Love :
Minh Nhật Lãng rời khỏi nhà Lâm Nguyệt Loan, vừa đi vừa ngoái lại nhìn.
Thực sự cậu rất muốn ở lại bên cô những lúc cô buồn như thế này, nhưng cô tỏ vẻ muốn ở một mình hơn. Cậu hiểu điều đó, bởi vì mỗi lần tâm trạng không tốt cậu cũng thích một mình trốn trong phòng. Mẹ càng lo lắng gõ cửa cậu càng thích yên tĩnh một mình.
Ngồi trên xe về nhà, khung cảnh của từng con phố lọt qua khung cửa kính, đột nhiên có một cửa hàng được trang trí rất tinh tế và đẹp mắt lọt vào tầm ngắm của cậu. Trên biển đề bốn chữ: Tình Duyên Trọn Đời.
“Bác Hồng dừng xe”.
“Cậu chủ, không được đỗ xe ở đây. Phía trước có chỗ rẽ mới được đỗ xe”.
“Vậy bác để cháu xuống đây, sau đó cứ ra chỗ rẽ kia đợi cháu”.
Minh Nhật Lãng xuống xe và bước vào cửa hàng “Tình Duyên Trọn Đời”. Y như cậu nghĩ, trong cửa hàng bày bán đồ mỹ nghệ, trang sức dành cho con gái. Cửa hàng khá rộng và được trang trí rất thời thượng. Trên bàn có rất nhiều gương, bốn phía đều là những giá và tủ trưng bày bằng kính, các mặt hàng đa dạng phong phú, đủ loại như dây chuyền, cặp tóc, hoa cài đầu, kẹp tóc, ghim tóc, vòng tay, dây đeo tay, nhẫn, nhẫn đôi, khuyên tai, dây đeo…
Minh Nhật Lãng chỉ đứng nhìn thôi mà đã thấy hoa cả mắt, không biết nên chọn từ đâu nữa. Có mấy cô gái đang chọn đồ trong cửa hàng đã chú ý đến cậu ngay từ khi cậu mới bước vào, đang bàn tán về cậu. Cậu cảm thấy không thoải mái chút nào và định ra về. Nhân viên bán hàng thấy thế liền đến bên chào cậu bằng một nụ cười tươi rói: “Chào em, em muốn mua đồ tặng bạn à?”.
Cô nhân viên vừa nói vừa cười đầy ẩn ý khiến cậu càng xấu hổ bèn cúi mặt gật đầu.
“Em muốn mua loại trang sức thế nào? Vòng cổ, khuyên tai, vòng tay…”.
“Em muốn mua loại dây hay dùng để tết tóc…”.
Minh Nhật Lãng không biết phải diễn tả thế nào nữa, cũng may cô nhân viên bán hàng hiểu ý cậu nên gật đầu: “À, hiểu rồi, em đi theo chị sang bên này”.
Nhân viên bán hàng dẫn Minh Nhật Lãng đến gian trưng bày bên trái, ở đó bày bán các loại dây thun buộc tóc, đủ loại mẫu mã, màu sắc. Cô nhân viên nhiệt tình giới thiệu cho cậu các mẫu mã mới nhập về.
Minh Nhật Lãng nhìn qua một lượt các mẫu rồi chợt khựng lại. Cậu đưa tay nhặt lấy một mẫu trên giá. Trên sợi dây thun màu xanh có gắn hình một cái cây nhỏ màu xanh đen, là hình mẫu được lấy từ các bức tranh chì do trẻ em vẽ, mấy nét cong cong và mộc mạc tạo thành những cành cây. Cũng không biết là được làm bằng chất liệu gì nữa, màu sắc vừa sáng bóng vừa trơn mềm. Trên cây nhỏ đó còn có mấy viên kim cương màu thủy tinh, dưới ánh điện càng lấp lánh.
“Đây là mẫu dây thun hình cây rất đáng yêu, được nhập từ Hàn Quốc, tạo hình đáng yêu và hấp dẫn, màu sắc sáng bóng. Có rất nhiều màu sắc đẹp mắt cho khách hàng lựa chọn, em nhìn này, ở đây có màu hồng, màu cam, màu tím, màu vàng, màu xanh…”.
“Em muốn lấy màu xanh này, cho em hai cái”.
