Sáng hôm sau, tôi gặp bố một chút trước khi ông đến trường. Bố gượng gạo hỏi về thi cử ra sao. Tôi biết bố không thích tôi học kiến trúc nên tránh nói sâu vào chuyên ngành của mình, cuối cùng, tôi chỉ dám nói kết quả kỳ thi vừa qua giống như những lần thi trước. Ông lắng nghe vẻ như chăm chú, nhưng mắt ông nhìn đi đâu đó rất xa xăm. Tôi đắng cả lòng. Chẳng lẽ mãi mà bố vẫn không thể chấp nhận được sự lựa chọn của tôi vào năm thi đại học ấy?
- Dù sao cũng cần cố gắng hơn nữa! - Bố kết luận.
- Ông không thấy nó gầy dộc đi vì cố gắng hết mình rồi hay sao? - Mẹ xuất hiện ở cửa ra ăn, giọng bà đượm vẻ lạnh nhạt.
- Hừ... thì tôi đã bảo ngành đó không hợp với nó rồi mà cứ khăng khăng...
- Hợp hay không hợp thì tự thân nó biết, ông là bố mà không hề động viên gì nó... chỉ biết có ý mình thôi!
Bố ngước nhìn lên, toan nói thì cu Bình đã bước vào, kêu lên rối rít:
- Ngon quá! Hôm nay chị Lâm về mẹ đãi chị à? Ủa, bố chưa đi làm ạ?
Mẹ gật đầu, còn bố thì đứng lên. Tôi ngơ ngác khi ông xách cặp đi ra ngoài cửa mà không nói tiếng nào... Cứ mỗi lần nói đến chuyện học hành của tôi là có chuyện nặng nề xảy ra giữa bố mẹ, nhưng như hôm nay thì...
- Chị ngốc, hôm nay có dự định gì không? - Bình hỏi làm ý nghĩ của tôi bị dừng lại...
- Chưa biết! Có lẽ dạo qua cửa hàng của mẹ cũng là một ý hay... Có tranh mới không mẹ?- Tôi quay lại hỏi mẹ.
Nhưng điện thoại của tôi đã reo inh ỏi. Bình cười phá lên:
- Không có thời gian xem tranh đâu!
Số điện thoại lạ hoắc, và lại là giọng con gái rất nhẹ nhàng nữa chứ?
- Alô, chị Lâm ạ?
Tôi ậm ừ, chẳng nhớ nổi giọng của ai cả!
- Em là Mai Trang đây!
- À... Có chuyện gì thế em? - Tôi đưa mắt nhìn Bình, nó đang xì xụp bát phở của mình, không quan tâm tới câu chuyện của tôi.
- Em có làm phiền không nếu em mời chị một chầu cà phê?
Tôi cười:
- Bao giờ vậy?
- Ba mươi phút nữa được không ạ? Em sẽ chờ chị tại quán cà phê hôm qua!
" Có lẽ cô bé có chuyện cần nói!" Tôi nghĩ thầm và đồng ý. Có thể tôi sẽ tìm ra những rắc rối của Bình qua cô bé này thì sao nhỉ?
Tắt điện thoại, tôi quay người về phía mẹ,dặn:
- Mẹ đừng về sớm nhé? Con gặp xong bạn sẽ đến xem tranh đấy!
- Ừm... cũng có vài bức mới, đẹp lắm!
- Bạn cơ à?- Bình nháy mắt- Chắc không phải anh Nguyên rồi!
Tôi lừ mắt, đẩy ghế đứng lên. Ngó qua đồng hồ, tôi biết là mình cần phải chuẩn bị ngay không thì lại muộn giờ. Kể ra Mai Trang cũng khá... bạo dạn khi gọi điện mời... chị gái của cậu bạn mà mình để ý... Nếu là tôi thì có lẽ... Tôi lắc đầu, bật cười nho nhỏ.
- Mẹ ơi... chị ấy bị... điên rồi! Tự cười một mình nữa chứ!
