau được!”.
“Câu hỏi này giao cho các nhà triết học suy nghĩ đi”.
Lần này Lâm Nguyệt Loan cho phép Nguyên Thần Dạ đưa về tận nhà, con phố nhỏ nửa đêm không một bóng người, lặng ngắt như tờ, ánh đèn mờ mờ ảo ảo, một mình đi vào đó cũng có chút sợ hãi.
“Nhà em ở kia à?”. Nguyên Thần Dạ chỉ lên trên lầu, nơi căn phòng duy nhất còn sáng ánh điện. “Đó phải không?”.
Lâm Nguyệt Loan nhìn theo tay cậu, đúng là nhà mình. Cô biết mẹ cô vẫn chưa ngủ và đang đợi cô về. Trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, nửa đêm về nhà có ánh đèn sáng đang đợi mình, cảm giác ấy thật hạnh phúc.
Đúng lúc đó có bóng người đi ra gần cửa sổ, là mẹ cô đang đứng trên nhìn xuống. Lâm Nguyệt Loan vẫy tay với mẹ rồi quay sang nói với Nguyên Thần Dạ: “Cảm ơn anh đã đưa em về nhà, bye bye”.
Nguyên Thần Dạ cũng nhìn người đứng bên cửa sổ và hỏi cô: “Đó là ai? Mẹ em à?”.
“Ừ”. Lâm Nguyệt Loan gật đầu rồi xuống xe.
Nguyên Thần Dạ cũng vội xuống xe rồi khẽ cúi xuống hướng về người trên cửa sổ, bà Điền Tuệ Văn trên đó cũng gật đầu. Lâm Nguyệt Loan hơi bất ngờ, cô không ngờ người trên gác dưới gác như thế mà Nguyên Thần Dạ vẫn rất lễ phép với người lớn.
“Em Lâm, mau lên gác đi, nếu mẹ em hỏi ai đưa em về thì em đừng nói anh Nguyên Thần Dạ là “hôn vũ song toàn” nhé, nhớ phải nói là Nguyên Thần Dạ “bụng đầy thi thơ khí chất đầy mình” đấy nhé!”.
Lâm Nguyệt Loan cười nói: “Anh đúng là biết đắp vàng lên mặt, mau về nhà đi, đừng lái xe đi lung tung nữa”.
“Ok, em lên nhà là anh về, mau về ngủ đi”.
Lâm Nguyệt Loan chạy ngay lên gác, vừa vào cửa mẹ cô đã hỏi: “Loan Loan, không phải con tiễn Minh Nhật Lãng về sao? Cậu con trai kia là ai?”.
“Mẹ à, con với Minh Nhật Lãng ra ngoài ngã tư vẫy taxi nhưng không có, lúc ấy gặp anh Nguyên Thần Dạ học khóa trên nên anh ấy lái xe đưa Minh Nhật Lãng về rồi mới đưa con về”.
Vừa nói cô vừa ra cửa sổ, Nguyên Thần Dạ đứng dưới lầu nhìn lên, thấy cô đứng bên cửa sổ liền vẫy tay tạm biệt rồi lái xe đi.
Hôm nay là đêm cuối cùng hai mẹ con ngủ với nhau, nên hai người tranh thủ tâm sự. Có nhiều chuyện bà Điền Tuệ Văn cũng nên nói với cô con gái mười sáu tuổi này lắm.
“Loan Loan, con mười sáu tuổi rồi, chuyện yêu sớm cũng là việc thường thấy ở trường học, con có thích bạn nam nào không?”.
Không nghĩ mẹ sẽ hỏi câu này nên cô ngại ngùng đáp: “Mẹ, con không có mà, con luôn chăm chỉ học hành”.
Bà Điền Tuệ Văn lại đổi cách khác hỏi con: “Minh Nhật Lãng, Tiêu Tinh Dã và Nguyên Thần Dạ cũng đều học trường con à?”.
“Vâng, con với Minh Nhật Lãng, Tiêu Tinh Dã là bạn học cùng lớp, Nguyên Thần Dạ là anh học lớp mười một”.
“Loan Loan, bình thường ba người đều chơi thân với con à?”.
“Không ạ, con với Tiêu Tinh Dã thân hơn, còn Minh Nhật Lãng do dạo gần đây con dạy kèm bạn ấy nên mới tiếp xúc nhiều, Nguyên Thần Dạ thì càng ít, do không học cùng khóa mà”.