“Muốn hai cái màu xanh? Nếu như cùng một kiểu thì tốt nhất em nên lấy hai cái khác màu nhau”.
“Không, nhất định phải màu giống nhau. Bạn ấy thích tết tóc hai bên vì thế phải cần một đôi”.
“Như vậy à, thật xin lỗi, sợi dây thun màu xanh này cửa hàng chúng tôi chỉ nhập có một cái, không có một đôi đâu”.
“Á, nhưng mà em muốn một đôi, chị nghĩ xem có cách nào không ạ?”. Minh Nhật Lãng lo lắng hỏi.
“Vậy em đợi một lát, để chị đi hỏi ông chủ xem thế nào”.
“Cảm ơn chị”.
Cô nhân viên bán hàng đi khuất rồi nhưng Minh Nhật Lãng vẫn đứng ngây người nhìn sợi dây thun màu xanh. Bàn tay cậu mân mê cái cây nhỏ màu xanh, trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh cây hòe non xanh lá ở sân trường…
Đang thừ người suy nghĩ đột nhiên có một bàn tay vỗ vai cậu rồi có tiếng nói vang lên bên tai: “Minh Nhật Lãng, sao em lại ở đây?”.
Cậu giật mình quay lại nhìn, hóa ra là Nguyên Thần Dạ.
“Anh Nguyên, anh cũng đến mua…”.
Nói đến đấy cậu đột ngột dừng lại, hai chàng trai gặp nhau trong cửa hàng trang sức của con gái, xem ra cũng không phải là nơi thích hợp lắm.
Nguyên Thần Dạ chỉ cần nghe cậu nói một nửa rồi nhìn sợi dây thun cậu đang nắm trong tay, thế là hiểu ý và cười: “Em mua cái này tặng cho Lâm Nguyệt Loan hả?”.
Minh Nhật Lãng không trả lời nhưng gương mặt đỏ bừng chính là câu trả lời chính xác nhất.
Nguyên Thần Dạ cười lớn hơn và nói: “Minh Nhật Lãng này, xem ra em cũng thích cô ấy lắm nhỉ. Anh cũng thế, chúng ta cạnh tranh công bằng đi”.
Minh Nhật Lãng sững lại, đôi má hồng đã giảm đi phân nửa. Từ bé đến giờ cậu không tranh với ai bao giờ, cậu không biết tranh đoạt, cũng không có ý muốn tranh giành. Tiêu Tinh Dã đã khiến cậu thấy xấu hổ lắm rồi, giờ lại thêm một Nguyên Thần Dạ văn võ song toàn nữa.
Đang không biết nói gì thì có hai cô gái đi đến, họ nhìn Minh Nhật Lãng một cái rồi quay sang hỏi Nguyên Thần Dạ: “Nguyên Thần Dạ, đây là bạn của anh à?”.
Nguyên Thần Dạ cười nhưng không giới thiệu với hai cô gái mà hỏi ngược lại: “Hai em chọn được gì chưa?”.
Một cô gái gạt tóc cho cậu nhìn, hai cái khuyên tai có kiểu khác nhau đang lắc lư như đánh đu: “Chọn được một đôi khuyên tai, anh thấy cái nào đẹp hơn?”.
“Nhìn vòng tay của em trước đi, anh thấy cái nào hợp với em hơn?”. Một cô gái khác lắc lắc chiếc vòng tay kêu lên như tiếng chuông.
Nguyên Thần Dạ đáp: “Đẹp lắm, đều rất đẹp. Hợp lắm, đều rất hợp, mua hết đi, anh thanh toán hết”.
Hai cô gái thích thú thơm lên má cậu rồi nũng nịu: “Vậy cảm ơn anh nhé”.
“Đi đi, hai em cứ chọn tiếp đi, thích gì anh mua cho. Anh nói rồi mà, hôm nay sẽ làm hài lòng nhu cầu mua sắm của hai em”.
Hai cô gái hứng chí chạy đi tìm những món đồ mình yêu thích, Minh Nhật Lãng nhìn mà không biết nói gì. Mỗi lần xuất hiện Nguyên Thần Dạ lại đi cùng một cô gái khác, lần này không chỉ là một người. Lại còn thân thiện với nhau nữa chứ, cả hai không ai tỏ ý ghen với người kia cả.