"Đồ trẻ con! Chị cậu đang đi gặp cô bé của cậu đây này! " Tôi nghĩ thầm, phóng lên lầu!
Tôi gặp Trang tại đúng cái bàn mà tối hôm qua chúng tôi đã ngồi. Con bé đứng dậy, mỉm cười chào tôi. Khi cả hai đã gọi được đồ uống, Trang đưa mắt nhìn xung quanh, dịu dàng:
- Kể từ hôm qua, cái quán này trở thành nơi đẹp nhất trong mắt em!
- Ừm... nhưng với chị thì quả là không vừa túi tiền tí nào đâu! - Tôi nháy mắt.
Ngay lúc đó, người phục vụ đặt hai ly cà phê bốc khói trước mặt chúng tôi. Trang hít một hơi thật nhẹ, tay chỉ vào cốc cà phê:
- Mùi thơm thật đấy chị à!
- Em còn nhỏ mà đã thích cà phê rồi sao?
- Em thích kể từ khi em biết Bình thích uống cà phê! - Trang nhẹ nhàng trả lời. Tôi ngước mắt lên, ngạc nhiên.
- Chị tưởng tụi em mới gặp lần đầu phải không ạ? - Nụ cười buồn dịu dàng hiện lên trước mắt tôi - Em và Bình cùng trường, nhưng chỉ có em để ý bạn ấy mà thôi, mà để ý từ lớp cơ đấy!
Tôi quậy nhẹ cốc cà phê để sữa có thể tan, im lặng nghe cô bé nói:
- Thường ngày bạn ấy lạnh lùng lắm, dường như chẳng để ý đến ai, đến cái gì cả!
" Đúng như tôi đã nghĩ! "
- Chị có biết không, trước lúc gặp Bình em là đứa kiêu hãnh lắm đấy! - Trang bật cười- Em đã từng tức cả mình khi Bình chẳng để ý gì đến em cả, nhưng rồi... em thấy cậu ấy ngồi bên tách cà phê... Vẻ mặt của cậu ấy khiến tim em như thắt lại. Sao em lại cảm thấy chứa đựng trong đôi mắt u uẩn ấy là cả một trời đau buồn nhỉ? Thế là em tò mò, em tìm hiều... và em... thương cậu ấy!
Trang đỏ mặt, cúi vội xuống tách cà phê của mình. Tôi nhìn ra bên ngoài qua lớp kính chắn có vẽ những bông hoa tươi thắm, đợi cho cô bé bình tĩnh lại.
- Có lẽ chị nghĩ em kỳ lắm nhỉ? - Trang rụt rè- Em mới gặp chị một lần đã mời chị đi uống nước, lại còn nói linh tinh nữa chứ?
- Chị phải cảm ơn em vì em đã cho chị biết rõ hơn về Bình chứ? - Tôi cười nhẹ - Chị xa nó hình như đã lâu lắm rồi ấy... Hôm qua, cứ thấy mình đã để mất một người em trai...
Trang vội buông thìa ra, kêu lên:
- Không đâu chị ơi! Không phải thế...
- Đấy là chị cảm thấy thế thôi!
- Em ngưỡng mộ chị lắm! - Trang thở dài- Vì chỉ ở bên chị, Bình mới có thể cởi bỏ vẻ lạnh lùng thường nhật... Dù em có cố thế nào đi chăng nữa...
Nghe giọng cô bé là tôi biết rằng sắp có nước mắt rơi, nhưng chờ một lúc thì Trang ngẩng lên, đôi mắt cô bé trong lanh dù vẫn phảng phất một nỗi buồn khó tả. Cô bé này không phải là một người yếu đuối, và dễ dàng chịu khuất phục. Tôi thấy nhẹ cả lòng... Dù sao, Bình cũng đã có những người bạn thật đáng tin tưởng!
- Chị làm bạn em được không ạ? - Trang bất ngờ đề nghị, trên môi cô bé ngời sáng một nụ cười chờ mong.
