Tình Yêu Phô Trương

chương 67

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Trà Đá.

Trời còn chưa sáng, đồng hồ báo thức còn chưa kêu, mà Thẩm Kình đã tỉnh giấc.

Khương Đường nằm đưa lưng về phía anh, rõ ràng lúc ngủ vẫn còn ở trong lồng ngực anh, Thẩm Kình bất mãn, từ từ tiến lên, bàn tay thuần thục mò vào trong áo ngủ của cô. Tối hôm qua Khương Đường vui vẻ với anh nhiều lần, giống như chưa được ngủ nhiều, anh lại tới quấy rầy, Khương Đường phát ra một tiếng bất mãn, kéo chăn che kín người.

Chăn cũng bị cô kéo qua, Thẩm Kình nhìn thân thể anh bị lộ ra bên ngoài, nhìn lại thấy cô đang ngủ ngon lành không quan tâm đến anh, anh thở dài, vòng cánh tay ra sau gáy nằm ngang. Ăn no rồi muốn bỏ chạy, đúng thật là….

Thẩm Kình đột nhiên ngồi dậy, nhìn về phía nôi em bé.

Căn phòng tối đen như mực, Thẩm Kình quay đầu lại nhìn Khương Đường một chút, rồi rón rén mở đèn trên đầu giường đi đến chỗ nôi em bé. Ánh đèn mờ mờ, Khương Đường không có động tĩnh gì, Đóa Nhi nằm ngủ trong nôi cũng không có động tĩnh gì, Đóa Nhi nằm ngửa đắp cái chăn màu xanh dương, gương mặt nhẵn mịn sáng bóng, giống như thạch hoa quả.

Nôi em bé cách giường ngủ của Khương Đường năm phân, một tay anh đỡ nôi, một tay đưa vào sờ bàn tay nhỏ bé của con gái, mắt quan sát con gái, hy vọng tiểu nha đầu không thức dậy. Trong lòng không rõ ràng lắm, bàn tay anh không ngừng quấy rối Đóa Nhi, một lát lại nhéo nhéo má Đóa Nhi, lát sau lại vò đầu con gái.

Anh đang say sưa chơi với con gái, Đóa Nhi chợt uốn éo cơ thể về phía bên trái, ngáp một cái thật to, tỉnh ngủ.

Thẩm Kình vui vẻ, cúi sát đầu vào trong nôi, nhỏ giọng trêu chọc con gái: “Đóa Nhi dậy rồi sao, có nằm mơ thấy ba không?”

Đóa Nhi sững sờ nhìn ba, đương nhiên là chưa hoàn toàn tỉnh táo, nếu đổi lại là Khương Đường, cô nhất định sẽ vỗ vỗ ru con gái ngủ tiếp, nhưng Thẩm Kình rõ ràng là ba hư cố ý đánh thức con gái dậy, làm gì có chuyện dỗ con gái, toét miệng cười rồi bế con gái ra khỏi nôi, đặt con gái lên đùi anh.

“Hôm nay ba phải xa Đóa Nhi rồi, Đóa Nhi có nhớ ba không?” Thẩm Kình cúi đầu, nắm bàn tay nhỏ bé của Đóa Nhi hỏi.

Đóa Nhi há to mồm ngáp một cái nữa.

Thẩm Kình cười, thấy khóe mắt con gái có miếng ghèn nhỏ, Thẩm Kình cẩn thận chùi đi.

“Mẹ…………..” Ba ở ngay trước mắt, nhưng Đóa Nhi lại lầm bầm gọi mẹ, giọng nói như đang mớ.

Thẩm Kình nhìn con gái rồi cười khích lệ, hôn lên trán tiểu nha đầu một cái, cười nói: “Đóa Nhi gọi ba đi.”

Đóa Nhi toét cái miệng nhỏ, tiếp tục gọi mẹ, gọi được vài tiếng đột nhiên thốt ra một tiếng “Ba”, Thẩm Kình kích động, quay đầu lại kêu Khương Đường: “Đường Đường, Đóa Nhi gọi ba nè!”

Thật ra Khương Đường đã tỉnh ngủ lúc Thẩm Kình ôm con gái thì thầm to nhỏ, nhưng cô lười không muốn động, nằm ở đó nhắm mắt nghe hai cha con nói chuyện. Hôm nay con gái vừa học được một từ, Khương Đường cũng vui mừng, dụi mắt rồi tiến lại bên cạnh Thẩm Kình, chơi đùa với con gái.

