Tình Yêu Suốt Đời

chương 111

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 111:

Thẩm Nhất liền ngheo theo, Thẩm Tư Cương nghĩ một lúc: “Sau khi cậu đem thuốc đến cho Tô Mộng, lập tức đi kiểm tra xem, chuyện hôm nay xảy ra ở phòng riêng có Đỗ Lập Quần ấy, tôi phải điều tra kĩ càng, một chỉ tiết nhỏ cũng không được bỏ qua, tất cả đều phải rõ ràng”

“Được, Boss.”

“Cậu đi đi”

Thẩm Nhất gõ cửa, nghe thấy tiếng “Mời vào”, liền đẩy cửa đi vào.

Tô Mộng ngạc nhiên: “Sao cậu lại đến đây thế?” Vừa nói xong, Tô Mộng nhanh trí, lập tức hiểu ra: “Chủ tịch Thẩm có gì dặn dò sao?”

Thẩm Nhất đặt số thuốc cầm trong tay đặt lên bàn của Tô Mộng: “Bảo cô Giản uống thuốc đúng giờ: “Thuốc hạ sốt?” Tô Mộng nhìn vào bìa thuốc.

đặt trên bàn: “Sao cậu lại biết Giản Đường bị sốt?”

Thẩm Nhất chau mày, ngay lập tức tỉnh bơ: “Vậy sao chị lại biết chuyện cô Giản bị sốt?”

“Cô ấy mấy ngày trước tan làm liền ngấm mưa đi về, về đến nhà thì thấy không thoải mái, chóng mặt đau đầu nên bị ngã, vết thương trên trán của cô ấy to như thế, tôi cũng không phải mù mà không nhìn thấy”

“Nếu chị đã biết cô cô Giản không được thoải mái, vậy tại sao không cho phép cô ấy nghỉ làm?”

“Cậu nói hơi quá đáng rồi đấy, lẽ nào cậu nói tôi bóc lột, bắt nạt Giản Đường?” Tô Mộng trợn mắt lên: “Người phụ nữ ngốc đó, cần tôi phải bắt nạt sao? Trong lòng của Giản Đường chỉ nghĩ đến tiền, cậu đừng nói với tôi, cậu không biết chuyện Boss bảo Giản Đường phải kiếm 17 tỉ nhé. Bây giờ cô ấy, vì số tiền 17 tỉ đó, mà liều mạng làm việc.

Cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn, chỉ khâu trên vết thương vẫn chưa được tháo ra, thì lại quay về Đông Hoàng, hỏi tôi có việc gì cần làm hay không”

“Vì vậy nên chị đã sắp xếp chó cô ấy công việc phải đánh đổi cả tính mạng ấy?”

Nếu như Tô Mộng vân chưa được nghe cái đạo lý huyền diệu gì đó, vậy thì cô ấy cũng được tính là người biết tuốt ở thành phố S rồi, cô ấy cau mày nói, “Cậu đợi chút, công việc phải đánh đổi cả tính mạng? Ý của cậu là gì?”

Giản Đường liều mạng quay lại Đông Hoàng, không nói lên được rằng người phụ nữ ngốc nghếch ấy sẽ đi làm công việc phải đánh đổi cả tính mạng, “Tôi không hề vô tình như vậy, người đang bị bệnh, còn để cho người ấy đi làm những việc như hầu hạ sao.

Cô ấy chớp cơ hội chưa khỏi bệnh đã quay lại, giai đoạn này tôi phải thờ ơ với cô ấy, không sắp xếp công việc gì cho cô ấy, trừ vị khách xa lạ vài hôm trước ra, nhưng vị khách xa lạ đó không hề bắt cô ấy làm chuyện gì quá đáng, thì đừng có nói đến ‘công việc phải đánh đổi cả tính mạng”: Thẩm Nhất quan sát dáng vẻ của Tô Mộng, không giống đang nói dối, rồi lại hỏi dò: “Chị có biết vị khách Đỗ Lập Quần – thương nhân Hong Kong không?”

“Đỗ Lập Quần… ồ, người cậu nói là Đỗ Lập Quần ở phương Nam phải không? Đỗ Lập Quần đó có chuyện gì à?”

“Đỗ Lập Quần hôm nay đến Đông Hoàng chơi, bao phòng riêng ở tầng 6” Thẩm Nhất cau mày: “Tô Mộng, vừa rồi ở tầng 6 xảy ra chuyện lớn như thế, chị không biết tí gì sao?”

Tô Mộng ngơ ngác, trong đầu là từng lời nói của Thẩm Nhất nối vào với nhau.

Thương nhân Hong Kong, Đỗ Lập Quần, hôm nay đến đây chơi, bao phòng riêng ở tầng 6, vừa nãy ở tầng 6 xảy ra chuyện lớn… cô ấy đột nhiên mở to mắt!

“Giản Đường!” Tô Mộng ngay lập tức bật đậy, khiến cho cái ghế ngã “bịch” một cái ra đất.

Đột nhiên chìa tay ra, thô bạo nắm lấy cái áo sơ mi trắng của Thẩm Nhất: “Đem những chuyện cậu biết nói hết cho tôi!”

“Tô Mộng, một trợ thủ đắc lực của Đông Hoàng như chị cũng không làm xong việc, an nhàn quá lâu rồi, ở đất của mình xảy ra chuyện lớn như vậy, chị lại không hề biết tí gì”

“Đừng nhiều lời nữa, tôi vừa từ bữa tiệc của giám đốc Hà quay về Đông Hoàng lấy đồ. Mau đem hết chuyện xảy ra lúc tôi không ở đây kể cho tôi nghe, sao cậu lại đưa thuốc cho Giản Đường, người phụ nữ ngốc đó lại chạy đi đâu mất rồi?”

Thẩm Nhất không phải chưa từng nhìn thấy bộ dạng tức giận của Tô Mộng, nhưng đó đã là chuyện của hai năm trước rồi, từ khi Tô Mộng trở thành tổng giám đốc của Đông Hoàng, Thẩm Nhất chưa từng nhìn thấy Tô Mộng nổi giận, nhất thời có chút không quen: “Chị buông tay ra trước đã”

“Cậu nói trước đi”

“.” Thẩm Nhất bất lực, đem hết chuyện xảy ra ngày hôm nay, nói rõ ràng với Tô Mộng.

Tô Mộng nghe xong, liền nổi một trận lôi đình, ngay lập tức liền sượt qua người Thẩm Nhất, tức tối chạy ra ngoài: “Tôi nhất định phải đi hỏi người họ Hứa kia, ai cho cô ta quyền, mà lại sắp xếp cho người phụ nữ ngốc kia một ‘ông chử’ như vậy!”

Tô Mộng giống như cây pháo bị châm lửa, chạy một mạch đến bộ quan hệ xã hội, chạy nhanh như chớp, bỏ qua mọi thứ, người xung quanh đều lấy làm lạ, “Chị Mộng sao thế nhỉ?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio