Editor: Trà Đá.
Trời dần sáng, ánh nắng xuyên qua tấm rèm cửa màu lam nhạt rọi vào phòng, căn phòng rộng lớn sáng rực, cái giường ngủ lớn đặt ở giữa phòng.
Cố Đông Thần tỉnh giấc, trở mình, nhìn thấy bóng lưng của Khương Đường, chăn đắp tới hông, áo ngủ bên vai trái không biết tuột xuống từ lúc nào, lộ ra đầu vai mượt mà, da thịt nhẵn nhụi, kết hợp với váy ngủ tơ tằm trông còn quyến rũ hơn gấp bội. Ánh mắt anh chạy dọc xuống theo cánh tay cô, đường cong ở nơi hông hóp lại, thật khiến lòng người rung động, nóng lên.
Cố Đông Thần nhắm mắt lại.
Không cần nhìn, anh cũng biết rõ số đo của cô.
Trước khi mang thai, , , . Sau khi sinh, có phát tướng một chút, tối hôm qua cô có đo lại một lần nữa, , , , dáng người ma quỷ.
Phía dưới rục rịch ngóc đầu dậy, Cố Đông Thần dịch chuyển thân thể đến sát người cô, ôm lấy eo cô. Cô rên rỉ chống cự, cùi chỏ diddale^,don đụng anh một cái, không muốn người khác phá mộng đẹp. Hô hấp của Cố Đông Thần nặng nề hơn, mò bàn tay vào chăn, muốn kéo áo ngủ của cô lên, đột nhiên anh nhớ đến giấc mơ tối hôm qua.
Thân thể của Cố Đông Thần cứng đờ.
Anh mơ về mấy năm trước, anh rất yêu một người con gái, nhưng người đó không phải là Khương Đường.
Bản năng của thân thể vẫn còn, thế nhưng anh lại không muốn nữa, cánh tay đặt trên người Khương Đường ngây ngẩn một hồi, rồi anh giúp cô đắp mền lại, lặng lẽ rời giường.
Tiếng mở cửa phòng cực kỳ nhỏ đến mức không thể nhận ra, người đàn ông rời đi.
Khương Đường mở mắt ra.
Mười chín tuổi cô đã xuất thân là người mẫu, cô biết Cố Đông Thần ba năm về trước lúc đang làm người mẫu, dáng người cô cũng tạm được. Những người đàn ông mê gái, đương nhiên là người có tiền, cũng đều muốn chiếm tiện nghi của cô. Khương Đường rất cẩn thận trong giao tiếp, không đắc tội cũng không làm theo mong muốn của họ, cô nhanh chóng luyện được xúc giác nhạy bén, nói khoa trương một chút, tất cả đàn ông vừa mới tiếp cận cô, cô đã nhanh chóng nhận ra, khéo léo tránh ra.
Sau khi gả vào Cố Gia, cô không làm người mẫu nữa, nhưng phần xúc giác nhạy bén vẫn còn giữ lại, cho nên Cố Đông Thần vừa sát lại gần, thì cô lập tức tỉnh dậy, chỉ là không ngờ anh lại bỏ dở nửa chừng.
Khương Đường cười châm chọc một cái.
Kể từ khi chia tay người trước, Cố Đông Thần thường như vậy, muốn lại không muốn, cứ do do dự dự vừa muốn cùng với cô, vừa muốn là con chó trung thành với mối tình đầu. Nếu anh có bản lĩnh, thì đừng có giấu giấu giếm giếm như vậy, hàng ngày cứ đến ngủ với người phụ nữ kia, vĩnh viễn đừng quay lại.
Kiểu cách thì kiểu cách, cô cũng không thèm chấp. Hiện tại cô đã có con gái, Cố Đông Thần ở bên ngoài cùng tình cũ. Người quấn lấy người, cô không thèm để ý, cô chỉ muốn cái cuộc sống Hào Môn sung sướng này thôi, nếu như một ngày nào đó Cố Đông Thần đòi ly hôn, cô cũng vui vẻ nhường chỗ ngồi của mình, mang theo một nửa số tài sản sau khi cưới rồi trải qua một cuộc sống tạm ổn.
Sau khi đã thoải mái, Khương Đường tiếp tục ngủ thêm một giấc nữa.
Cô đang ngủ, thì có một bàn tay nhỏ bé d/đàn'le[qdon đặt ngay trên mặt cô, Khương Đường chưa mở mắt đã cười, nụ cười dịu dàng khiến Cố Đông Thần phải ngẩn ra. Khương Đường không nhìn anh lấy một cái, chỉ nhìn cô con gái bé nhỏ đang mặt váy ngủ màu hồng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô bé, “Đóa Nhi đã thức dậy rồi sao?”
Đóa Nhi vừa mới tròn một trăm ngày, thích nhất là được mẹ trêu đùa, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét, nhưng vẫn không quên chảy nước miếng, báo cho mẹ biết là cô bé đang đói bụng.
Khương Đường bế con gái qua một bên rồi ôm, kéo chăn xuống, rồi kéo áo ngủ lên.
Cố Đông Thần nuốt nước miếng, đỡ phía sau cho cô, cúi đầu nhìn con gái ăn sáng, đứa bé lanh lợi đáng yêu, miệng không rảnh rỗi, đôi mắt to nhanh như chớp nhìn sang ba, dùng mắt cười. Trái tim của Cố Đông Thần cũng tan chảy, cằm anh khoác lên cánh tay của Khương Đường, nhẹ giọng khen con gái, “Đóa Nhi rất giống mẹ, lớn lên nhất định là mỹ nhân.”
Khương Đường nhìn con gái nhỏ trong ngực, lòng tràn đầy kiêu ngạo. Cô được gả cho Cố Đông Thần là nơi tốt nhất, sinh con gái, con gái lập tức lên vị trí đầu tiên. Sinh con xong thì có chỗ đứng vững hơn cái gì, đều là nói dóc, chỉ cần đứa bé là của cô, thì cô cũng đã hạnh phúc rồi.
Anh giả vờ nhìn con gái, rồi đột nhiên tiếp cận ngực cô, Khương Đường cau mày, không chút lưu tình đẩy anh ra, tức giận trừng anh, “Giành ăn với Đóa Nhi, anh không biết ngượng hả.”
A, anh không muốn cũng không cần, chỉ muốn chạm vào, cô dựa vào cái gì mà nuông chiều anh chứ?
Nhưng Khương Đường không có đần như vậy, cô cố tìm một lý do thích hợp.