Sáu giờ sáng đồng hồ báo thức vang lên, Khương Đường thúc giục Thẩm Kình mau quay về phòng của anh.

“Vậy em nhanh xuống nhé.” Sắp chia tay, Thẩm Kình đặc biệt quý trọng thời gian ở chung với con gái, quả thật muốn tranh thủ thời gian. Tối hôm qua đã cùng bà xã vui vẻ nhiều lần, bình thường cũng có thể gọi điện thoại nói chuyện phiếm, nhưng con gái quá nhỏ, chỉ có ôm vào ngực mới có tác dụng, nếu không thì càng xem càng nhớ.

“Em biết rồi, anh mau đi đi.” Khương Đường cười đẩy anh.

Thẩm Kình lưu luyến đi ra cửa, trước khi ra khỏi phòng còn quay đầu lại nhìn một chút, con gái đang ôm bình sữa ăn sáng, anh thật sự không nỡ đi. Nhưng Thẩm Kình có muốn cũng không được, anh lặng lẽ đóng cửa, rón ra rón rén đi xuống lầu.

~

Thẩm Kình và Khương Thục Lan sẽ bay chuyến lúc mười giờ sáng, từ biệt thự đến sân bay mất khoảng một tiếng lái xe, ăn sáng xong sẽ xuất phát. Thẩm Kình ôm con gái không rời, đi thẳng đến trước xe mới bất đắc dĩ giao con gái lại cho Khương Đường, Đóa Nhi không hiểu chuyện gì xảy ra, dựa vào ngực mẹ tò mò nhìn ba và bà ngoại vào trong xe, cho đến khi Thẩm Kình đóng cửa xe lại, xe hơi chậm rãi lăn bánh, Đóa Nhi mới đột nhiên nhận ra, vươn cánh tay nhỏ bé về phía xe, gọi ba mẹ loạn xạ.

“Dừng xe dừng xe!” Thẩm Kình gấp đến độ hét lên, sau đó mở cửa xe nhảy xuống, chạy đến chỗ Khương Đường đoạt lại con gái rồi hôn lấy hôn để.

Đóa Nhi nằm trong ngực ba, bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo ba.

Thẩm Kình chưa bao giờ thấy con gái cần ba đến như vậy, nhưng anh phải quay lại Bắc Kinh, tối hôm qua anh muốn đưa con gái quay lại Bắc Kinh với anh, ban ngày giao cho Khương Thục Lan chăm sóc nhưng kế hoạch này đã bị Khương Đường và mẹ Thẩm phản đối, vào lúc này cho dù Thẩm Kình có không nỡ, thì cũng phải cắn răng giao con gái lại cho Khương Đường.

“Ba………….” Đóa Nhi gào khóc, mẹ và bà nội có dỗ thế nào cũng vô dụng, mắt thấy chiếc xe chở ba chạy đi xa, Đóa Nhi gục mặt ở trên vai mẹ, khóc thảm thương, càng không ngừng gọi ba.

Khương Đường không đến nỗi buồn khi Thẩm Kình đi, nhưng khi thấy con gái khóc lóc thì trong lòng cô chua xót, len lén khóc thầm một chút, nhưng may mắn là con gái còn nhỏ nên rất dễ dỗ dành, khóc đủ rồi thì nín khóc, khuôn mặt ủ rũ, sau đó lại bị món đồ chơi hấp dẫn.

Đóa Nhi tạm thời quên ba, Thẩm Kình thì không quên được con gái, dọc đường đi đều nhìn Đóa Nhi trong album điện thoại. Anh không có tâm tình nói chuyện phiếm, lại lo lắng Khương Thục Lan lúng túng, nên anh giơ điện thoại ra cùng tán gẫu với bà về chuyện Đóa Nhi. Thời gian Khương Thục Lan ở cùng với Đóa Nhi nhiều hơn Thẩm Kình, nên cũng không nỡ xa tiểu nha đầu, hai người tán gẫu về Đóa Nhi rất nhiều.

Đến khi lên máy bay rồi, Thẩm Kình mới buồn bã, thật sự không có tâm trạng để quan tâm đến Khương Thục Lan, sau khi nói với bà một tiếng, thì anh nhắm mắt ngủ.

