Có ai đó đang rờ tay vào mặt tôi khiến tôi nhột nhạt, mở bừng mắt. Cái miệng cười tươi rói của Nguyên đập vào mắt tôi làm tôi tưởng cơn ác mộng đêm qua chưa chấm dứt. Tôi hét lên, bắn người vào trong. Nguyên cười khằng khặc:
- Sáng rồi cô nương ngủ nướng! Không đi học sao?
Đời tôi sẽ chưa hết khổ nêu không thóat khỏi hắn. Tôi nuốt tiếng thở dài, cố đưa ý nghĩ đến với buổi học sáng nay. Có tiết thầy Diên... mà thầy thì chẳng bao giờ ưa sinh viên đến muộn, dù chỉ một giây... Chết... mấy giờ rồi?
Tôi quơ tay với lấy cái điện thoại. Chết sững vì con số hiện ra trước mặt.
- Tớ đã cố gằng hết sức trong việc gọi cậu dậy... sau khi Khang và Yến bó tay! Nhưng phải thừa nhận rằng cậu không có cái nhạy cảm của con gái!
Mặc hắn lải nhải, tôi cuống cuồng bò dậy, lao ra khỏi phòng để vào nhà tắm. Tôi làm vệ sinh vèo vèo, cào cào tay vào mái tóc ngắn ngủn, ba chân bốn cẳng quay lại phòng để lùa sách vào ba lô... Nhưng chân tôi đã phanh kịp khi thấy Nguyên bên cạnh ba lô phình to của mình. Liếc thấy cái giường đã gọn gàng nhưng tôi cũng đã kịp cảm ơn mà lao về phía tủ quần áo.
Nguyên mỉm cười:
- Cứ từ từ... Tối hôm qua tớ đã lấy lại giờ cho điện thoại của cậu đấy! Còn tới những phút nữa!
Tôi đứng khựng lại. Không còn gì để diễn tả nỗi tức giận của tôi lúc này, nếu mà có con dao ở đây tôi cũng sẽ không ngần ngại phi ngay vào cái gương mặt cười vô tư lự của hắn...
- Xong chưa? Xuống ăn sáng thôi!
Yến ngó vào đúng lúc để tôi có thể ngăn cơn giận dữ lại. Tôi quay vào với tủ quần áo, giọng lạnh lùng:
- Tớ thay xong rồi xuống ngay. Cậu có thể giúp tớ tống của nợ đó ra ngoài không?
Nguyên nhún vai, xách chiếc ba lô của tôi theo hắn xuống lầu dưới. Hắn được lắm! Tôi căm phẫn nghĩ, tay lia nhanh trên mấy cái áo khiến chúng va vào nhau lanh canh. Ngay từ bé, tôi đã phải hứng chịu những trò quái ác của hắn và duy nhất chỉ mình tôi thôi. Sao lại như thế? Và tại sao không ai thắc mắc gì? Tôi cũng có những giới hạn của mình chứ?
Tôi giật một chiếc áo sơ mi ra khỏi móc, gần như siết chặt nó trong tay theo ý nghĩ của mình. Giá mà hắn là chiếc áo này... hắn sẽ chết! Cái áo bị vặn xoắn lại, và đến khi tôi sực tỉnh ra thì chiếc áo tội nghiệp đã nhăn tít. Tôi cau mày. Cái gì liên quan tới hắn là cái đó hỏng, coi như vứt đi hết. Cáu kỉnh, tôi vất nó lên giường, tiếp tục tìm cái áo khác, Tôi mất phút để thay đồ và lấy lại cân bằng tâm lý để bước xuống phòng bếp. Ở đó, bốn đứa đang sốt ruột chờ tôi. Bữa sáng với mì tôm và trứng... dù sao cũng không đến nỗi nào!
Khang đặt một bát mì bốc khói ngay trước mặt tôi, mỉm cười:
- Ăn nhanh còn đi học!bg-ssp-{height:px}
Tôi cười để cảm ơn. Khang lúc nào cũng dịu dàng, tế nhị như thế này... Và tôi thì lúc nào cũng thấy mình thoải mái trước Khang... Chứ đâu như với...
Tôi lừ mắt về phía Nguyên, hắn đang sì sụp húp tô mì, đầu gật gù khen ngon. " Hừm, hắn thì cái gì chẳng ngon! " Tôi vừa cay độc nghĩ, vừa cầm đũa lên. Bao giờ cũng vậy, càng giận Nguyên tôi càng cảm thấy... đói, tiếp sau đó là ăn rất ngon miệng. Tôi ăn được vài miếng mới phát hiện trong bát của mình có tới... hai quả trứng! Ngước mắt nhìn lên, tôi thấy mắt Khang cười. Chà! Rõ ràng là hơi thiên vị... nhưng tôi bằng lòng lắm. Khang biết rõ tôi thích trứng và... không thích mì, vì thế mỗi khi cả bọn ăn mì trứng là riêng tôi có... hai quả. Tôi giấu một nụ cười khi cúi xuống ăn tiếp.
Bảy giờ kém mười phút, Yến không chờ được tôi nữa nên nó xách xe đi trước. Khang thì có vẻ kiên nhẫn hơn nhưng tôi biết trong bụng cậu như có kiến bò rồi. Khang là lớp trưởng, lại còn là...con ong chăm chỉ, cộng với tính nề nếp nguyên tắc nên việc đi học muộn quả là một sự bê bối! Tôi ngẩng lên sau khi " tiêu diệt" xong một quả trứng. Tôi nói:
- Khang đi trước đi kẻo muộn! Tớ còn phải nghỉ cho xuôi xuôi đã!
- Ừ... vậy cứ từ từ nhé?
- Nó còn từ từ dài! - Thương nháy mắt trêu chọc. Cô nàng đang dọn mấy cací bát để mang ra bồn rửa. Khang với lấy cái túi ba lô của mình, bước nhanh ra ngoài. Tôi không mất một giây nào để nhìn theo mà bỏ qua sự nghiệp đang dở dang của mình.
Nguyên đặt một cốc nước lọc trước mặt tôi, châm chọc:
- Ăn trứng thì phải uống nước... kẻo nghẹn đấy!
- Cảm ơn!
Tôi uống một hơi gần cạn ly nước, rồi đẩy cái bát chỉ còn lõng bõng nước ra xa. Giờ thì no quá rồi! Tôi cũng chẳng còn sức để cà khịa với hắn nữa! Muộn học... chắc chắn là thế mất thôi!
Tôi đứng dậy, với lấy cái ba lô, rồi mỉm cười:
- Tớ đi học đây... Thương à!
- Bye.
Thương vẫy vẫy tay, còn Nguyên thì xụ mặt ở trên ghế. Tôi nhún vai, bỏ đi. Sao mà nhìn mặt hắn lúc thất vọng lại... thích thú thế chứ? Tôi vừa tra chìa khóa vừa hát khe khẽ, quên bẳng luôn nỗi tức giận của mình cách đây phút. Kể ra thì tôi cũng là người hời hợt thật!