- Được thôi! - Tôi chìa tay ra - Bắt tay cái nào... và hãy để chị trả chầu này!
- Không...
- Hãy nghe lời chị! - Tôi làm ra vẻ nghiêm khắc- Không lần sau sẽ khó mời chị đi uống cà phê lắm đó bé!
Trang gật đầu, để bàn tay nhỏ nhắn của nó vào tay tôi. Lòng tôi nhẹ nhàng, khi nghĩ tới việc tiếp theo ở nhà... Tối nay, hai chị em tôi có lẽ sẽ phải có một buổi nói chuyện nghiêm túc rồi!
Lướt qua trước mắt tôi là chiếc áo màu ghi quen thuộc. Tôi vội hướng mắt ra đường, nhận ra ngay dáng đi của mẹ ở cửa hàng ăn đối diện. Bên cạnh mẹ là một người đàn ông lạ mà tôi chưa từng gặp bao giờ. Mẹ cười rất tươi, chờ cho người đàn ông dựng xe xong, rồi vịn vào cánh tay ông ta, đi vào nhà hàng... Tôi choáng cả người! Bây giờ có hơn h thôi... Không thể có một cuộc làm ăn trên bàn tiệc vào lúc này được! Mẹ đi với ai? Sao có thể thân mật thế?
- Chị Lâm?
Tôi ngơ ngác nhìn lại, rõ ràng là Trang rất lo. Cô bé gấp gáp hỏi:
- Sao thế chị? Có chuyện gì sao?
Tôi đứng bật dậy, vội vàng vơ lấy túi:
- Chị xin lỗi, chị có việc bây giờ... Hẹn em dịp khác nhé?
- Vâng! - Trang gật đầu với vẻ cực kỳ ngớ ngẩn. Tôi không đủ sức để trấn an con bé, cũng quên luôn việc trả tiền cà phê, bước vội ra ngoài, lấy xe. Tôi phóng vào chỗ để xe bên đường, trao luôn xe cho người bảo vệ, hấp tấp chạy vào. Tôi đứng sững lại, vì chợt nhớ là mẹ chỉ mới vào, không thể biến mất ngay được. Thế là tôi điều hòa lại được hơi thở, cố gắng bình tĩnh đi vào trong...
Tôi không nhìn thấy gì hết ngoài chiếc áo ngoài chiếc áo màu ghi của mẹ. Thật chậm, tôi lách qua hàng ghế nhốn nháo người, mạc kệ những cái nhìn, những câu khó chịu khi tôi vô tình chạm vào ai đó vì lối đi quá nhỏ. Tôi bước đến gần hơn, thấy bàn tay mẹ được ủ trong đôi bàn tay của người đàn ông xa lạ. Lòng tôi chao đi nghiêng ngả. Trong đầu tôi là hình ảnh méo mó về một cái cây xơ xác, không còn nhiều lá, và bất lực để ngọn gió bay đi theo đám mây phiêu lãng. Chân tôi như không còn trọng lượng, chệnh choạng tiến thêm hai bước, và dừng lại trước bàn của mẹ. Mẹ tôi, vùi mặt trong tay còn lại, nghẹn ngào nói:
- Em không chịu đựng nổi nữa rồi!
Người đàn ông dồn hết sự chú ý vào mẹ, dịu dàng:
- Không sao đâu... Chỉ còn một thời gian nữa thôi phải không?
Và hình như ông ta đã phát hiện ra có người đứng trước bàn mình, nhưng không rời mắt khỏi mẹ, ông ta nói nhanh:
- Một lát nữa chúng tôi sẽ gọi.
Tôi không còn có thể nín nhịn được hơn nữa. Mẹ vừa nói gì nhỉ? Gia đình của tôi... hạnh phúc của tôi... đã theo đám mây kia ư?
- Mẹ không chịu đựng nổi bố ư? Hay là không chịu đựng nổi sự tồn tại của bọn con, hả mẹ?