Khương Thục Lan lại có tâm sự khác.

Trước khi lên máy bay, bà nhận được tin nhắn của Tiêu Hàng, nói cậu ta đang đợi ở sân bay rồi, rồi còn nói là không muốn bà lo lắng, nên cậu ta sẽ trốn đi, đợi bà và Thẩm Kình tách nhau ra rồi mới xuất hiện. Tâm tình Khương Thục Lan đang rất loạn, hơn hai tiếng bay, bà đều suy nghĩ làm cách nào để né tránh Tiêu Hàng, hoặc là khuyên cậu ta từ bỏ bà như thế nào.

Bởi vì máy bay bay trễ, nên hơn một giờ chiều máy bay mới hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh.

Thẩm Kình làm theo lời Khương Đường dặn dò, tách Khương Thục Lan ra, đi trốn ở một chỗ khác.

Khương Thục Lan kéo theo hành lý, mới vừa xuống máy bay đã không nhịn được nhìn xung quanh, lo lắng đề phòng, giống như trong phim. Có rất nhiều xe taxi đỗ bên ngoài sân bay, Khương Thục Lan không muốn đi taxi, nên bà rải bước đến chỗ xe buýt mua vé, đang trong lúc cúi đầu kiếm tiền lẻ, thì đột nhiên có một bóng người cao ngất đang đứng trước mặt bà.

Khương Thục Lan bắt đầu run sợ, từ từ ngẩng đầu lên.

Tiêu Hàng ăn mặc một cách nhàn nhã, ánh mắt như rực lửa. Tầm mắt cậu ta nhìn thẳng vào bà, trong ánh mắt chứa đầy nhớ nhung.

Toàn thân Khương Thục Lan không được tự nhiên, bà hoàn toàn không chịu nổi sự nhiệt tình của bất kỳ người đàn ông nào, nên bà càng thêm khó chịu đối với Tiêu Hàng. Bà cúi đầu, tiếp tục kiếm tiền lẻ, cố gắng học tập cháu gái, dùng giọng nói lạnh lùng: “Tôi tự về được, cậu không cần………….”

“Tôi đợi chị từ chín giờ rưỡi sáng đến bây giờ, cơm trưa cũng không dám ăn.” Tiêu Hàng đến gần một bước, giọng nói cực kỳ cô đơn, Khương Thục Lan đột nhiên có cảm giác áy náy, mà Tiêu Hàng lại thừa dịp bà đang khó xử, nhanh chóng đoạt lấy hành lý của bà, tươi cười: “Đi thôi, xe của tôi ở bên ngoài, chị có thể tiết kiệm được tiền đi xe buýt.”

Khương Thục Lan biết mình bị mắc mưu, muốn đoạt lại đống hành lý.

Tiêu Hàng nhìn xung quanh, không thấy Thẩm Kình, nhìn lại bộ dáng yếu đuối của Khương Thục Lan, càng khiến cho người khác muốn bảo vệ, không biết Tiêu Hàng lấy dũng khí ở đâu ra, đột nhiên ôm bà vào lòng. Khương Thục Lan hoảng sợ che miệng lại, một giây sau cả người bà như bốc hỏa, không thể tin được Tiêu Hàng lại dám ôm bà ở nơi công cộng như vậy!

“Buông tôi ra!” Khương Thục Lan đẩy lồng ngực của cậu ta, muốn tránh thoát, nhưng người đàn ông ở trước mặt mặc dù nhỏ hơn bà đến bảy tuổi, nhưng lại cao hơn bà gần một cái đầu, đôi tay gắt gao ôm bà, Khương Thục Lan hoàn toàn không thoát ra được.

“Chị ngoan ngoãn theo tôi đi về, thì tôi buông chị ra, nếu không thì tôi tiếp tục ôm chị đó.” Khương Thục Lan mặc áo khoác dày, nhưng Tiêu Hàng vẫn cảm thấy thân hình nhỏ nhắn mảnh khảnh của bà, không nhịn được ôm bà chặt hơn. Tiêu Hàng ngửi được mùi dầu gội mát mẻ trên đầu bà, cậu ta thậm chí còn hy vọng Khương Thục Lan đừng đồng ý, để cậu ta có cớ để tiếp tục ôm bà.

