Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kể từ hôm đi bệnh viện trở về Từ Tư Triết bắt đầu kế hoạch bồi bổ bằng đồ ăn. Đã một khoảng thời gian rất dài rồi anh không nghiêm túc chuẩn bị đồ ăn cho một ai đó như vậy.
"Thử xem." Anh đặt món ăn cuối cùng lên bàn, nhìn omega trước mặt.
Quan Dực cầm đũa, nhìn một bàn đồ ăn phong phú trước mắt, viền mắt có hơi nóng lên, "Dạ."
Từ Tư Triết tháo tạp dề xuống, ngồi đối diện Quan Dực, "Mùi vị thế nào?" Anh theo dõi vẻ mặt của Quan Dực, "Dạo này anh ít khi nấu nướng nên không biết trình độ có giảm đi hay không."
Quan Dực cười, "Ăn ngon lắm, hệt như hồi trước."
Nhắc tới hồi trước, động tác của Từ Tư Triết cũng dừng lại một chút nhưng anh cũng không nhiều lời, Quan Dực cũng chẳng thèm để ý, hai người cơm nước xong thì một người dọn dẹp phòng bếp, một người đi chăm sóc con.
Mấy hôm nay Từ Quân Cảnh lớn hơn không ít, đã có thể đứng trên mặt đất, răng cũng đã bắt đầu mọc, thấy Quan Dực thì toét miệng ra cười, miệng kêu a a a a nhìn cha mình.
Trong tay Quan Dực bê thức ăn vặt của Quân Cảnh, cậu bón cho nó ăn từng muỗng từng muỗng.
Thấy con chậm rãi lớn lên nên đương nhiên Quan Dực cũng vui lắm, nhưng cũng vì đó là phát hiện ra một vấn đề.
Hiện giờ Từ Quân Cảnh đã được mười một tháng, thai nhi trong bụng cậu cũng đã được mười lăm tuần.
Quan Dực không nói chuyện mình mang thai cho cha mẹ biết, hồi Từ Quân Cảnh đầy tháng cậu có mở một buổi tiệc rượu ăn mừng, đến lúc đó cha mẹ họ Quan mới biết chuyện cậu mang thai.
Nhưng cậu không biết phải nhắc đến thế nào trước mặt Từ Tư Triết, cuộc sống hiện giờ vừa ổn định vừa ấm áp, Từ Tư Triết bỏ ra hai năm mới yên ổn định cư ở thành phố Sùng Xương, giờ mà bắt anh trở về Thanh Mậu thì không biết Từ Tư Triết sẽ nghĩ thế nào.
"Làm sao vậy?" Từ Tư Triết vừa ra khỏi phòng bếp đã thấy Quan Dực đang sững sờ, anh ôm lấy Từ Quân Cảnh, vừa trêu con vừa hỏi cậu: "Đang suy nghĩ gì thế?"
Quan Dực không tự xoắn xuýt nữa, cậu nói thẳng nghi hoặc của mình cho Từ Tư Triết nghe.
Từ Tư Triết nghe xong thì ngây người ra, "Là anh không suy nghĩ chu toàn." Anh cẩn thận đỡ Từ Quân Cảnh, dạy đứa bé omega cất bước đi về phía trước, "Anh sẽ chủ động liên hệ với chú và cô Quan."
Anh suy nghĩ một chút: "Hai cha anh cũng đã về thành phố Thanh Mậu, để anh gọi điện cho họ."
"Vâng." Quan Dực vội vàng nhận lấy con, nhìn Từ Tư Triết đi về phía ban công.
Sau một lúc, Từ Tư Triết cúp điện thoại, anh lại gần Quan Dực, "Cha anh bảo đi đăng ký kết hôn trước đã, sau đó đợi chúng ta trở về thì sẽ bàn chuyện mở tiệc cưới."
Cái tay đang đỡ con của Quan Dực khựng lại, vẻ mặt có hơi kinh ngạc, "Kết hôn, tiệc cưới?"
Từ Tư Triết vươn tay nặn nặn hai má của Từ Quân Cảnh, anh nhìn đứa con trai ngốc không ngừng cười khúc khích của mình, bình thản nói: "Ừ, tiệc cưới, không muốn à?"
Quan Dực vội mở miệng: "Em nào có! Em...Em đương nhiên nguyện ý." Cậu sờ sờ cái mũi, vốn chỉ định tổ chức tiệc đầy tháng cho con thôi, nào ngờ lại thu hoạch được một lễ cưới.
Tiệc cưới này, Quan Dực mong còn không được.
Từ Tư Triết kín đáo nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm ở một góc mà Quan Dực không nhìn thấy được, hai người thuận tiện bắt đầu thương lượng chuyện chuyển nhà luôn.
Quan Dực cân nhắc đến bạn bè và công việc của Từ Tư Triết ở thành phố Sùng Xương, vốn không hề có ý định chuyển đi nhanh như vậy, Từ Tư Triết trái lại thì vội vàng lắm, anh xin nghỉ việc, mang vợ con đến nhà Ngô Niên Bách ăn một bữa cơm tạm biệt.
Trong lúc thu dọn hành lý, Từ Tư Triết mở tầng tủ đầu giường vẫn bị khóa chặt bấy lâu nay ra.
Quan Dực vẫn luôn biết tầng tủ này bị khóa nhưng cậu cũng chẳng xăm xoi gì nó, thậm chí còn chưa từng hỏi Từ Tư Triết về nó. Cậu có hiếu kỳ không? Đương nhiên là có, nhưng cậu tôn trọng anh nhiều hơn.
Nhưng khi Từ Tư Triết lấy những món đồ trong ngăn tủ ra, Quan Dực vẫn không thể nhịn sự tò mò xuống được, cậu lén nhìn những thứ trong tay anh.
Đập vào mắt là một cuốn sổ màu đỏ có hơi quen mắt.
Ảnh minh họa
Quan Dực dụi dụi con mắt, híp lại mắt để nhìn kĩ hơn, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và vui mừng.
Cậu không ngờ Từ Tư Triết vẫn giữ giấy chứng nhận kết hôn của họ.
Năm đó sau khi Từ Tư Triết ý thức được rằng mình đã đánh dấu Quan Dực hoàn toàn thì đã dẫn người đến Cục dân chính, khi hai người đi ra đã từng cầm theo một quyển sổ nhỏ màu đỏ. Sau đó hai người gặp biến cố phải chia lìa, Quan Dực chưa từng được thấy lại quyển sổ thuộc về Từ Tư Triết.
"Lại đây." Từ Tư Triết vẫy tay với cậu, sau đó đặt những thứ mình cất giấu suốt hai năm nay lên giường.
Quan Dực lại gần anh, đi đến trước mặt Từ Tư Triết.
Từ Tư Triết kéo Quan Dực vào trong lồng ngực mình. Hai người ôm chặt lấy nhau, Quan Dực duỗi tay nắm chặt tay Từ Tư Triết, bụng của cậu đã hơi lớn, sau một thời gian được Từ Tư Triết bồi bổ nay đã mập lên ít nhiều.
"Thì ra anh...Không vứt những thứ này đi..." Trong giọng Quan Dực có đan xen cả giọng mũi, cậu cầm những thứ đó lên, sau đó ngắm như bảo bối.
Vài tấm vé xem phim, ảnh chụp chung của hai người, món quà Quan Dực chuẩn bị cho anh, chiếc nhẫn của Từ Tư Triết, còn có cả quyển sổ chứng nhận kết hôn đúng pháp luật.
Từ Tư Triết cúi đầu hôn đỉnh đầu Quan Dực một cái, "Không vứt, không nỡ."
Cho dù năm đó Từ Tư Triết có đau lòng đến cùng cực nhưng anh vẫn không cam lòng vứt những món đồ thuộc về hai người bọn họ đi, anh chỉ đành khóa chúng vào trong hộc tủ giấu kín.