--- giờ tối (thứ bảy)---
Nó bắt đầu tiến hành kế hoạch cưa đổ Hưng giùm cho con bạn của nó...Việc đầu tiên, nó nhắn tin với Hưng.
-Hello anh!
-Ukm! Hi em! Em khoẻ không?
-Vâng! Em khoẻ hì hì. À anh đi chơi không?
-Đi đâu em?
-Đi...đi ăn chè.
-Ngay bây giờ hả em?
-Dạ đúng rồi! Mà không biết anh có rãnh không?
-Thứ ba tuần sau được không em? Tại hôm qua anh đi chơi về trễ hôm nay về trễ nữa là dọn đồ ra khỏi nhà luôn đó em!
-Ukm! Cũng được anh.
Cùng lúc đó nó thấy Hưng đăng status “Bảo đảm khi tốt nghiệp ra trường rồi mình sẽ đi chơi đến sáng luôn, bực bội...!”. Nó đọc xong status của Hưng vội nhắn tin hỏi Hưng:
-Anh...đang có chuyện không vui hả?
-Ukm!
-Em cũng vậy!
-Em có chuyện gì không vui?
-Hay là vầy đi hai anh em mình sẽ chia sẻ cho nhau những việc mà làm cả hai không vui rồi cùng nhau đưa ra lời khuyên cho đối phương nha!
-Ukm vậy cũng được!
-Bây giờ anh nói trước đi. Anh có chuyện gì không vui?
-Chuyện là vầy: anh đi chơi về khuya nên bị mẹ cấm không cho đi nữa!
-Anh đi với ai? Bạn hay gia đình?
-Dĩ nhiên là gia đình rồi em! Anh mà đi với bạn mà về khuya là chuẩn bị cuốn gối ra khỏi nhà luôn đó em ha ha! Còn em?
-À...ùm thì mẹ em nhìn vẻ bề ngoài đánh giá bạn của em rồi cấm em không được chơi với nó nữa! (thật ra nó bịa chứ làm gì có chuyện đó)
-Thì em nói mẹ em là: Mẹ đừng đánh giá bạn con qua vẻ bề ngoài nữa!
-Ùm em nói rồi, mẹ chỉ im lặng. Còn chuyện của anh là vì mẹ anh lo cho anh nên đừng giận mẹ làm gì.
-Nhưng anh lớn rồi...
-Đối với mẹ anh mãi là con nít. Làm lành với mẹ anh đi...
-Em nghĩ sao vậy? Anh với mẹ nói chuyện chưa được hai câu là cãi nhau rồi!
-Tại anh nóng tính, hấp tấp quá đó! Con trai là “người tình kiếp trước” của mẹ nên chắc chắn mẹ không giận anh lâu đâu!
-Gì vậy em! Cũng có vụ đó nữa hả? Ha ha
-Có chứ sao không nè! Hì hì
Cuộc nói chuyện cũng khá vui vẻ. Thế là nó với Hưng ngày nào cũng nhắn tin đến khuya, Hưng hay nhắn tin hỏi thăm nó, quan tâm nó và cách nhắn tin rất tình cảm không như lúc Hưng còn ở Mĩ toàn là nó nhắn trước.
Không hiểu sao nó có cảm giác vui vui, cái cảm giác này lạ lắm chưa từng có bao giờ...đôi lúc nó thầm nghĩ:”Nó có tình cảm với Hưng rồi sao?” nhưng rồi ý nghĩ đó lại biến mất vì nó lại đưa ra câu trả lời “tạm thời”:“Không thể được!
Vì Hương nhờ nó có nghĩa là Hương cũng thích Hưng...nó không thể cướp đi người mà bạn mình thích được. Vả lại nó chỉ muốn cho Hưng một bài học vì khi Hưng còn ở Mĩ đã đắc tội với nó kia mà...đây là cơ hội tốt cho nó trả đũa mà...”.
Từng ngày từng ngày trôi qua...cuối cùng cũng đến thứ ba...cái ngày mà nó và Hưng sẽ gặp nhau lần đầu. Nó trang bị thật chu đáo từ quần áo đến mái tóc,...nó chạy xe đạp đến chỗ hẹn trước phút để đi dạo lòng vòng và nghĩ đến vẻ mặt của Hưng khi gặp nó chắc bất ngờ lắm vì nó ngoài đời khác với trong hình (trong hình trắng như tuyết còn ngoài đời chỉ trắng được % thôi) nó rất e ngại về điều này nhưng chờ lâu quá nó nhìn đồng hồ đã hơn phút rồi mà không thấy Hưng nó bèn nhắn tin:
-Anh đến chưa?
phút sau Hưng trả lời:
-Anh đang chạy xe.
Nó thấy tin của Hưng trả lời ngay:
-Em đang ở quán Angel Coffee...
phút sau Hưng trả lời:
-Anh đang ở Quận . Mình hẹn bữa khác em nha! Tại em của anh ở Mĩ mới về chơi nên anh dẫn nó đi Quận chơi...xin lỗi em nha!
Nó đọc xong tin nhắn mà không thể không thắc mắc:” Đang chạy xe mà cách phút nhắn một tin? Đã hẹn với mình trước mà lại đi với em không nói mình trước” nhưng rồi nó nhắn lại:
-Em anh mấy tuổi? Đi chung luôn đi.
Hưng trả lời:
-Em của anh cũng lớn rồi. Nhỏ hơn anh một tuổi.
-Vậy đi chung cũng đ ược xem như quen được bạn mới!
-À...ùm...con trai không à! Với lại anh đang ở Quận ...về chắc không kịp.
Đến lúc này nó hiểu rồi. Chắc Hưng chưa chuẩn bị tâm lí để gặp nó...nó lặng lẽ bước ra khỏi quán. Cùng lúc đó trời mưa...mưa như trút hết nỗi buồn của nó, nó không thể ngờ là có một ngày nó lại ngốc nghếch tin một người lạ và rồi kết quả nó nhận lại là gì? Chỉ là sự chờ đợi, chỉ là sự buồn bã,...nó trách bản thân nó vì sao lại ngốc như vậy và vì sao tin người như vậy?
Lê bước chân nặng trĩu chất đầy những dòng tâm trạng buồn hoà vào những hạt mưa cũng nặng hạt không kém gì nó.
Tít...tít...tiếng tin nhắn vang lên làm nó trở lại với hiện thực. Nó tìm chỗ trú mưa mặc dù đã ướt gần hết người rồi từ từ mở tin nhắn ra. Ngạc nhin chưa? Là tin của Hưng, nó cười nửa miệng - thái độ bất cần rồi đọc tin:
-Em về nhà chưa?
-Chưa! Đang dầm mưa.
-Em không mang áo mưa hả?
-Không!
-Tại sao không mang? Dặn rồi mà vẫn quên là sao?
Lúc này, nó rất tức định trả lời:”Anh có quyền gì mà trách em?” nhưng rồi nó không nhắn như vậy, nó nhắn lại:
-Tại không thích mang.
Nhắn xong, nó gọi cho Châu - chị gái của nó, nó kể cho Châu nghe hết tất cả để Châu biết tại sao nó hẹn Châu ra gấp đến như vậy. Nghe xong câu chuyện, Châu tức quá nên buộc miệng nói:
-À ha! Dám cho em gái của chị leo cây hả! Ăn gan trời đây mà! Đợi đó, chị gặp nó ở đâu chị sẽ đánh cho nó một trận.
Nó thích thú vì có đồng minh nên hí hửng nói:
-Đúng rồi! Chị phải giải quyết hắn cho em!
Rồi hai chị em dẫn nhau đi chơi bowling đỡ buồn. Vừa ngồi xuống ghế chuẩn bị lăn quả blowling đầu tiên thì Hưng lại nhắn:
-Em về chưa? Đang làm gì vậy?
- Đang đi chơi vui lắm không rãnh để nhắn tin.
-??? Em đang ở đâu? Anh đến được không?
- Đang ở Quận .
-Sao xa vậy?
-Ukm! Nếu có lòng thì anh đến.
-Anh lỡ về nhà rồi! Thôi hẹn em bữa khác nha!
-Uk! Bye anh!
-Bye em.
Nó cảm thấy có gì đó rất hụt hẫng và cảm thấy giận lắm. Tại sao Hưng lại đối xử với nó như vậy? Có hẹn với nó trước mà sao lại thất hứa? Rồi còn hỏi nó đang ở đâu và nó cứ ngỡ là Hưng sẽ đến nhưng không ngờ Hưng chỉ hỏi để mang tiếng là “đã hỏi thăm” xem như “đã hoàn thành” trách nhiệm của mình và cũng xem như lời hỏi thăm đó thay thế được lời xin lỗi của Hưng gửi đến nó rồi.
Nó trách, không phải nó trách Hưng mà trách nó quá ngốc vì đã nhận lời làm việc này và quá ngốc khi đặt hết niềm tin của nó vào Hưng. Nhưng rồi nó nghĩ lại:”Mày đang cưa đổ Hưng dùm bạn mày mà! Thực tế mày đâu thích người ta nên lấy quyền gì mà giận người ta chứ? Mày đúng là ngốc thật!”.