Minh Nhật Lãng tò mò hỏi: “Nguyên Thần Dạ, anh… anh thực sự cũng thích Lâm Nguyệt Loan sao?”.
Nguyên Thần Dạ cười: “Đúng thế, cô ấy hay phết”.
“Hay phết? Là ý gì?”. Minh Nhật Lãng không hiểu.
“Nói chung là hay”. Nguyên Thần Dạ không nói rõ ràng.
“Nếu như anh thực sự thích cô ấy, vậy tại sao... anh còn… cùng bọn họ…”. Minh Nhật Lãng nhìn theo bóng hai cô gái ở phía xa xa, không biết nên dùng từ gì cho đúng.
Nguyên Thần Dạ hiểu ý cậu nên cười và nói: “Cá, anh cũng muốn mà tay gấu anh cũng mê”.
“Anh không thể như thế được, không thể có cả hai. Nếu anh thực sự thích cô ấy thì không nên… thân mật với người con gái khác”.
Những lời Minh Nhật Lãng nói có ý trách móc nữa khiến Nguyên Thần Dạ hứng chí quay sang nhìn cậu, sau đó chầm chậm đáp lại: “Minh Nhật Lãng, sao em nghiêm túc thế?”.
Minh Nhật Lãng nhạy cảm hỏi lại: “Ý anh là anh không nghiêm túc?”.
“Anh không thể nghiêm túc được như em, anh thích những cô gái xinh đẹp, đáng yêu giống như chú bướm thích những bông hoa tươi”.
“Nếu như anh đã không nghiêm túc vậy thì em không hoan nghênh cuộc cạnh tranh công bằng giữa chúng ta”. Minh Nhật Lãng nghiêm túc nói, sắc mặt rắn lại.
Nguyên Thần Dạ hơi bất ngờ nhưng sau đó lại cười lớn: “Ồ, phải tự thân bảo vệ thôi. Em sợ anh sẽ làm tổn thương cô ấy?”.
“Ừ”. Minh Nhật Lãng đáp ngay không suy nghĩ.
Nguyên Thần Dạ lùi lại một bước rồi khoanh hai tay trước ngực nhìn Minh Nhật Lãng từ đầu xuống chân từ chân lên đầu: “Minh Nhật Lãng này, với điều kiện của em thì em có thể có nhiều sự lựa chọn hơn, tại sao em lại nghiêm túc với Lâm Nguyệt Loan thế nhỉ?”.
Minh Nhật Lãng không đáp, bàn tay xiết chặt sợi dây thun màu xanh hơn nữa. Cô nhân viên đi tới, gương mặt tỏ vẻ tiếc nuối: “Thật xin lỗi em, các chi nhánh khác cũng không còn mẫu này. Màu cam và màu vàng thì có đó, hay là em chọn hai màu đi?”.
“Không được, em nhất định phải lấy màu xanh, thực sự không còn cách nào khác ạ? Ví dụ như nhập lô hàng mới, em có thể đặt tiền trước”.
“Thực sự không còn cách nào khác cả, các mẫu update nhanh lắm, mỗi mẫu hầu như chỉ làm một chiếc, sau đó thay mẫu mới ngay. Nhà sản xuất đã không còn mẫu này nữa và cũng không làm lại nữa”.
Gương mặt Minh Nhật Lãng tỏ rõ vẻ thất vọng.
Nguyên Thần Dạ đứng bên nói xen vào: “Sợi dây thun này có gì đặc biệt chứ, sao em cứ nhất định phải mua nó? Em nhìn chiếc kẹp tóc hình mặt trăng kìa, đẹp và tinh tế thế kia, lại có hàm ý tên Lâm Nguyệt Loan nữa, mua tặng cô ấy chẳng phải ý nghĩa hơn sao?”.
Minh Nhật Lãng không thèm nhìn cái kẹp Nguyên Thần Dạ chỉ, cậu mân mê sợi dây thun trong tay rồi đưa cho cô nhân viên: “Em lấy cái này, chị gói vào giúp em”.
Có lẽ là do ý trời, cậu cầm của cô một sợi dây thun màu xanh, vốn định mua một đôi tặng cho cô ấy nhưng chỉ có thể tặng cho cô một chiếc.
“Mời em ra quầy thu ngân thanh toán, sợi dây này hết chín mươi chín tệ”.