“Cậu buông tôi ra mau!” Cả đời Khương Thục Lan chưa từng trải qua chuyện như vậy, mặt bà chôn sâu trong ngực cậu ta, nhưng bà lại sợ mọi người ở đại sảnh nhìn ngó, Khương Thục Lan cực kỳ lúng túng, chỉ muốn cầu xin cậu ta mau buông bà ra.

“Vậy chị để tôi đưa chị về chứ?” Tiêu Hàng nhất quyết hỏi không tha.

Khương Thục Lan hết cách, đành bất đắc dĩ gật đầu.

Tiêu Hàng lưu luyến buông Khương Thục Lan ra, nhìn thấy bà đỏ mặt giống như mới bước từ lò nướng ra vậy, cúi đầu không dám nhìn cậu ta. Tiêu Hàng nhìn xung quanh một chút, trừ mấy người cả đời chưa từng thấy qua cảnh như vậy, còn lại đại đa số người ở sảnh đều tiếp tục rời đi hoặc đứng chờ người, nhưng cậu ta không quan tâm, một tay kéo hành lý còn một tay cầm tay Khương Thục Lan.

Khương Thục Lan hất ra, Tiêu Hàng nhỏ giọng giải thích: “Tôi sợ chị bỏ chạy vứt lại đống hành lý, ra đến xe rồi tôi buông tay chị ra.”

Lòng bàn tay Tiêu Hàng ấm áp, Khương Thục Lan nghiêng đầu, buồn buồn nói: “Tôi không chạy đâu, cậu mau buông tôi ra đi.”

“Tôi không tin.” Tiêu Hàng nói năng hùng hồn, không chịu buông tay, còn cẩn thận nhắc nhở Khương Thục Lan, “Đừng có lộn xộn, người khác đang dòm ngó chúng ta đó, chị ngoan ngoãn thì người ta chỉ nghĩ chúng ta là một cặp đôi bình thường, chị mà phản kháng, người ta lại hiểu lầm là tôi muốn bắt cóc chị, gọi cảnh sát đến, đến lúc đó truyền thông cũng đến thì sao, tôi không sợ phiền phức, nhưng chỉ sợ gây ảnh hưởng đến Khương Đường.”

Khương Thục Lan rất dễ gạt, lập tức nghe theo cậu ta, ngoan ngoãn để cậu ta nắm tay.

Trong lòng Tiêu Hàng hả hê, không nhịn được nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của Khương Thục Lan, lúc còn đi học hay thấy mấy cặp tình nhân nắm tay nhau. Hai người tay trong tay ân ân ái ái, lúc đó Tiêu Hàng còn cảm thấy những người đó chỉ là đang muốn khoe khoang, bây giờ cậu ta cũng đã có người trong lòng rồi, Tiêu Hàng mới phát hiện ra chỉ cần một cái nắm tay đơn giản cũng đã rất hạnh phúc rồi, phải yêu mới muốn nắm tay, cũng không phải là khoe khoang.

Đi tới trước xe, Tiêu Hàng mới buông tay Khương Thục Lan ra.

Khương Thục Lan ngồi vào ghế phía sau ghế tài xế, cài dây an toàn, bà cúi đầu lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Khương Đường. Tiêu Hàng cất hành lý xong vòng lại, thấy bà đang chơi điện thoại, cậu ta cười cười, chuyên tâm lái xe. An toàn là trên hết, trên đường đi Tiêu Hàng không bắt chuyện với Khương Thục Lan, khi gần đến chung cư mới hỏi bà có ăn cơm trưa hay không.

Khương Thục Lan ăn ở trên máy bay rồi, nên lắc đầu một cái trả lời.

Tiêu Hàng nhìn kính chiếu hậu rồi nói: “Tôi còn chưa ăn, chị làm giúp tôi vài món được không? Chúng ta về sớm quá, tiệm cơm còn chưa mở cửa nữa.”

Khương Thục Lan cự tuyệt cậu ta, làm sao có thể nấu ăn giúp cậu ta đây, bà nhìn ngoài cửa sổ rồi hỏi: “Hôm qua cậu ăn gì?”

Tiêu Hàng cười: “Chiều hôm qua về đến đây, dọn dẹp nhà cửa hết nửa ngày, buổi tối chỉ ăn mấy cái sủi cảo đông lạnh mua từ năm trước.”

“Tôi còn một ít hoành thánh, lát nữa tôi cho cậu một ít.” Khương Thục Lạn nhàn nhạt nói.

“Tôi muốn ăn cơm chị nấu.” Mới vừa được ôm Khương Thục Lan, nên lá gan của Tiêu Hàng lớn hơn, lời ngon tiếng ngọt cũng nói ra rất tự nhiên.

Khương Thục Lan hoàn toàn tỉnh táo, bởi vì cậu ta đang lái xe, bà tạm thời không lên tiếng, đợi hai người lên trên lầu rồi, Khương Thục Lan mới đứng ở cửa, đặt hành lý ở phía trước, cúi đầu nhấn mạnh thái độ của bà: “Tiêu Hàng, chúng ta không hợp nhau, về sau cậu đừng làm như vậy nữa, nếu không thì tôi sẽ dọn đi chỗ khác sống.”

“Bởi vì vấn đề tuổi tác sao?” Giọng nói Khương Thục Lan nghiêm túc, nên Tiêu Hàng cũng tỏ rõ thái độ hơn, cậu ta đoạt lấy đống hành lý của Khương Thục Lan, giạng chân chặn ở trước mặt bà, như vậy có thể thấy được biểu cảm trên khuôn mặt bà, “Lan Lan, chị có từng nghe qua một câu này chưa, tình yêu không phân biệt tuổi tác, tôi thích chị, tôi rất nghiêm túc, tôi cũng hy vọng chị thay đổi thành kiến của thế hệ trước, thử chấp nhận tôi. Nếu như chị cảm thấy tôi không được, thì tôi sẽ thay đổi, thậm chí biết khó mà lui, nhưng chị không thể lấy tuổi tác ra mà từ chối tôi, như vậy không công bằng với tôi, bản thân tôi chỉ có thể quyết định được việc mình làm, nhưng không thể quyết định được thời gian tôi sinh ra.”

Khương Thục Lan nghiêng đầu, bị Tiêu Hàng phản bác, cuối cùng bà phải lấy cái lý do kia để từ chối cậu ta: “Tôi đã từng ly hôn, chúng ta…………”

Tiêu Hàng xì cười, bất đắc dĩ nhìn bà: “Khương Đường cũng đã từng ly hôn, vậy tổng giám đốc Thẩm ghét bỏ cô ấy sao? Dù sao chuyện này cũng đã qua rồi, thật ra thích một người, thì ai mà đi quan tâm những chuyện đó……..”

Dù sao đây là lần đầu tiên Tiêu Hàng theo đuổi một người, cho nên mấy lời mà cậu ta thường hay nghe mấy anh thanh niên tán gẫu với nhau bây giờ lại có tác dụng, hiện tại đứng trước mặt cậu ta là Khương Thục Lan đang xấu hổ đỏ mặt, Tiêu Hàng kịp thời nuốt xuống những lời còn lại, cầm tay Khương Thục Lan, vô cùng nghiêm túc nói: “Lan Lan, chuyện chị ly hôn thật ra không là gì đối với tôi hết, bởi vì tôi thật lòng với chị, nếu như tôi để ý, thì tôi đã không theo đuổi chị rồi. Chị còn nhớ lần đầu tiên tổng giám đốc Thẩm đến đây đòi mua nhà của tôi chứ? Anh ta ra giá ba chục triệu tôi cũng không chịu bán, tại sao? Bởi vì anh ta nghĩ tôi ở đây sẽ theo đuổi Khương Đường, nhưng sự thật là tôi ở đây theo đuổi chị, nếu không thì tôi đã đổi nhà với anh ta rồi, anh ta cũng chẳng cần phải mua nhà ở tầng dưới. Chị xem, ngay đến tiền mà tôi còn không để ý, thì như vậy đã đủ thật lòng chưa? Chị còn điều gì phải băn khoăn nữa chứ?”

Tiêu Hàng nói không ngừng, vừa đạo lý vừa lấy ví dụ thực tế ra mà nói, Khương Thục Lan nhìn vách tường ở bên cạnh, trong lòng hoảng loạn.

Tuổi tác là vấn đề sao? Quả thật có nhiều cặp đôi chị em cưới nhau rồi ly hôn. Tiêu Hàng lấy cháu gái bà ra làm ví dụ, bà không thể phản bác, còn về phần Tiêu Hàng có mấy phần thật lòng, ba chục triệu mà cậu ta cũng không thèm, quả thật………….

