Như thể hết thảy những chuyện phát sinh vừa rồi hoàn toàn chưa từng xảy ra, cô thậm chí ngay cả thở gấp cũng không có, căn bản không có dáng vẻ chột dạ.
Khán giả vừa mới bị bộ dạng của cô làm cho sửng sốt, cũng lại lần nữa đứng lên mắng chửi: "Cút xuống đi, ai muốn xem cô chứ!"
Lộ Kiêu Đương đứng trên sân khấu, khẽ mỉm cười.
Là một người nghệ sĩ, ngoại hình của cô cực kỳ xuất chúng.
Nhất là trong mấy năm nay, Lộ Kiêu Dương quản lý thân thể mình rất tốt, nụ cười này, khi ở dưới ánh đèn sân khấu, càng khiến cho người ta cảm thấy choáng ngợp.
Cô chậm rãi nói: "Tuy là biết các bạn không muốn nhìn thấy tôi, nhưng, tôi vẫn sẽ hát một cách nghiêm túc nhất.
Không phải vì các bạn, mà là vì những người quan tâm đến tôi.
"
Mặc dù, khả năng chỉ có một hai người như vậy, số người như thế có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lộ Kiêu Dương vén lỗ tai, sửa sang lại trạng thái của mình xong, mở đầu nói: "Bài hát hôm nay tôi mang đến cho mọi người có tên là 《 Đại Dương 》 của một ca sĩ mà mà tôi vô cùng thích.
Nó cũng là bài hát mà tôi thích nhất cho tới nay.
"
Ca sĩ gốc của bài hát nên tên là Thịnh Thư Hành, còn được gọi là T thần, là thần tượng của Lộ Kiêu Dương, từ năm mười hai tuổi, cô đã bắt đầu nghe các bài hát của anh ấy, mà bài hát 《 Đại Dương 》 này cũng không phổ biến lắm trong tất cả các bài hát của anh ấy, nhưng dù sao, nó vẫn là một bài hát luôn có thể tiếp thêm sức mạnh cho cô và khiến cô hướng về phía ánh mặt trời mà lớn lên.
Lý do Lộ Kiêu Dương chọn bài hát này, ngoại trừ những lý do trên, còn là bởi vì cô đã hát bài hát này trong một buổi tiệc của trường vào năm nhất trung học, còn lấy được vị trí thứ ba.
Đây là bài hát sở trường nhất của cô, mấy ngày nay vì để đứng trên sân khấu này, cô cũng đã luyện tập rất nhiều lần.
Cô nghĩ đến Annie đối xử với mình tốt như vậy, nếu như bản thân mình không cố gắng, thì dường như mình cũng rất không biết xấu hổ, cho nên cô sẽ đem sở trường đặc biệt của mình lấy ra một lần nữa.
! !.
.
Trong phòng khách Thẩm gia, TV đang được mở, Thẩm Trường Hà ngồi trên sofa, Tần Phong đứng bên cạnh anh, thanh âm của Lộ Kiêu Dương từ màn hình TV độ phân giải cao truyền ra.
"Ồ, Thịnh tổng, đây không phải là bài hát của cậu sao?" Người lên tiếng ngồi trên một chiếc sofa khác, mặt tây trang, để một kiểu tóc chải ngược thịnh hành nhất trong những năm tám mươi chín mươi, thoạt nhìn là một người đàn ông rất tao nhã và ôn hòa.
Anh ta là Trình Gia Vũ, là bạn của Thẩm Trường Hà, hai người đã quen biết được vài năm.
Mà một người khác ngồi bên cạnh, là ca sĩ gốc của ca khúc 《 Đại Dương 》 Thịnh Thư Hành đang ngồi ở đây.
Là nam thần mà Lộ Kiêu Dương thích nhất, nhưng ngoại hình của anh, trông có vẻ không có lý tưởng cho lắm.
Mái tóc hai ngày nay không gội trông có chút bết, râu cũng không có cạo sạch sẽ, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch này cũng phải nhờ vào khuôn mặt của anh mới chống đỡ được.
Nếu đổi thành những người khác, thật sự là muốn khiến cho người ta trực tiếp ném anh ta đi ra ngoài quét rác.
Là ca sĩ chính chủ, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn Lộ Kiêu Dương ở trên TV, trên phụ đề vừa lúc xuất hiện tên bài hát của anh ta, cùng với tên ca sĩ cũng hiện lên.
Anh ta nhìn thoáng qua, nói: "À.
"
Vậy mà bài hát này còn có thể bị người ta lục tìm ra, đúng là đủ lợi hại!
Trình Vũ Gia trêu ghẹo nói: "Xem ra, Thịnh tổng của chúng ta cũng không có tức giận nha!"
Tần Phong đứng bên cạnh, nghe cuộc đối thoại của hai người, thầm nghĩ, ca khúc bị Lộ Kiêu Dương hát, tựa hộ cũng không phải chuyện gì tốt.
Chẳng qua là, dáng vẻ nghiêm túc của Lộ Kiêu Dương, trái lại khiến cho người ta sinh ra vài phần mong đợi.
Mấy người trong phòng khách đều im lặng, còn thật sự nghiêm túc nghe cô hát bài hát này.
Cô đã nói như vậy, chắc chắn là có sự chuẩn bị.
Hơn mười giây sau!.
"Phốc!" Đầu tiên là Trình Vũ Gia không nhịn được cười ra tiếng.
Thịnh Thư Hành nhìn anh ta một cái, nói: "Lão Trình, chú ý hình tượng.
"
Trình Vũ Gia nói: "Xin lỗi, Thịnh tổng, tôi cũng không muốn cười, nhưng mà không nhịn được.
Cậu đắc tội với Lộ gia lúc nào vậy hả!"
__Hết chương __.