Mẹ tôi ngẩng đầu lên. Chưa bao giờ tôi lại thấy sự hoảng loạn gần như tuyệt vọng trong mắt của mẹ như lúc này. Nhưng mặc kệ, trái tim tôi còn không chịu đựng nổi nữa cơ mà... Mẹ vội rút tay ra khỏi bàn tay của người đàn ông, đứng bật dậy, lắp bắp:
- Lâm... Không phải thế... Xin con, mẹ xin con!
Nước mắt tôi bắt đầu rơi, rất nhanh, lã chã xuống bàn tay tôi đang buông thõng. Sao nhiều thế nhỉ? Lẽ ra tôi không được khóc trước mặt người đàn ông kia, vì tôi là con của bố, người đàn ông nghiêm khắc đến lạnh lùng...
Mẹ tôi hoảng sợ thật sự, bà rời khỏi ghế, lại gần tôi, van xin trong nước mắt:
- Con phải nghe mẹ nói, không phải như con thấy đâu...
Bà bám vào tay tôi, tuyệt vọng đến nỗi không buồn để ý xem có bao nhiêu con mắt tò mò đang chú ý đến tình cảnh của mình. Tôi bặm môi, hét lên:
- Mẹ bỏ con ra... Đừng để bàn tay ấy chạm vào con... Không được để nó chạm vào con!
Mẹ chết lặng, còn người đàn ông kia bật đứng dậy, đôi mắt ông ta đau đớn như thể mọi nỗi đau của mẹ đã truyền sang ông...
Tôi, gần như điên dại, đập tay xuống bàn:
- Mẹ đã phản bội bố, và mẹ đã phản bội lại tất cả những gì mà con ấp ủ. Vậy mà con đã từng tưởng rằng gió lúc nào cũng có mặt ở đại ngàn cơ đấy... Ai ngờ... gió lại không thấy thế là đủ cho cuộc đời mình!
- Cháu đừng nói thế! - Người đàn ông ôn tồn. Tôi quắc mắt lên, giận dữ. Ông ta dịu dàng - Cháu phải nghe mẹ cháu nói đã chứ? Phải lắng nghe trước khi phán xét...
- Đó là chuyện gia đình tôi!
Tôi quay lại, dưới làn sương mờ của nước mắt, tôi nhận ra Bình. Nó vươn tay ra, kéo tôi lại gần nó, dịu dàng nói:
- Để em đưa chị về nhà!
Tôi gật đầu. Trái tim tôi mệt rồi. Đầu óc tôi cũng đã tê dại quá đỗi. Tôi không thể tiếp tục bước đi được nữa, nhưng may có Bình. Nó bỗng trở nên vững trãi khi dìu tôi ra khỏi nơi tối tăm đó, giúp tôi ngồi lên xe thật vững rồi mới lái xe đi. Xe lướt qua mặt tiền của nhà hàng. Qua tấm kính tôi thấy mẹ tôi gục khóc trên vai người đàn ông đó. Vậy là hết! Đại ngàn với cơn gió bình yên sẽ chấm dứt tồn tại trong trái tim tôi từ đây...bg-ssp-{height:px}
Bình đặt vào tay tôi cốc nước lạnh, giục tôi uống đi cho tỉnh táo. Tôi gật đầu, uống mà không biết mình đang làm nước tràn ra khỏi miệng. Bình lắc đầu, giữ tay tôi lại. Tôi bật khóc nức nở...
- Chị à...
- Sao mẹ lại như thế chứ? Chẳng phải bố yêu mẹ sao? Chẳng phải chúng ta yêu mẹ sao? Chẳng phải...
- Họ đã không còn yêu nhau nữa! - Bình dịu dàng rút một chiếc khăn gíây ra, lau nhẹ những hạt nước trên mặt tôi. Nó bình thản giải thích- Chị phải bình tĩnh lại thôi... và hãy chấp nhận rằng... chúng ta không thể sống như một gia đình nữa!
Tôi ngơ ngác nhìn nó, không tin nổi vì sao nó có thể bình tĩnh như thế. Trong đầu tôi hiện lên câu nói dở dang của cô Lan, nhói cả tim khi nghĩ đến chuyện, tôi là người biết chuyện này cuối cùng...
- Đã có chuyện này lâu rồi phải không?
Bình gật đầu. Nó gục mặt xuống đôi bàn tay, đôi vai trĩu xuống như đang gánh nặng. Ai cũng giấu tôi, mọi chuyện... Tôi là cái gì?
- Có phải...
- Bố mẹ đã sống ly thân... chuẩn bị ly hôn rồi! - Binh không ngẩng lên, tôi cũng không buồn nhìn nó nữa. Chìm đắm trong những ý nghĩ cuồng loạn về sự thất vọng, sự đau buồn, lẫn cảm giác mất niềm tin ở chính những người thân yêu nhất, tôi như mê đi trong cơn sóng dữ dội của lòng mình. Tôi không muốn ở đây nữa, tôi phải đi... tôi đứng bật dậy khiến Bình ngơ ngác mất mấy giây, rồi nó cũng níu tay tôi lại:
- Chị đừng đi... Đừng bỏ đi...
- Ở đây ai cũng lừa dối tôi... Sao lại giấu tôi? Tôi không còn là chị của cậu nữa ư? Là con của bố mẹ nữa ư?
Đôi mắt Bình lặng đi, tôi mặc kệ, hất tay nó ra, chạy thật nhanh ra ngoài. Tôi gặp Trang ở ngoài cổng, con bé giữ tôi lại, sửng sốt:
- Chị làm sao thế? Bình không đón chị sao? Em đã gọi điện cho cậu ấy mà... Chị...
Tôi lắc đầu, dứt tay ra khỏi Trang, chạy thật nhanh trên con phố vắng. Vẳng sau tai tôi là tiếng Trang gọi... da diết...
Tôi đi lang thang trên phố, đầu óc trống rỗng, nước mắt cũng đã cạn kiệt... Ngoài đời náo nhiệt cũng như không... Tôi chẳng còn gì cả, cái nền tảng để tôi bay lên là giả tạo, đã sụp đổ từ rất lâu rồi... Thế mà tôi không biết, thế mà tôi lại đi dương dương tự đắc với thiên hạ về cái mà mình không có,... Trời đất...
- Lâm... Lâm ơi... Lâm...
Tôi đứng lại, nhưng không có ý định tìm kiếm xem ai đang gọi mình. Nguyên hiện ra trước mắt tôi với đôi mắt hốt hoảng. Hắn rời khỏi xe, chạy lại gần tôi, kéo tôi vào lòng hắn... Tự nhiên tôi òa khóc...tay ôm chặt lấy Nguyên như đang bấu chặt lấy cái phao duy nhất trên một mặt biển đầy sóng. Nguyên vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi, chờ tôi bình tĩnh trở lại.
Nguyên đưa tôi vào một quán cà phê yên tĩnh. Tôi ngồi sụt sịt một hồi, rồi cũng nguôi ngoai để uống cốc nước cam mà Nguyên đã gọi sẵn.
- Cậu chắc đã bình tĩnh rồi? - Nguyên hỏi, đôi mắt hắn dịu dàng.
Tôi gật đầu.
- Bình gọi cho tớ, cậu làm nó lo lắng lắm đấy!
Tôi bặm môi, nguẩy đầu đi nơi khác. Nguyên kéo tay tôi lại, nghiêm khắc:
- Cậu được nuông chiều quá rồi. Hãy trở lại vị trí của một người chị đi!
- Nó đã giấu tớ...
- Vì nó lo cho cậu thôi! - Nguyên thở dài- Nó sợ cậu bị tổn thương...
Nước mắt tôi lại chảy ra, Nguyên hốt hoảng:
- Đừng khóc nữa được không Lâm? Đó là chuyện người lớn... là chuyện tình yêu...
- Bố tớ... hịc... dù ông ấy có khô khan thì vẫn tốt hơn người đàn ông ấy. Không có ai hơn được bố tớ cả... Sao mẹ tớ lại thế?