Nhưng mà Khương Thục Lan không có cách nào tiếp nhận Tiêu Hàng, bà kiên định rút tay lại, rồi nói: “Cậu không cần nói nữa, tôi không thích cậu………..”

“Tại sao?” Tiêu Hàng đẩy đống hành lý ra, đứng thẳng trước mặt Khương Thục Lan, bóng dáng cao lớn của cậu ta hoàn toàn bao phủ bà. Do đứng gần nhau quá, Khương Thục Lan vô tình có cảm giác áp bức, vậy mà sau lưng chính là cửa, bà không có đường lui, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Hàng đang cúi thấp xuống, gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc. Bà nhắm mắt lại, bất lực cầu xin cậu ta: “Tiêu Hàng, ở bên ngoài nhiều cô gái xinh đẹp trẻ tuổi như vậy, cậu thử ra ngoài làm quen một lần có được không?”

“Không muốn, tôi chỉ thích chị thôi.” Tiêu Hàng nhìn chằm chằm gương mặt đỏ ửng của Khương Thục Lan, cậu ta nghiêm túc hỏi: “Chị Khương, chị nói rõ cho tôi biết đi, ngoại trừ phương diện tuổi tác ra, thì tôi có điểm gì mà chị không thích? Chị nói ra, có tình có lý thì tôi ngay lập tức buông tha chị, nếu không thì tôi vẫn tiếp tục theo đuổi chị.”

Khương Thục Lan nhắm mắt lại, bà không nhìn Tiêu Hàng, nhưng hơi thở ấm áp của người đàn ông thổi đến mặt bà, chứng minh khuôn mặt của Tiêu Hàng đang rất gần, còn có hormone trốn bao lâu nay nổi lên quấy phá. Trong trí nhớ của Khương Thục Lan, hôn nhân với chồng trước rất buồn tẻ vô vị. Trong phim truyền hình nam nữ chính hôn nhau trước ống kính, thậm chí bà còn nhớ lại mấy cái túi nhỏ trong thùng rác trong phòng Khương Đường nữa, từng thứ liên tiếp hiện ra trong đầu.

Khương Thục Lan sợ, sợ Tiêu Hàng hôn bà, khoảng cách quá gần quá nguy hiểm.

Đợi chút, cậu ta vừa hỏi cái gì?

Lý do không thích cậu ta sao?

Từng cảnh tượng của nửa năm qua hiện rõ mồn một trong đầu, phía trước cửa có vài túi hành lý, một người thanh niên trẻ tuổi mặc áo thun đi từ trong phòng ra, kinh ngạc nhìn bà. Có người gõ cửa, bà đi tới trước cửa, thấy Tiêu Hàng ôm từng chậu cây đứng ở bên ngoài, khuôn mặt tuấn tú tinh thần sáng láng. Người này có trình độ học vấn cao lại có tướng tá, Khương Thục Lan không tìm ra được lý do không thích Tiêu Hàng.

Khương Thục Lan chỉ có thể lấy lý do là không xứng với cậu ta, nhưng Tiêu Hàng lại không quan tâm tuổi tác của bà ngay cả chuyện bà đã từng ly hôn, còn có lý do gì để không thích cậu ta đây?

Khương Thục Lan hơi mím môi, sau đó nói: “Tiêu Hàng, cứ cho là cậu không quan tâm đến tuổi tác, nhưng ba mẹ cậu sẽ không đồng ý, cậu nên tìm một cô gái nhỏ tuổi hơn mà làm quen đi.”

Tiêu Hàng cười, lấy điện thoại di động ra, mở một tấm hình ra, đưa Khương Thục Lan nhìn.

Khương Thục Lan mở mắt nghi ngờ, thì lập tức thấy hai bức hình chứng minh thư, người đàn ông họ Tiêu, giống Tiêu Hàng mấy phần, có thể xác định đây là ba mẹ Tiêu Hàng. Khương Thục Lan không rõ, cho đến khi Tiêu Hàng chỉ chỉ cho bà xem ngày tháng năm sinh trên hai bức hình chứng minh thư, thì Khương Thục Lan mới để ý thấy, mẹ Tiêu Hàng lớn hơn ba Tiêu Hàng năm tuổi……..