Minh Nhật Lãng sững lại, không cần sờ túi cũng biết trong túi cậu chỉ có ba mươi tệ mới nhận được từ việc phát tờ rơi, cậu không có thói quen mang tiền trong người. Đối với những người hầu như không ra ngoài mua sắm một mình bao giờ mà nói, hoàn toàn không có khái niệm mang ví tiền. Cậu còn nghĩ chắc có ba mươi tệ không thành vấn đề, kiểu gì chả đủ, không ngờ đồ trang sức của con gái lại đắt thế.
Thấy cậu khựng lại thế là Nguyên Thần Dạ đoán được ngay: “Minh Nhật Lãng, không phải em không mang tiền mà đi dạo phố đấy chứ?”.
Minh Nhật Lãng xấu hổ nói với chị nhân viên: “Chị đợi em một chút”.
Cậu rút điện thoại gọi cho bác Hồng, muốn bác mang tiền tới. Máy bận. Gọi lại, máy vẫn bận. Cô nhân viên hướng dẫn nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên, không thể tin được. Cậu con trai tuấn tú, ăn mặc sang trọng này không có tiền sao? Đang bận đoán già đoán non thì tờ một trăm tệ đưa đến trước mặt chị nhân viên: “Chị ơi, chị mang giúp em tiền thanh toán món đồ này đến quầy thu ngân được không ạ?”.
“Đương nhiên là được”.
Cô nhân viên định đưa tay cầm thì Nhật Lãng ngăn lại: “Không cần đâu, cảm ơn anh Nguyên, để em bảo lái xe của em mang tiền đến”.
Những lời cậu nói rất khách sáo và cũng rất cứng cỏi. Nguyên Thần Dạ phì cười: “Con người anh không thể tin nên tiền của anh không thể dùng, đúng không?”.
Đúng là Minh Nhật Lãng có ý đó, nhưng không ngờ Nguyên Thần Dạ lại nói thẳng ra, khiến Nhật Lãng nghe xong đỏ bừng mặt. Cậu tính tình hiền lành, không thích ai đó nhưng cũng không muốn làm mất mặt người ta. Định giải thích nhưng không muốn nói những lời trái với lòng mình, nên cuối cùng cậu im lặng. Gương mặt cậu đỏ bừng cúi xuống không nói lời nào, giống như đứa trẻ làm sai chuyện bị người lớn bắt lỗi ngay tại trận.
Nguyên Thần Dạ nhìn cậu, đôi môi nở một nụ cười: “Minh Nhật Lãng này, có phải em quá nghiêm túc rồi không?”.
Nói xong cậu quay người gọi hai cô bạn gái: “Hai em chọn xong chưa? Anh phải đi rồi”.
Hai cô gái chọn được cả đống đồ vội mang đến quầy thanh toán, cũng không rẻ gì, Nguyên Thần Dạ rút thẻ ra thanh toán. Khi ba người rời khỏi cửa hàng Nguyên Thần Dạ còn quay lại nhìn Minh Nhật Lãng một cái, ánh mắt sâu thẳm như đêm đen.
Cuối cùng Minh Nhật Lãng cũng gọi được cho bác Hồng: “Bác Hồng, bác lái xe đến gần cửa hàng một chút, đến thanh toán giúp cháu, cháu không có đủ tiền”.
Gọi xong cậu quay sang cô nhân viên và nói: “Chị gói lại giúp em, và đi cùng em ra ngoài lấy tiền được không ạ? Bên ngoài không cho đỗ xe nên em chỉ dừng lại được một lúc thôi”.
Cô nhân viên đồng ý đi cùng Minh Nhật Lãng ra ngoài đợi. Bác Hồng đến ngay sau đó và thanh toán một trăm tệ, không lấy lại tiền thừa. Xe chở Minh Nhật Lãng mất hút sau làn khói.
Trường trung học phổ thông Thần Quang, lớp ().
Đang giờ lịch sử, thầy giáo lịch sử gọi Tiêu Tinh Dã trả lời câu hỏi: “Tiêu Tinh Dã, em hãy cho thầy biết hai nhân vật quan trọng phát động “sự biến Tây An” là ai?”.
Tiêu Tinh Dã ngẫm nghĩ rồi đáp: “Trương Học Lương và Dương Hổ Thành”.