Nguyên nắm nhẹ lấy tay tôi, như đang giữ lại cho tôi chút niềm tin mà tôi đang buông rơi...
- Người ta sống trên đời là để được hạnh phúc và làm cho người khác hạnh phúc Lâm à. Bố mẹ cậu không thể mang lại hạnh phúc cho nhau nữa thì trả tự do cho nhau để đi tìm hạnh phúc khác...
- Nhưng gia đình là cái gì? Không phải là hạnh phúc sao?
- Cậu và Bình có mất bố, mất mẹ đâu nào? Cậu và Bình chẳng phải cũng đã trưởng thành rồi hay sao? Gia đình thật ra chỉ là một khái niệm mang tính tinh thần mà thôi... Khi mỗi người tự tìm thấy hạnh phúc của mình, ắt hẳn, gia đình vẫn tồn tại...
Tôi gục đầu xuống lòng bàn tay, rưng rưng một nỗi buồn man mác. Đó là gia đình không trọn vẹn... tình yêu theo đó cũng chẳng thể trọn vẹn. Tôi yêu mẹ, yêu bố, và yêu Bình nữa... Ừm, tình yêu này dù có thế nào thì vẫn không thay đổi, dù... chúng tôi không thể sống cùng nhau nữa!
- Cậu cần có thời gian để suy nghĩ Lâm à! Không ai bắt cậu phải thông cảm ngay lúc này,... nhưng hãy rộng lượng hơn để nhìn những gì diễn ra xung quanh, để cảm nhận những tình cảm hiện hữu... Gia đình sẽ không bao giờ mất đi nếu nó còn mãi ở trong tim mình!
Tôi ngẩng lên, mỉm cười nhẹ. Đúng là bố mẹ tôi có quyền hưởng hạnh phúc của riêng mình. Vì con cái họ đã phải... đựng nhau quá lâu rồi! Tôi, có lẽ là trở ngại duy nhất còn lại ngăn họ đến với hạnh phúc mới... Từ lâu, từ rất lâu, tôi đã sống vô tư trong bao bọc của Bình... Tôi giật mình, tôi đã " ngủ quên" quá lâu trong tình yêu thương của nó mà quên mất rằng nó cũng chỉ là một đứa trẻ, cũng bị tổn thương rất nhiều... Thế mà tôi bỏ rơi nó để nó hứng chịu một mình... Tôi yêu nó kiểu gì thế nhỉ?
Tôi đứng bật dậy, nhìn ra ngoài. Trời đã về chiều... Tôi đã bỏ em tôi ở nhà với nỗi cô đơn triền miên, nó van xin tôi ở lại. Thế mà tôi còn trách mắng nó... tôi hất tay nó ra và bỏ đi một cách phũ phàng. Tôi có lỗi! Tôi thật sự là một người chị vô trách nhiệm biết bao... Lời hứa sẽ bảo vệ nó mãi mãi phải chăng đã biến mất theo năm tháng?
- Tớ phải về thôi... Phải về với cu Bình... Tớ có lỗi với nó nhiều quá rồi!
Nguyên cười. Cậu đứng dậy, kéo tôi ra khỏi bàn. Bàn tay tôi để trong tay hắn, ấm áp lạ lùng. Nỗi cô đơn vơi bớt đi biết bao nhiêu... Chuyện gia đình tôi, giống như chuyện của bao nhiêu gia đình khác. Tan vỡ hay chia lìa, chẳng qua chỉ do lòng người mà thôi...
Tôi chạy thật nhanh vào nhà, mong muốn đến cháy lòng là được nhìn thấy gương mặt tươi cười của Bình. Nhưng tôi lại gặp mẹ, bà ngồi gục đầu trong phòng khách. Dáng mẹ gầy, mỏng manh như thể một cơn gió... Tôi xót xa. Có lẽ vì chúng tôi mà đôi vai mẹ nặng trĩu những u buồn... đôi mắt mẹ lúc nào cũng đen thầm một nỗi cô đơn. Cơn gió đó cần tự do...
