"Cô cô cô!.
.
cô vẫn còn nhớ cậu ấy là chồng cô sao?" Bà lão và những người xung quanh đều nhìn cô với ánh mắt không thể tin được.
Phải biết rằng, Lộ Kiêu Dương luôn một lòng muốn ly hôn cùng Thẩm Trường Hà, tất nhiên cô sẽ không thừa nhận Thẩm Trường Hà là chồng cô, hiện tại, cô vậy mà không biết xấu hổ lại đem chuyện này nói ra!
Quả thưc! !.
rất không biết xấu hổ!
Đúng lúc này cửa mở, Tần Phong đi ra.
Anh đứng ở nơi đó nhìn Lộ Kiêu Dương, ánh mắt vẫn giống như lần gặp ở bệnh viện tràn ngập ghét bỏ, nhưng ngữ khí vẫn cố gắng lễ độ, "Thẩm tiên sinh gọi cô vào".
Lương Thiến đứng xem kịch cả buổi, cũng không định đi vào cùng Lộ kiêu Dương, tránh cho lửa giận của Thẩm Trường Hà lây sang mình, nói với Lộ Kiêu Dương: "Kiêu Dương, người đại diện tìm tớ có chút việc, tớ đi trước nhé".
Lộ Kiêu Dương cũng không bất ngờ khi thấy cô ta muốn rời đi.
Tính ra cô ta không ở đây đâm cô hai nhát dao cũng đã đủ khách khí lắm rồi! Cho nên cũng không trông cậy cô ta ra mặt.
! ! !.
Cô không nói gì, đi theo Tần Phong vào phòng khách, người cô rất ẩm ướt, những giọt nước nhỏ xuống sàn nhà khắp nơi.
Lộ Kiêu Dương không nhớ rõ những người bên ngoài kia, nhưng cô bắt đầu muốn chán ghét Thẩm Trường Hà rồi!
Dù chưa gặp mặt người chồng này nhưng mà anh đã tặng cho cô rất nhiều bất ngờ đấy!
"Thưa ngài, cô ấy đã đến".
Tần Phong trực tiếp đi đến bên cạnh Thẩm Trường Hà, đứng sau lưng Thẩm Trường Hà như hình với bóng.
Ánh mắt tức giận của Lộ Kiêu Dương rơi vào trên người Thẩm Trường Hà, nhưng khi nhìn thấy cô liền sững sờ!
Này! !
Bây giờ là mùa xuân, nhiệt độ không cao mà còn có chút lạnh.
Thẩm Trường Hà ngồi trên sofa đơn, mặc áo len và quần dài màu đen, tóc đen thoạt nhìn rất mềm mại, tóc mái rủ xuống che đi hàng lông mày.
Giữa những lọn tóc nhỏ vụn, có thể thấp thoáng nhìn thấy đôi lông mày sắc bén.
Có thể bởi vì gần đây không tiếp xúc nhiều với ánh nắng mặt trời, làn da hơi ngã trắng, bộ quần áo màu đen làm nổi bật đôi bàn tay cực kỳ sạch sẽ của anh.
Một người đàn ông có bàn tay đẹp rất dễ khiến cho người ta sinh ra hảo cảm.
Cho dù anh đang mang một chiếc kính đen, hai mắt không nhìn thấy, nhưng với đôi môi mỏng cùng quai hàm cứng rắn, Lộ Kiêu Dương cũng cảm thấy người đàn ông này lớn lên trông rất đẹp trai!
Mặc dù đã là cha của một đứa trẻ, nhưng thoạt nhìn người này như một thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi, khác xa với người đàn ông trung niên bụng mỡ mà cô đã tưởng tượng.
Dù vừa mới bị đổ nước, trên bộ quần áo màu đen của anh vẫn còn dấu vết ẩm ướt, nhưng vẫn mang đến một loại cảm giác sạch sẽ.
Lộ Kiêu Dương không nhịn được nuốt nước bọt, thầm nghĩ: Người này thật sự là chồng cô sao?
Người đàn ông cặn bã đến mức sắp xếp người khác tạt nước vào người cô?
Thẩm Trường Hà ngồi trên ghế, cách một chiếc kính râm nhìn Lộ Kiêu Dương, lúc bước vào, vẫn là dáng vẻ phẫn nộ hệt như trong trí nhớ của anh, nhưng mà giờ phút này, sau khi nhìn thấy anh, cơn thịnh nộ trong mắt cô thoáng cái đã bị dập tắt.
Thậm chí trong ánh mắt còn có một chút tò mò.
Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh.
Cả hai đều không ai lên tiếng, khiến bầu không khí rơi vào trầm mặc một cách lạ thường.
Ánh mắt Tần Phong rơi xuống người Lộ Kiêu Dương, anh không hiểu người phụ nữ này đang làm cái gì, ngây người sao? Hay vẫn còn đần độn?
Không nói được à?
Anh ho một tiếng, Lộ Kiêu Dương lập tức tỉnh táo lại.
Không thể trách cô, thật sự là trên đời đàn ông đẹp trai đều quá ít, đẹp trai như anh lại càng ít hơn!
___Hết chương ___.