Ánh mắt Thẩm Trường Hà tối sầm lại, nói: "Anh chỉ biết, một khi để em biết chân tướng, em sẽ rời khỏi anh.
Sớm biết thế còn không bằng anh vẫn làm người mù.
"
"!.
"
Không biết sao, bầu không khí bởi vì những lời này của anh mà trở nên có chút nặng nề.
Lộ Kiêu Dương nhớ lại, lúc bản thân mới tới nơi này, anh vẫn là một người rất ưu buồn, cũng không thích cười.
Về sau cô đến đây một khoảng thời gian dài, hai người chung đụng được lâu, dường như anh cũng chậm rãi trở nên cởi mở hơn, dần dần sẽ cười trở lại, nói chuyện với cô cũng nhiều hơn.
Hiện tại, ánh mắt của anh phảng phất lại trở về như trước kia.
Có thể là bởi vì cách anh rất gần, Lộ Kiêu Dương cảm nhận được, dường như Thẩm Trường Hà rất sợ phải mất cô.
Kỳ thật Lộ Kiêu Dương cũng không hiểu, biết bản thân trước đây có chứng bệnh trầm cảm, nhưng anh thân là chồng lại không biết cái gì cả.
Anh vô trách nhiệm như thế, lẽ ra cô không nên tha thứ cho anh.
Nhưng trong quá trình tiếp xúc với anh, cô luôn cảm thấy, Thẩm Trường Hà cũng không phải loại người vô tình vô nghĩa như vậy.
Anh rất quý trọng cô!
Cho dù không biết cô bị trầm cảm, dưới tình huống tất cả mọi người đều cho rằng cô ngoại tình, anh vẫn bảo vệ cô.
!.
.
Cô nói: "Anh như vậy, tôi làm sao đi xuống ăn cơm đây? Tôi đói bụng.
"
Anh thật sự bị thuyết phục, giống như một kẻ ngốc.
Thẩm Trường Hà nghe cô nói xong, buông cô ra.
Lộ Kiêu Dương trốn trong chăn, muốn bò ra ngoài, cảnh giác nói với anh: "Anh đi ra ngoài trước.
"
"!.
"
Thực ra Thẩm Trường Hà cũng không hiểu, vợ nhà mình lại muốn tránh mặt anh như thế.
Nhưng hiện tại cô không nhớ rõ, anh lại không muốn chọc cô tức giận nhảy dựng lên, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy: "Được, anh ở bên ngoài chờ em.
"
Lộ Kiêu Dương thấy anh đi ra ngoài, từ trên giường đứng lên, đi vào phòng thay đò trước, thay quần áo.
Kỳ thật cô thấy xấu hổ nhiều hơn là tức giận.
Ai ngờ anh rất biết cách giả vờ đáng thương, cô lại không có cách nào với anh.
Lộ Kiêu Dương nhìn mình trong gương, vừa nghĩ tới bản thân mấy ngày nay bị anh thấy hết sạch, mặt cũng nóng lên.
Cô thay quần áo, cộng thêm rửa mặt súc miệng, mất gần nửa giờ.
Vừa ra ngoài, Thẩm Trường Hà vẫn còn ngồi trên ghế sofa chờ bên ngoài.
Anh mặc áo sơ mi đen, quần tây, ngồi trên ghế sofa, lưng rất thẳng.
Khí chất của anh còn ưu tú hơn nhiều so với khuôn mặt của anh.
Lộ Kiêu Dương thấy anh, nói: "Tự anh đi xuống dưới không được sao? Còn đợi lâu như vậy.
"
Trước đó anh giả vờ không thấy, nên cô mới muốn đỡ anh, kết quả! tên lừa đảo!
Thẩm Trường Hà đứng lên nhìn Lộ Kiêu Dương đã thay một bộ đồ khác, lại rửa mặt lần nữa, mái tóc vừa mềm vừa thẳng dài đến bên hông, trên người mặc áo sơ mi ngắn tay phối với chiếc quần ống dọc màu vàng nhạt, vạt áo nhét vào quần, vòng eo gầy đến mức tưởng chừng như không có.
Anh đi tới, đưa tay cho cô.
Lộ Kiêu Dương liếc anh một cái, nói: "Làm sao, anh không thấy? Còn muốn tôi dắt anh?"
Đệch, vừa nghĩ tới anh cố tình giả mù lừa cô, để cô dắt tay anh, nhưng thật ra là để chiếm tiện nghi của cô, cô liền ngứa tay.
Thẩm Trường Hà dịu dàng nói: "Anh dắt em.
"
Ánh mắt của anh rất thành kính, một nguời đàn ông anh tuấn như thế, liền đứng ở trước mặt bạn, hơn nữa thái độ cũng vô cùng dịu dàng, thử hỏi có mấy người có thể chống đỡ được.
Lộ Kiêu Dương nhìn tay anh, có vài phần dao động.
Cô cũng không biết tại sao, lẽ ra nên tức giận, nhưng mỗi lần nhìn anh, trái tim mình dường như không nghe sai khiến.
Cô kiêu ngạo nói: "Không cần.
"
Cô có cảm giác nếu mình nắm tay anh, sau này sẽ bị anh thao túng đến chết mất.
Kết quả cô vừa nói xong, Thẩm Trường Hà đã trực tiếp duỗi tay, cầm tay cô.
"!.
"
( Ta yêu Thẩm tiên sinh, các bạn có yêu không?)
( Hết chương).