"....." Lộ Kiêu Dương nhíu mày, đối với lời nói của Annie không cảm thấy ngạc nhiên.
Liền mở cửa lên xe.
Cô ở ghế sau tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, nói với Annie, "Đi về thôi!"
"Đi về đâu?" Annie nói.
"Em đem chị từ chỗ nào thì về lại chỗ đó! Được rồi, em lau sạch nước mắt hết đi, chuyên tâm mà lái xe.
Chị còn muốn sống thật lâu." Mặc dù từ khi xuyên đến đây, mỗi ngày đều có chuyện "kinh hỉ" nhưng cô cũng không muốn gặp chuyện bất ngờ một lần nào nữa.
Annie hỏi: "Chị tính ở lại chỗ của Thẩm tiên sinh thật à?"
"Nơi đó không phải là nhà chị sao? Chị ở đó thì có vấn đề gì?"
"....." Đúng là không có vấn đề gì.
Nhưng trước đó....
Annie không dám nói ra những lời còn lại.
Lộ Kiêu Dương ngủ ở trên xe, khi tỉnh lại đã về tới trấn nhỏ Dương Hà.
Annie đậu xe ở cửa, cô từ trên xe đi xuống, nhìn mọi người bận rộn ở phía xa, nói với Annie: "Mùa này có nho không?"
"Có." Annie nói: "Hầu như một năm bốn mùa, trấn nhỏ Dương Hà đều có nho."
Cây nho là sản nghiệp chủ yếu của bọn họ, gần như nuôi sống tất cả mọi người trong thị trấn.
Lộ Kiêu Dương nói: "Chúng ta đi hái nho không?"
Annie đau đầu: "Vẫn là thôi đi!"
Ngày hôm qua Lộ Kiêu Dương đột nhiên cứ muốn chạy ra ngoài, kết quả bị người bao vây, trên tin tức hôm nay, nếu lại gặp phải những chuyện này....
Annie cảm thấy cô sẽ điên mất thôi.
Hơn nữa, cô cũng không biết lòng Lộ Kiêu Dương lại rộng lớn như vậy, vừa mới ở công ty chịu oan ức lớn như thế, vậy mà cô một chút phản ứng cũng không có.
Thật sự là hoàng đế không vội thái giám đã sốt ruột muốn chết!
"Đi thôi đi thôi!" Lộ Kiêu Dương kéo Annie đi về hướng vườn nho.
Tần Phong đi theo bên người Thẩm Trường Hà, "Năm trước chúng ta vừa nghiên cứu ra một loại giống mới, mặc dù là trái mùa nhưng sản lượng của chúng vẫn rất tốt.
Gần đây có không ít người gọi điện phản hồi, doanh số bán hàng trên thị trường cũng rất tốt.
Phóng viên muốn đến đây phỏng vấn ngài, nhưng hiện tại ngài không tiện nên tôi đã từ chối."
Bây giờ, Thẩm Trường Hà vẫn đang tĩnh dưỡng, thậm chí Tần Phong cũng hoàn toàn không muốn anh đi làm, nhưng Thẩm Trường Hà là người không chịu được nhàn rỗi.
Ngay cả trước đây, anh bị mất đi thị lực, cũng chưa từng buông bỏ công việc xuống.
Mà hiện tại đã có thể nhìn thấy được một chút, cũng hầu như mỗi ngày đều sẽ đi ra ngoài.
Tần Phong đang nói thì thấy Thẩm Trường Hà ngừng lại.
Anh đi tới nhìn theo, chỉ thấy Lộ Kiêu Dương đang lôi kéo Annie, hai người khom lưng đi vào cái lều lớn.
Rõ ràng có thể quang minh chính đại mà đi vào, nhưng lại giống như tên trộm làm chuyện phi pháp.
Người phụ nữ này có phải có bệnh rồi không?
Thẩm Trường Hà hỏi: "Bọn họ làm gì vậy?"
Tần Phong lắc đầu: "Tôi không biết."
Anh cũng muốn xẻ đầu Lộ Kiêu Dương ra xem bên trong có chứa bã đậu gì không.
Thẩm Trường Hà nói: "Không phải cậu nói cô ấy đã đi từ sáng sớm rồi sao?"
Tần Phong gật đầu, "Sáng sớm cô ấy đã đi rồi! Tôi còn thấy Annie đến đón cô ấy đi, còn tưởng cô ấy sẽ không trở lại nữa! Ai ngờ cô ấy lại tới, ngài có muốn tôi đuổi cô ấy đi không ạ?"
Bắt đầu từ ngày hôm qua, Lộ Kiêu Dương luôn giở trò, sống chết không chịu ký đơn ly hôn.
Tần Phong một chút cũng không ngại cầm tay cô ta ép cô ta ký tên.
Nhìn Thẩm tiên sinh nhà mình không lên tiếng, im lặng không nói nữa.
Sao anh cảm thấy Thẩm tiên sinh còn rất cao hứng khi thấy Lộ Kiêu Dương trở lại vậy?
Hai người ngừng lại, Tần Phong tiếp tục đi theo Thẩm Trường Hà báo cáo chuyện công việc, "Đúng rồi, rượu vang đỏ chuẩn bị tặng mọi người đều đã được chuyển tới, còn lại hai chai kia của Trình tiên sinh, chờ Hề tiểu thư lần sau tới đây sẽ mang đến cho anh ta."
Thẩm Trường Hà nói: "Ừ."
Khoảng nửa tiếng sau, có người lại tới, "Anh Thẩm."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tần Phong ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đang tới, không phải là Lương Thiến thì là ai?
Lương Thiến đeo kính trên đầu, vẫn ăn mặc sang trọng như vậy.
___Hết chương ___.