“A, em biết à! Thế tại sao trong bài kiểm tra tuần trước lại trả lời là Trương Học Hữu và Quách Phú Thành hả?”.
Cả lớp nghe xong chững lại rồi cười nghiêng ngả.
Tiêu Tinh Dã vỗ vỗ đầu mình rồi nói: “Viết nhầm, viết nhầm, thầy ơi chắc chắn là em viết nhầm”.
Thầy giáo nghiêm khắc nói trong tiếng cười ầm ĩ của cả lớp: “Hóa ra là viết nhầm, thầy còn tưởng em bố trí thời gian cho họ vượt thời gian về quá khứ tham gia sự kiện lịch sử đó nữa cơ”.
“Thầy, em làm gì có khả năng đó chứ. Đều là do tính bất cẩn của em mà ra, em sẽ sửa, nhất định sửa”.
“Vậy mau nhận bài rồi sửa đi”.
Tiêu Tinh Dã nhận bài về, thấy “lời phê tuyệt vời” của thầy bên cạnh “câu trả lời tuyệt vời” của mình: “Có hai người trong nhóm Tứ Đại Thiên Vương đi làm nhiệm vụ thế này, em không sợ Lưu Đức Hoa và Lê Minh có ý kiến sao?”, đọc xong cậu cũng không nhịn được cười.
Lâm Nguyệt Loan quay xuống nhìn bài kiểm tra của cậu, vừa cười vừa nhắc nhở cậu: “Tiêu Tinh Dã, chỉ sợ cậu sửa xong bài này rồi mà cái tật hấp tấp của cậu không chừa. Sau này đi thi phải cẩn thận, làm xong thì xem lại xem có sai chỗ nào không”.
“Biết rồi, ngày nào cậu cũng nhắc, tớ nghe phát mệt rồi đây”. Tiêu Tinh Dã tuy miệng nói mệt nhưng thực sự trong lòng rất vui.
“Tớ ngày nào cũng nói như thế mà cậu vẫn mắc lỗi, còn không mau sửa đi”.
Tiêu Tinh Dã nhìn quanh tìm bút mà không thấy: “Bút tớ đâu?”.
“Lại tìm bút, đừng vứt bút lung tung, có để phải để vào hộp, tránh lúc cần thì tìm không thấy. Dùng tạm của tớ đi”.
Tiêu Tinh Dã cầm bút của Nguyệt Loan viết, cây bút thơm mùi mực, viết ra mùi thật hấp dẫn lòng người, cậu lại chìm đắm trong đó mất rồi…
“Viết sai rồi, sao lại viết thành Trương Học Hữu thế này. Tiêu Tinh Dã, sao cậu chẳng chú ý gì cả thế?”.
Lâm Nguyệt Loan gắt lên mới khiến Tiêu Tinh Dã giật mình sực tỉnh, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, cậu vội nói: “Tớ, tớ sửa đây, nhất định sẽ đúng”.
Tập trung tinh thần hết sức, cậu sửa một lèo. Lâm Nguyệt Loan nhìn cậu sửa xong gật đầu hài lòng: “Lần sau làm bài kiểm tra phải cẩn thận thế này, không được suy nghĩ lung tung, dễ sai lắm”.
“Tớ nhớ rồi”. Tiêu Tinh Dã nói và trả bút cho cô.
“Trước khi chưa tìm thấy bút thì cứ dùng bút của tớ đi, đừng làm mất của tớ là được”.
Minh Nhật Lãng ngồi ngay đó nghe và quan sát hết chuyện của hai người.
Cậu giữ món quà trong túi áo cả ngày hôm nay nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội đưa nó cho Nguyệt Loan. Nhiều lúc cậu thực sự ghen tị với Tiêu Tinh Dã, cậu ấy được ngồi sau lưng cô, cô quay lại một cái là có thể nói chuyện với cậu, sẽ giúp cậu ấy chữa bài và ghi bài. Cô cũng đối xử đặc biệt thân mật với cậu ấy nữa, thân như người một nhà vậy. Minh Nhật Lãng cũng hiểu họ thân như vậy là vì có hoàn cảnh, gia thế tương đồng nhau. Giống như hai chú chim én mất tổ cùng che chở, sưởi ấm cho nhau trong gió bão.