Tôi để ý thấy Nguyên ít khi ở nhà kể từ khi biết được hắn... có "kép" bên ngoài. Lúc trước thì tôi tưởng năm nay hắn học nhiều hơn trước, và hình như là ai cũng nghĩ thế nên không có chuyện thắc mắc xảy ra. Cứ phải ngoài giờ tối hắn mới mò về, ăn cơm rồi hoặc đi chơi với Thương, hoặc đi đâu đó một mình. "Đi đâu đó" có nghĩa là đi với em nào đó... Tôi không có cảm giác ghen tuông hay thứ tình cảm gì đó na ná như vậy, nhưng tôi lại lo lắng, cho cả hắn và Thương. Tình cảm của chúng tôi, liệu rằng có thể hết sóng gió và đau buồn?
Hôm nay Nguyên lại đi sau khi vội vã về nhà thay đồ, không cả kịp chào hỏi mọi người như thói quen. Tôi gặp hắn ở trong phòng bếp, thấy thức ăn phần hắn vẫn còn nguyên trên bàn. Hắn thừa biết rằng, số thức ăn đó, Thương đã rất chăm chút để dành cho hắn... Có bao giờ hắn phụ công của người khác như thế này đâu? Vừa bực mình, vừa thương cảm, tôi chạy ra ngoài tìm hắn. Nguyên đang lúi húi ở bên chiếc xe của hắn, xem xét gì đó rất chăm chú. Tôi phải hắng giọng hai lần, hắn mới tỏ ra là chú ý tới tôi.
- Cậu định đi đâu đó à?
- Ừm.
- Không ăn cơm à? - Tôi nhấn giọng- Thương nó dặn là cậu phải ăn hết chỗ nó phần đấy.
Nguyên đứng thẳng dậy, nhún vai:
- Nhà mình có tủ lạnh mà. Quan trọng gì chứ?
Tôi trừng mắt nhìn hắn, giọng gần như gắt lên:
- Cậu nói thế được sao chứ? Ai cũng quan tâm tới cậu mà cậu đối xử vậy sao hả?
- Có không ăn một bữa cơm mà bị nói vậy sao?
Nguyên nhăn mặt hỏi lại tôi. Tôi cứng họng... Cái tính nghiêm trọng hoá vấn đề của tôi... thật tai hại quá!
Nguyên dường như không thèm để ý tới thái độ của tôi nữa, hắn xoay xe một cách thản nhiên. Tôi phải lùi lại hai bước để không bị cái đuôi xe quẹt vào. Nguyên ngồi lên xe, nói cho có lệ:
- Tớ có việc phải đi... Xin lỗi Thương hộ nhé!
- Đó...
Tôi không thể nói hết câu vì Nguyên đã rồ ga, phóng đi...Cái thái độ sao mà đáng ghét thế không biết? Tôi hậm hực đi vào nhà, gặp Yến ở cửa. Con bé rực rỡ trong chiếc váy gợi cảm, thướt tha. Nó mỉm cười với tôi, rồi thì thầm:
- Có hẹn đấy!
- Vậy... may mắn nhé! - Tôi vẫy vẫy tay với vẻ chán nản không buồn giấu giếm. Yến cười khúc khích:
- Rồi mọi việc sẽ tốt thôi... Tốt thôi!
Tôi không phải là tuýp người của sự lạc quan, nên lúc nào cũng như bà già u buồn trong góc tối của đời mình, lẩn thẩn suy nghĩ mọi thứ và tự làm đau mình... Vì thế, lúc nào trong đầu tôi cũng nằng nặng, mệt mỏi. Tôi nhìn vào trong bếp, rồi lặng lẽ đi lên phòng mình.
Vừa đẩy cửa vào thì có điện thoai. Tôi sực nhớ ra cái hẹn với Lan và Vĩnh... Đúng là Vĩnh gọi. Nó nhắc tôi nhanh lên, phút nữa nó sẽ tới đón tôi đi. Tôi cũng không hiểu sao phải như thế khi mà tôi có xe và không phải dân mù đường Hà Nôi. Nhưng hôm nay là sinh nhật của Vĩnh, mọi thứ nó đều muốn tôi...phục tùng giống như lời giao hẹn mà tôi... bị mắc bẫy phải hứa vào mấy hôm trước.
Vĩnh đưa tôi tới " Gió Ngàn", nơi mà Lan đã chờ sẵn. Con bé rất nhanh nhẹn trong những vấn đề liên quan tới ăn uống này. Nó cười toe toét khi chúng tôi bước tới.
- Chờ hai người lâu quá! Mỏi hết cả chân rồi!
Nói thì thế, nhưng nó vẫn tươi cười, đưa bó hoa giấu đằng sau lưng ra tặng Vĩnh. Nó làm mặt nghiêm túc:
- Mừng em... già thêm một tuổi!
- Em cảm ơn chị!- Vĩnh nhận bó hoa, mắy hấp háy- Ước gì mỗi năm em tăng hai tuổi nhỉ?... Để có thể không làm "em" nữa!
Tôi bật cười, cốc đầu Vĩnh một cái.
- Sao mà phí phạm lời ước thế hả? Ngốc thật đấy.
- Nếu lời ước đó là sự thật thì có... ngốc em cũng chịu!
Vĩnh kêu lên thảm thiết. Rồi chúng tôi cùng cười, bước vào trong. Không khí trong quán nồng nàn, dịu êm.
Nhân viên phục vụ đưa chúng tôi tới bàn đã đặt, ngơ ngẩn thế nào tôi va phải một cái ghế thừa ra, suýt ngã. Vĩnh đã kịp đỡ lấy cánh tay tôi, càu nhàu:bg-ssp-{height:px}
- Sao lại để cái ghế vậy chứ?
- Ối...
Tôi và Vĩnh giật mình bởi tiếng la của Lan.
- Nguyên đây phải không?
Lúc bấy giờ tôi mới nhận ra người đang ngồi ở trước mặt tôi là Nguyên. Cậu ấy mỉm cười chào Lan, và cất giọng mỉa mai như thường lệ:
- Mắt mũi để đâu mà trách cái bàn chứ?
- Tình cờ ghê quá!- Vĩnh nhìn sang cô bé ngồi đối diện Nguyên, dài giọng- Ra tưởng vậy mà không phải vậy đâu đấy!
Tôi và Lan cũng đưa mắt nhìn. Đó là một cô bé nhỏ nhắn, dễ thương và rất có duyên.
- Bạn của anh Nguyên ạ?
Cô bé đó cất lời. Mắt long lanh nhìn chúng tôi. Kiểu như tình hình này thì có vẻ như cô bé chưa gặp một người bạn nào của Nguyên thì phải. Cái cách mong chờ được giới thiệu ấy, khiến chúng tôi cũng đâm ngại. Và Vĩnh thì như hiểu được điều gì đó, nên đã im lặng.
- Đây là các bạn anh!- Nguyên miễn cưỡng nói- Còn đây là Chi!
Lan đưa mắt nhìn sang tôi, và tôi hiểu ngay ý nghĩa của nó. Đúng là đơn giản thật! Và cô bé Chi ấy hoàn toàn không bằng lòng với câu trả lời. Cô bé quay hẳn sang chúng tôi, nhìn thấy bó hoa trên tay Vĩnh, cô bé mời mọc:
- Sinh nhật phải không ạ? Vậy ngồi cùng bàn cho vui được không?
- Sao lại không chứ? - Lan kêu lên vui vẻ- Toàn người nhà cả mà.
Rồi nó tự nhiên kéo lấy một chiếc ghế và ngồi xuống cạnh Nguyên.
- Ngồi xuống đi! - Nó mỉm cười- Đông người càng vui, phải không Nguyên?
Nguyên nhún vai:
- Vậy hai người kia ngồi xuống đi chứ?
Tôi miễn cưỡng ngồi xuống, ngay cạnh Chi. Vĩnh có vẻ không vui lắm, nhưng nó cũng quay ra nói với nhân viên phục vụ đôi câu. Tay nhân viên đó mỉm cười, gật đầu rồi bỏ đi.
- Lần đầu gặp bạn anh Nguyên... Em vui lắm! Các anh chị có học cùng trường anh ấy không ạ?
- Không!- Lan vừa xem menu vừa trả lời- Bọn chị học Kiến trúc. Em thì sao?
- Em học Kinh tế!
Lan gọi khá nhiều đồ ăn, nó còn mời Nguyên và Chi gọi thêm, nhưng hai người ấy có vẻ như đã gọi đủ nên lắc đầu. Tôi gọi cho Vĩnh một bánh kem đặc biệt, và yêu cầu cắm một cây nến nhỏ màu xanh. Vĩnh xúc động, bám lấy cánh tay tôi, thì thầm:
- Chị thật tuyệt vời quá!
Tôi phì cười:
- Thì sinh nhật của Vĩnh mà!
- Câu này hay quá... chị cứ gọi em là Vĩnh không thôi nhé!
- Em cũng có lời chúc mừng sinh nhật anh!- Chi cười. Chà, cô bé này mà cười thì đúng là... mỹ nhân. Nụ cười làm bừng sáng cả khuôn mặt trẻ thơ của Chi, khiến người đối điện có cảm giác như mình được lọc sạch... Cô bé này chẳng có gì giống tôi cả... Tôi tự nhủ, rồi cúi nhìn bông hồng trắng tinh khiết giữa bàn. Có lẽ Nguyên tìm thấy cảm giác thanh thản khi ở bên cô bé này, thay vì những dằn vặt do tôi mang lại... Trung đã nói thế để chỉ an ủi tôi mà thôi!