- Mẹ! - Tôi lại gần. Mẹ tôi ngẩng đầu lên. Đôi mắt mẹ mọng nước, nhìn tôi nửa muốn ôm tôi vào lòng, nửa lại e dè sợ sệt. Tôi cúi đầu, ngăn cho mình đừng khóc:
- Tha lỗi cho con! Con đã nói những lời không phải... Con đã không hiểu hết tình cảnh của bố mẹ, vâng, con đã quá ích kỷ!
Mẹ đứng dậy, giang đôi tay ra như mỗi lần muốn tôi lao vào lòng bà hồi con nhỏ. Tôi gật nhẹ đầu, gạt nước mắt, ôm lấy mẹ trong một niềm tin yêu vô bờ bến. Mẹ tôi không bỏ chúng tôi, vĩnh viễn là thế!
- Mẹ xin lỗi!
- Đó là tình yêu phải không mẹ?
- Ừm...
- Bố... có chấp nhận không!
- Bố và mẹ đã đi trên hai con đường riêng từ rất lâu rồi. Cả hai sống với nhau bằng tình nghĩa và sự tôn trọng... Có lẽ...
Tôi nghĩ bố yêu mẹ rất nhiều, nhưng mẹ đã không biết... Tình yêu của bố lặng thầm như chính tính cách của ông. Mẹ lại yêu thích những gì biểu hiện ra bên ngoài, mẹ cần rõ ràng, vì ít khi mẹ chịu tìm kiếm... Nhưng dù sao mẹ cũng đã có người đàn ông khác...
- Chú ấy có lẽ không giống như bố phải không ạ? - Tôi hơi tách ra khỏi mẹ, cố gắng không để cho sự ghét bỏ nhuốm vào giọng mình. " Dù có tốt thế nào thì cũng không thể bằng bố được, mẹ ạ! "
- Chú ấy cho mẹ cảm giác mình tồn tại...
" Vì mẹ là gió, và người ấy là mây mà! ". Tôi cười nhẹ, cầm bàn tay mẹ lên. Bàn tay không sợ thời gian, vẫn cứ thanh tú, mát lành. Tôi bất giác nói thật lòng:
- Mẹ ạ... đừng vì chúng con mà ép buộc mình. Con phải thừa nhận rằng con đã thất vọng khi thấy gia đình mình không còn nữa... Nhưng nếu như mọi người đều không hạnh phúc thì gia đình tồn tại cũng chẳng để làm gì... Chúng con đã lớn quá rồi, bố và mẹ đã hy sinh cho bọn con cũng đã quá nhiều và quá lâu... Mẹ cần chú ấy phải không?
Mẹ hôn nhẹ vào trán tôi. Tôi nhắm mắt lại, nhớ tới thời thơ ấu tươi đẹp của mình. Lúc nào trong nhà cũng có tiếng cười nồng ấm của bố, tiếng nói dịu dàng của mẹ, tiếng nô đùa của chị em chúng tôi. Đấy là hạnh phúc, là những điều mà tôi có thể tự hào với cuộc sống ngoài kia... Tôi sẽ không buồn phiền nữa, vì tôi không mất gì nhưng lại được thêm sự thanh thản của những người tôi kính yêu!
Tôi tìm thấy Bình ở trên phòng. Nó bật nhạc rất to, và nằm nhắm mắt như ngủ. Bên cạnh nó là mấy lon bia đã rỗng. Tôi tắt đài đi khiến nó mở choàng mắt. Thấy tôi, nó cười như thể không có chuyện gì đã xảy ra cả.
- Anh Nguyên có tìm thấy chị không?
- Có.
Tôi ngồi xuống bên cạnh nó. Mùi bia nồng nặc. Từ bao giờ nó buồn như thế này nhỉ?
- Chỉ hôm nay em mới uống thôi, có hai lon...
- Em biết chuyện này từ bao giờ? - Tôi dịu dàng hỏi. Bình ngồi dậy, nhún vai:
- Hình như từ hồi chị chuẩn bị thi đại học...
Lúc nó mới học lớp chín! Tôi khẽ lắc đầu:
- Em giấu chị làm gì? Dù sao thì cuối cùng chị cũng biết cơ mà?
- Vì... em không muốn chị bị tổn thương! - Bình nhìn ra ngoài cửa sổ. Điều này tôi đã nghe Nguyên nói, nhưng nó xuất phát từ Bình khiến tôi xúc động đến phát khóc. Bình quay lại khi thấy tôi khóc, nó bối rối- Em chỉ thích nhìn chị khóc với vẻ giận dữ vì em đã chọc tức chị thôi... Còn bất kể vì lý do gì khác thì không thể được. Em sẽ không để bất cứ ai làm chị khóc đâu...
- Nhưng chị là chị của em...
- Em là con trai... Hơn nữa lại có anh Nguyên động viên nữa. Anh ấy đã giúp em tránh cho chị những cuộc cãi vã của bố mẹ...
- Giống như hôm qua phải không?
Bình gật đầu. Nó cúi xuống, lí nhí:
- Chị tha lỗi cho em chứ?
Nhìn nó, bất giác tôi vòng tay ôm nó vào lòng, nước mắt tôi không ngừng rơi:
- Bây giờ đã khác rồi. Chị sẽ không bị tổn thương vì những điều như thế nữa... Em không cần phải cố gắng gồng mình lên để bao bọc chị nữa... Hãy để chị giúp em, hãy để chị che chở cho em...
Bình cũng ôm tôi trong vòng tay rộng rãi của nó. Tôi cảm nhận được một cách sâu sắc rằng, những nỗi đau buồn của chị em tôi đã trôi đi rất nhẹ nhàng về những ngày tháng đã qua. Em trai tôi, lại giống như ngày xưa, chạy theo tôi trên những con phố để tìm trò chơi, miệng nó luôn luôn gọi tên tôi như thể, nó không còn thấy cái gì hay hơn cái tên của tôi cả. Tôi cũng sẵn lòng dừng lại, chờ và nắm lấy bàn tay nó... Một đứa con gái tám tuổi cười khanh khách khi thằng em bốn tuổi của nó bị ngã và cố sức để đứng dậy mà không bật khóc... Và chỉ sau một thời gian, thằng em trai bảy tuổi đứng khoanh tay cười sặc sụa khi bà chị tuổi của nó phát điên lên vì con gián đang chạy cuồng loạn dưới chân... Đến bây giờ, chị em chúng tôi vẫn như thế... nhưng tình cảm đã sâu sắc và chín chắn hơn rất nhiều. Chị em chúng tôi đã không còn sợ những thương tổn do cuộc sống đem đến vì chúng tôi luôn nắm tay nhau...
Tôi mỉm cười vì những suy nghĩ ấy. Bình nó nhìn tôi, bật cười:
- Chị ngốc xấu thật... Mắt đỏ mọng, còn miệng thì lại cười méo xệch chứ?
- Kệ! Vì chị là chị của cậu mà!
- Vậy làm một lon bia nhé? - Bình dụ khị.
Tôi nguẩy đầu:
- Đi uống cà phê thôi... Rủ thêm Trang nữa nhé?
- Sao lại có con bé đó? - Bình la lên.
Tôi đứng dậy, nhún vai:
- Vì nó là bạn của chị cậu đấy! Mau chuẩn bị thôi nào!
Bình nhăn mặt nhưng cũng đứng dậy. Tôi chạy thật nhanh về phòng mình để gọi điện cho Trang. Con bé có lẽ vẫn còn lo lắng vì những chuyện ban sáng lắm... Tội nghiệp thật... nhưng mà nó đáng yêu quá chừng... Nếu nó mà là... em dâu của mình thì...
Tôi gật gù, sung sướng về ý nghĩ tuyệt vời đó!