Cô đi thẳng vào nhà bếp, mở tủ lạnh, cầm chai nước đá, muốn đè sự bối rối của mình xuống.
Thẩm Trường Hà đứng lên, đi tới bên cạnh bàn, hôm qua lúc Giang Hành đến, bản nhạc anh ta cầm tới vẫn còn ở đó, vẫn chưa được xử lý.
Ngôi nhà rất lớn, Lộ Kiêu Dương cũng không chú ý đến việc này.
Nhìn thấy tên Giang Hành được viết trên bản nhạc, Thẩm trường Hà sửng sốt, không ngờ ở đây lại có đồ của Giang Hành.
Cho đến nay, Thẩm Trường Hà vẫn luôn không có tới đây, nơi này thuộc về riêng Lộ Kiêu Dương.
Không đúng, phải nói, nơi này có đồ của Giang Hành, có cái gì bất ngờ?
Nghe nói Giang Hành thường xuyên xuất hiện ở đây, anh chưa bao giờ làm chuyện khiến bản thân khó chịu và lúng túng.
Anh ngẩng đầu, thấy Lộ Kiêu Dương đang đứng trước tủ lạnh, uống nước xong cô ném cái chai vào thùng rác, cô đi tới, thấy anh đứng kế cái bàn, nói: "Anh và A Ly đi tắm trước đi!"
Anh bị mất thị lực, vừa lúc để A Ly làm mắt của anh.
Thẩm Trường Hà nói: "Được.
"
Anh và A Ly cùng đi vào nhà tắm.
Trong bồn tắm, A Ly nói với Thẩm Trường Hà: "Ba ba.
"
"Sao thế?"
"Mắt ba không nhìn thấy sao?" Lúc cậu ở chung với ba, rõ ràng ba có thể nhìn thấy mà!
Nhưng ở trước mặt mẹ, hình như lại không nhìn thấy nữa.
Nhắc tới vấn đề này, Thẩm Trường hà ho khan một tiếng: "Con muốn mẹ rời đi không?"
"Không muốn.
"
"Thì không thể để cho mẹ biết chuyện mắt ba thấy được.
" Thẩm Trường Hà nói: "Nếu như mẹ biết, mẹ sẽ rời đi, con sẽ không còn được gặp lại mẹ nữa.
"
A Ly gật đầu: "Con biết rồi, đây là khổ nhục kế!"
"! " Thẩm Trường Hà nhìn thoáng qua vật nhỏ này, ngay cả khổ nhục kế cũng biết?
Chỉ là, lúc nghe A Ly nói câu này, anh vẫn cảm thấy có chút châm chọc.
Có thể là bởi vì gần đây, cô ở trước mặt anh, thật sự quá ấm áp, đến nỗi anh lúc nào cũng sợ cô lại đột nhiên nhớ đến chuyện trước kia.
Nhất là, cái người Giang hành này!
!.
.
Lộ Kiêu Dương ngồi trên ghế sofa, tiếp tục xem kịch bản của cô, A Ly đi ra, nói: "Mẹ, con và ba ba mặc cái gì?"
Anh cứ như vậy [email protected] trụi đi ra ngoài.
Lộ Kiêu Dương nhìn đến đây, vội đứng lên, vào phòng tìm quần áo cho họ.
Trước kia, A Ly chưa từng tới đây, nhưng trong nhà cũng có quần áo của A Ly, còn có! quần áo của đàn ông.
Nếu không phải biết mình và Giang Hành không có gì cả, bản thân Lộ Kiêu Dương suýt chút nữa cũng muốn suy nghĩ nhiều.
Chỉ là những bộ quần áo này, ngay cả nhãn mác cũng chưa có cắt bỏ.
Thẩm Trường Hà và A Ly ít xuất hiện ở đây, bởi vì nơi này có bí mật của cô, cô chưa bao giờ để bọn họ tới đây, cũng không cho người nhà biết tin cô sinh bệnh.
Cô là một người mạnh mẽ, chuyện gì cũng muốn tự mình gánh vác, không muốn khiến cho người nhà phải lo lắng.
Cho dù bị ba mẹ hiểu lầm, cô cũng không giải thích.
Chỉ là lúc bình thường, vẫn sẽ không kiềm được mà mua quần áo cho hai cha con.
Ở trong lòng cô, bọn họ mãi mãi đều là người một nhà.
Lộ Kiêu Dương lấy quần áo ra, trước tiên đưa cho A Ly mặc vào, sau đó mới để cậu mang bộ đồ vào cho Thẩm Trường Hà.
"Ba ba, quần áo.
" A Ly đặt quần áo lên bàn bên cạnh, sau đó đóng cửa lại, tầm mắt Thẩm Trường Hà rơi vào bộ quần áo của đàn ông, ánh mắt lâm vào trầm tư.
A Ly đi tới, hỏi: "Sao vậy ạ?"
Thẩm Trường Hà nhìn bộ đồ trên người A Ly, "Con lấy quần áo ở đâu?"
"Mẹ lấy từ trong tủ, bên trong có rất nhiều quần áo của bảo bảo, quả nhiên mẹ yêu bảo bảo nhất.
"
__Hết chương __.