“Sao con phải dạy kèm Minh Nhật Lãng, cậu ấy học không tốt à? Nhìn cũng rất thông minh mà”.
Lâm Nguyệt Loan trả lời đơn giản: “Đợt này cậu ấy bị rạn xương nên nghỉ ở nhà, vì thế con đến dạy kèm cậu ấy”.
“À, mấy hôm mẹ về con không đến dạy cậu ấy, đúng không?”.
“Vâng, con bảo thầy giáo cử một bạn khác đến dạy rồi”.
“Thế nhưng cậu ấy lại lén lút ra ngoài tìm con. Loan Loan, có phải Minh Nhật Lãng thích con rồi không?”.
Mẹ đột nhiên hỏi thẳng như thế khiến mặt Lâm Nguyệt Loan đỏ bừng, trong bóng tối nên không ai nhìn thấy, nhưng cô cảm giác hai má mình nóng ran. Mãi sau mới đáp lại: “Mẹ, Minh Nhật Lãng… bạn ấy đâu có nói thích con”.
“Cậu ấy còn phải nói sao? Tâm tư cậu ấy ngay cả người mù cũng nhận ra. Loan Loan, chắc là con cũng cảm thấy đúng không? Con gái ở độ tuổi này nhạy cảm lắm”.
Lâm Nguyệt Loan thừa nhận: “Vâng, con đã cảm thấy từ lâu rồi. Nhưng mẹ ơi, con thực sự không hiểu, sao bạn ấy lại thích con”.
“Sao con lại nói thế chứ, con cảm thấy mình không tốt sao? Không xứng để cậu ấy thích sao?”.
“Không phải vậy đâu mẹ, đương nhiên là con thấy mình tốt. Nhưng lớp con có một bạn là hoa khôi trường, tên Bạch Vân Tịnh, bạn ấy vô cùng xinh đẹp, quan hệ với Minh Nhật Lãng cũng tốt. Chẳng có lý gì mà bạn ấy không thích Bạch Vân Tịnh mà lại đi thích con cả”.
Câu hỏi này đã khiến Nguyệt Loan khó chịu trong lòng lâu lắm rồi. Hôm nay mẹ đã hỏi cặn kẽ như thế cô liền nói ra. Ban đầu khi cảm thấy Minh Nhật Lãng có tình cảm với mình, cô cảm thấy rất ngạc nhiên, cứ như trúng số bất ngờ vậy, là việc hoàn toàn không hề nghĩ tới. Dù ngạc nhiên nhưng sâu trong đáy lòng cô cũng có cảm giác với cậu. Có một chàng trai xuất sắc thế này để ý, con gái ai lại chả cảm thấy tự hào chứ. Nhưng cảm giác tự hào được thích có chút gì đó không thật, giống như bong bóng xà phòng bảy màu rực rỡ, dưới ánh nắng mặt trời thì trong suốt và lung linh như thủy tinh nhưng chỉ cần chạm nhẹ một cái là tan biến.
“Loan Loan, có lúc thích một người không bởi vì người ta xinh đẹp. Mà là bởi vì, cậu ấy hoặc cô ấy có thể làm cảm động trái tim mình”.
Lâm Nguyệt Loan nửa hiểu nửa không, cô hỏi lại: “Con cứ nghĩ rằng, thích một người phải bắt đầu từ vẻ bề ngoài. Vẻ ngoài xinh đẹp càng khiến người ta thích mình hơn chứ?”.
“Nếu như chỉ dựa vào vẻ ngoài thì con phải thích Minh Nhật Lãng mới đúng chứ, thế sao con lại thân với Tiêu Tinh Dã hơn?”.
“Mẹ, Minh Nhật Lãng quá chói sáng, giống như tên cậu ấy vậy, mặt trời sáng trên cao, chỉ tỏa ra ánh sáng chứ không nên nhìn. Chỉ có thể đứng từ xa để chiêm ngưỡng thôi”.
“Cậu bé này quả thực là có xuất thân quá xuất sắc. Còn Nguyên Thần Dạ thì sao, cậu ấy cũng không phải con nhà tầm thường đúng không?”.
“Vâng, cậu ấy là con cháu nhà giàu, con nghe nói quỹ học bổng trường con cũng có phần của nhà họ Nguyên”.
“Nếu nói như thế thì gia đình Tiêu Tinh Dã là bình thường hơn một chút”.
“Vì thế con mới thân với Tiêu Tinh Dã hơn đó. Bởi vì hoàn cảnh gia đình khá giống nhau, chúng con sẽ dễ chơi hơn. Quan tâm chăm sóc như anh chị em vậy. Tiêu Tinh Dã cũng cừ lắm mẹ ạ, cậu ấy là thiên tài thể thao, môn gì cậu ấy cũng xuất sắc, từ chạy bộ, bơi lội, nhảy cao, nhảy xa cho tới bóng đá”.
“Cậu ấy đối với con thì sao? Cũng như là anh em sao?”. Bà Điền Tuệ Văn hỏi cặn kẽ. Những bậc cha mẹ thông thường sẽ không hỏi cô con gái mười sáu tuổi của mình những câu hỏi thế này. Nhưng bà không giống họ, một năm bà chỉ có thể hỏi hai lần, cần hỏi cần quan tâm phải tranh thủ hỏi hết.
Lâm Nguyệt Loan chợt nói: “Mẹ ơi, Tiêu Tinh Dã đã từng nói thích con”.
“Con thì sao, có thích cậu ấy không?”.
“Con thích ở cạnh cậu ấy, giúp cậu ấy đọc sách, ôn bài, ghi bài cho, sau khi tan học ngồi xe cậu ấy về nhà. Nhưng con chỉ coi cậu ấy là bạn thân”.
“Vậy Tiêu Tinh Dã có đồng ý coi con là bạn thân không?”.
“Đồng ý chứ”. Điều này cô với Tiêu Tinh Dã đã thỏa thuận ngầm với nhau rồi. “Mẹ, yêu sớm là không tốt, phải không ạ?”.
Bà Điền Tuệ Văn làm ở công ty nước ngoài nhiều năm nên bà chịu ảnh hưởng nhiều của người phương Tây. Bà cảm thấy yêu đương là tự do của con trẻ, vì thế không cảm thấy sợ hãi hay lo lắng về chuyện yêu sớm, bà nghĩ những cô cậu thiếu niên trẻ tuổi có tình cảm với đối phương trong giai đoạn này là một điều bẩm sinh.
Vì thế bà rất cởi mở khi nói với con: “Tình yêu tuổi học trò ấy mà, do cả hai đều chưa trưởng thành nên ít có kết quả lắm! Cũng chính bởi chưa trưởng thành cho nên tình yêu đầu ở giai đoạn này đều rất đẹp và trong sáng. Tình yêu của thời niên thiếu hoàn toàn là do nhu cầu tình cảm, chỉ đơn thuần là tôi thích bạn, bạn thích tôi. Hoàn toàn không như người lớn sẽ suy nghĩ đến những vấn đề thực tế. Điều kiện nhà cậu ấy thế nào? Công việc tốt không? Thu nhập cao không? Tương lai hoàn toàn nằm trong những vấn đề nhà cửa, xe cộ. Tình cảm học trò là tình cảm trong trắng không có tì vết, mẹ cảm thấy chẳng có gì không tốt cả”.
Johann Wolfgang von Goethe đã viết trong cuốn Nỗi đau của chàng Werther rằng: “Có thiếu nữ nào không tiếc xuân, có chàng trai nào không chung tình”.
Puskin năm mười bốn tuổi đã viết về tình yêu đầu tiên của mình thế này: “Một trái tim đầy nhiệt huyết đã bị chinh phục. Tôi thừa nhận, tôi đã rơi vào lưới tình”.
Những cô cậu thanh thiếu niên trong thời kỳ thanh xuân có những rung động đầu đời đều không đáng bị chê trách.
Lâm Nguyệt Loan nghe xong cảm thấy rất ngạc nhiên: “Mẹ, con không nghĩ mẹ sẽ nói thế đâu. Tư tưởng của mẹ thật cởi mở”.
“Đương nhiên, có điều mẹ phải nhắc nhở thế này: Mẹ đồng ý cho yêu sớm, cho phép con có quan hệ tình cảm, nhưng mẹ kiên quyết phản đối những hành vi tình dục ở tuổi này, điều đó sẽ dẫn đến những hậu quả khôn lường”.
“Dạ thưa mẹ…”. Lâm Nguyệt Loan đỏ bừng mặt.
Đêm đó hai mẹ con nói chuyện đến nửa đêm rồi mới mông lung chìm vào giấc ngủ.