Khương Thục Lan cảm thấy khó tin, sao có thể trùng hợp đến vậy?

Tiêu Hàng cất điện thoại di động đi, lấy hai tay đặt lên bả vai Khương Thục Lan, ánh mắt dịu dàng nghiêm túc: “Tôi hiểu rõ mối băn khoăn của chị, nên lúc về nhà có cố ý hỏi qua ba mẹ tôi. Nói thật, ông bà ngoại tôi có tiền, mẹ tôi cũng có tiền, ba tôi có phần phong độ đẹp trai, nhưng tình cảm của hai người họ rất tốt. Ba tôi không quan tâm đến chuyện tôi quen bạn gái như thế nào, nên tôi đã nói chuyện của hai chúng ta với mẹ tôi, mẹ tôi hỏi tôi có nghiêm túc hay không, hỏi tôi có phải muốn kết thân với tổng giám đốc Thẩm hay không, tôi đều nói không phải, nên mẹ tôi để cho tôi tự quyết định.”

Ánh mắt Khương Thục Lan phức tạp, nhìn cổ áo Tiêu Hàng: “Ba mẹ cậu thật sự không quản chuyện này sao?”

“Cái này gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn, có vẻ như tôi và ba tôi đều thích phụ nữ lớn tuổi hơn.” Tiêu Hàng thấy Khương Thục Lan thả lỏng, nên cậu ta nhẹ giọng nói.

Khương Thục Lan vẫn còn rối rắm, mặc dù giữa hai người không có gì trở ngại nữa, nhưng mà điều kiện của Tiêu Hàng tốt như vậy, Khương Thục Lan không hiểu sao cậu ta lại coi trọng bà như vậy, mà tình cảm của Tiêu Hàng không giống thật, giống như nằm mơ vậy, có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.

Khương Thục Lan ngơ ngác, mắt nhìn trái phải loạn xạ, Tiêu Hàng nuốt nước miếng một cái, nhìn thẳng vào mắt Khương Thục Lan muốn biết câu trả lời: “Sao, tôi có thể gọi chị là Lan Lan được rồi chứ?” Tên Thục Lan có phần hơi già, ngày đó lúc đang tắm, Tiêu Hàng nhất thời nghĩ ra, Lan Lan nghe có vẻ yếu ớt đáng yêu hơn, càng phù hợp với khí chất của Khương Thục Lan.

Khương Thục Lan đỏ mặt, thật ra thì tên thân mật của bà là Lan Lan, chỉ là sau khi ba mẹ qua đời, thì không còn ai gọi bà như vậy nữa.

“Cậu đừng gọi như vậy.” Khương Thục lan chỉnh sửa.

“Vậy gọi như thế nào?” Giọng Tiêu Hàng khàn khàn, “Thục Lan? Tiểu Lan?Tiểu Khương?”

Càng nói càng thấy ám muội, hô hấp Khương Thục Lan rối loạn, đẩy Tiêu Hàng ra, “Cứ gọi tôi là chị Khương đi!”

Tiêu Hàng lại xông lên một lần nữa, nắm tay Khương Thục Lan, tròng mắt đen chăm chú nhìn Khương Thục Lan xác nhận: “Nếu tôi gọi chị Khương thì có nghĩa là chị đồng ý lui tới với tôi rồi đúng không?”

Khương Thục Lan không muốn trả lời, chỉ muốn đẩy Tiêu Hàng ra.

“Rốt cuộc là đúng hay không?” Mặt Khương Thục Lan hồng hồng, thẹn thùng nhiều hơn là tức giận, Tiêu Hàng là một cậu thanh niên hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi tràn đầy nhiệt huyết và sức hấp dẫn sao có thể kiềm chế được, vốn chỉ định chống lên cánh cửa, bây giờ lại không nhịn được chống hai tay lên bả vai Khương Thục Lan, hô hấp dồn dập. Khương Thục Lan là người từng trải, biết tiếp theo Tiêu Hàng sẽ làm gì, tâm trạng bà hoảng loạn, gật đầu bừa một cái, sau đó muốn chạy trốn vào trong nhà.

Tiêu Hàng không để cho Khương Thục Lan có cơ hội, chợt giữ chặt bả vai Khương Thục Lan lại, ngay sau đó nhắm ngay đôi môi hồng hồng của Khương Thục Lan hôn một cái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio