Tình Yêu Thôn Quê

chương 48

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau lúc mặt trời lên cao, Tưởng Hải Dương đúng giờ tỉnh dậy.

Lâm Đông Đông co người thành một cục vùi ở trong ngực hắn, chóp mũi thỉnh thoảng khẽ cau lại giống như phải chịu ấm ức gì đó.

Ngày hôm qua, hai người thỏa mãn đánh một giấc hết buổi chiều, lúc tỉnh lại trời cũng đã tối.

Nằm trên giường xem tivi đùa giỡn một lúc, Tưởng Hải Dương lại bắt đầu động dục.

Lâm Đông Đông ban đầu vẫn rất kiên quyết từ chối, dù sao eo chân còn đang bủn rủn, phía sau cũng không thoải mái cho lắm.

Thế nhưng Tưởng Hải Dương vừa làm nũng vừa dụ dỗ còn cố ý phơi bày cơ thể để quyến rũ cậu, sức đề kháng của cậu đối với hắn vốn đã yếu ớt, lại bị hắn mè nheo một hồi cuối cùng cũng choáng váng đầu hàng.

"Một lần lạ hai lần quen."

Câu nói này quả nhiên là chân lý, áp dụng được cho tất cả mọi thứ.

Sau khi thực hành hai lần, Tưởng Hải Dương cơ bản đã nắm rõ quá trình.

Hắn đổi phương pháp dằn vặt Lâm Đông Đông, phía trước, phía sau, nằm nghiêng, sau đó giọng Lâm Đông Đông trở nên khàn khàn vì rên rỉ quá nhiều cuối cùng hắn mới để cho cả hai sung sướng bắn ra.

Lúc điên cuồng âu yếm không nhịn được, Tưởng Hải Dương xong việc mới nhớ tối qua hắn có hơi quá tay.

Hắn nhẹ nhàng dịch Lâm Đông Đông đang ngủ từ trong hõm cổ mình nằm về trên gối, lật cậu lại, để người nằm úp sấp.

Hắn cúi người kiểm tra mặt sau Lâm Đông Đông, nhìn thử xem lỗ nhỏ có bị làm sao không.

Tối qua sau khi làm xong bế cậu đi tắm hắn có kiểm tra qua, không bị thương, chỉ hơi sưng, nếp gấp ở miệng huyệt sưng đỏ.

Tưởng Hải Dương nhẹ tay bẻ hai cánh mông ra, hai cánh mông trắng nõn kia bị chèn ép hiện lên những vệt xanh tím, bên trong lỗ nhỏ vẫn sưng tấy, nhưng đã giảm một chút, nếp gấp cũng không đỏ như tối qua, giờ khắc này theo hô hấp của Lâm Đông Đông mà thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng mở ra đóng vào.

Tưởng Hải Dương nhìn mà thương muốn chết, cúi đầu chôn mặt ở giữa mông, há miệng ngậm lấy lỗ nhỏ, duỗi đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm láp.

Nếp gấp mềm mại hơi đụng vào lại run lên co lại vào bên trong, dáng vẻ rụt rè đáng thương cực kỳ.

Chưa liếm được mấy cái thì Lâm Đông Đông bắt đầu uốn tới ẹo lui, đôi mắt nhắm chặt rầm rì.

Lỗ nhỏ bị sưng lên còn có chút nóng hổi, giờ khắc này bị đầu lưỡi mềm ẩm liếm mút như trêu chọc, cảm giác ngứa ngáy chạy dọc theo sống lưng lan khắp toàn thân.

Đang lúc nửa mê nửa tỉnh, Lâm Đông Đông chỉ cảm thấy vừa ngứa vừa thoải mái, cậu vô thức giãy dụa không biết là muốn tránh đi hay đón hùa chiếc lưỡi ấy.

Tưởng Hải Dương vuốt ve bờ mông mềm mại, chóp mũi chôn trong rãnh mông, kiên trì cẩn thận liếm láp miệng huyệt co rúm, thấm ướt nếp gấp đỏ tươi.

"Ngứa..." giọng nói của Lâm Đông Đông vẫn còn khàn, mơ màng đưa tay ra sau đẩy đầu Tưởng Hải Dương.

Tưởng Hải Dương hôn một cái lên bờ mông trắng mịn, dịu dàng hỏi: "Đông Bảo Nhi thoải mái không?"

Lâm Đông Đông ấm ức hừ mũi, nhỏ giọng nói: "Đừng làm em nữa mà, đau..."

"Anh chỉ liếm thôi ~" Tưởng Hải Dương hôn lên đùi trong của cậu, âu yếm nói, "Liếm một chút là bé cưng sẽ hết đau ngay ~"

Lâm Đông Đông lắc đầu, khuôn mặt chôn trong gối chỉ mở hé một con mắt, nhìn Tưởng Hải Dương bắt đầu làm nũng, "Anh ôm em đi ~"

Tưởng Hải Dương không biết phải thương cậu sao cho đủ, vội vang bò lên ôm lấy người vào lòng, vừa hôn lên đầu tóc rối bù của cậu vừa dịu dàng dỗ dàng, "Ôm Đông Bảo Nhi ~"

Lâm Đông Đông nằm nhoài lên người Tưởng Hải Dương, cọ mặt ở trong hõm cổ hắn, còn tức giận lầm bầm, "Đã nói không muốn rồi, vậy mà anh vẫn cứ làm em..."

"Anh sai rồi, anh sai rồi, sau này chắc chắn sẽ không như vậy nữa ~" Tưởng Hải Dương chỉ hận không thể móc trái tim ra cho cậu, kéo lấy tay Lâm Đông Đông đánh lên đầu mình, "Đông Bảo Nhi đánh anh đi ~"

"Hừ!" Lâm Đông Đông rút tay về, há miệng cắn lấy hầu kết Tưởng Hải Dương trước mặt.

Tưởng Hải Dương rên lên một tiếng, ngẩng đầu để lộ toàn bộ cổ ra, một tay vuốt ve sau gáy Lâm Đông Đông, tay kia, ôm chặt lấy eo cậu.

Lâm Đông Đông càng ra sức cắn, hắn lại càng dùng sức ôm.

Thế nhưng Lâm Đông Đông rất nhanh phải lăn xuống khỏi người hắn, bởi vì cậu cảm nhận được thứ kia lại ngóc đầu dậy, nóng hổi mà chống lên bụng dưới mình.

"Em không làm!" Lâm Đông Đông sợ hãi liên tục rụt người về phía bên kia giường, đôi mắt tròn trừng lớn, chỉ lo lại bị con sói đói này mần thịt tiếp.

Mặc dù cậu cũng cực kỳ muốn cùng Tưởng Hải Dương thân thiết, vừa ngọt ngào vừa thoải mái.

Thế nhưng cậu không thể so sánh với Tưởng Hải Dương ăn phân hóa học mà lớn này được!

Cả người cậu bây giờ như muốn tháo rời từng mảnh, làm ruộng cũng không mệt như thế này! Ít nhất làm ruộng không cần phải khom lưng tách chân ra đúng không?!

Tưởng Hải Dương bị dáng vẻ này của cậu chọc cười, hắn cười ha ha kéo cậu về trong ngực, vừa hôn vừa dỗ dành, "Không làm nữa, bé ngoan, anh xuống mua đồ ăn sáng, em ngủ tiếp một lát đi."

Lâm Đông Đông vội vàng đẩy Tưởng Hải Dương ra khỏi chăn, "Vậy anh đi nhanh đi."

Tưởng Hải Dương cười lớn dùng sức cắn một cái lên ngực cậu, lúc này mới xuống giường mặc quần áo, ra ngoài mua cơm.

Hai người ru rú trong nhà trọ dính lấy nhau suốt buổi trưa, Tưởng Hải Dương xoa eo bóp chân, hầu hạ nửa ngày, đến chiều hai người mới trả phòng về trường.

Cuộc sống cấp ba đã bắt đầu hơn một tháng, bạn bè cũng trở nên thân quen hơn.

Tưởng Hải Dương nhìn qua khó gần nhưng chẳng qua là do hắn chưa quen.

Hết cách rồi, từ nhỏ đã là đứa trẻ được người ta thích nhất thôn, lại được tiệm tạp hóa Hải Dương nuông chiều, khó tránh khỏi chuyện hắn có chút ngạo mạn.

Nhưng sau khi quen thuộc rồi tất cả nam sinh đều thích chơi chung với hắn, hắn là người cực kỳ có ý thức trách nhiệm, nói cái gì là cái đấy, không hay bốc phét, đối xử với người khác cũng có tình có nghĩa, hào phóng, có chuyện nhờ hắn giúp, chỉ cần có thể làm được hắn chắc chắn sẽ ra tay.

Cho nên sau một thời gian hầu hết nam sinh trong lớp đều trở thanh anh em tốt với hắn, nghỉ giữa giờ hoặc tan học sẽ đi tìm hắn chơi bóng rổ v.v.

Thời gian nghỉ trưa là dài nhất, bây giờ trời còn chưa lạnh, mấy thiếu niên tinh lực dồi dào đều giành giật từng giây trên sân bóng rổ.

Lâm Đông Đông ngồi ngoài sân nhìn Tưởng Hải Dương chơi bóng, Tưởng Hải Dương chơi bao lâu thì cậu sẽ ngồi nhìn bấy lâu.

Bởi vì đều đã quen với bạn cùng lớp, nên giờ ra chơi hai người không cần phải thường xuyên gặp mặt.

Nhưng nghỉ trưa với tan học thì bắt buộc phải đi với nhau, đây là quy tắc ngầm mà hai người đều hiểu rõ.

Lúc nam sinh chơi bóng rổ, đặc biệt là nam sinh đẹp trai chơi bóng rổ, bên cạnh chắc chắn không thể thiếu nữ sinh.

Hơn nữa những khi có nữ sinh ở đây, phần lớn nam sinh sẽ chơi rất hăng, phô bày kỹ năng của mình.

Lâm Đông Đông phát hiện lúc Tưởng Hải Dương chơi bóng, con gái đứng xem bên ngoài sân đặc biệt nhiều.

Huống chi bản thân Tưởng Hải Dương chơi rất giỏi, những cú ném điểm của hắn rất chuẩn, tiếng hò hét trên sân cực kỳ vang dội.

Những lúc đó Lâm Đông Đông rất muốn ngửa mặt lên trời, tự hào hét to người yêu tui thật là lợi hại, ha ha ha ~

Khi mùa đông tràn về phương Bắc, cũng là lúc kỳ thi giữa kỳ đến.

Thành tích của Lâm Đông Đông thuộc loại khá, tổng điểm cao hơn Tưởng Hải Dương một chút.

Dù sao cậu đi học cũng tập trung hơn Tưởng Hải Dương, giữa giờ đều đọc thêm sách vở.

Học sinh luôn tìm được rất nhiều lý do để trộm lười học, chính vì vậy, vừa mới thi xong, mấy người trong phòng ngủ của cậu đã hô hào tối ra ngoài chơi, thư giãn sau những ngày căng thẳng áp lực!

Sống chung một phòng ngủ nên quen thân hơn nhiều so với cùng lớp.

Nghỉ trưa, Tống Lập Quần nói với Lâm Đông Đông tối mấy người trong phòng ngủ muốn cùng đi ra ngoài ăn cơm.

Lâm Đông Đông có chút do dự, không phải không muốn đi, mà cậu đang nghĩ nếu mình dẫn Tưởng Hải Dương đi theo thì có sao không.

Dù sao Tưởng Hải Dương không quen biết gì mấy người trong phòng ngủ cậu, những khi đến tìm Lâm Đông Đông cũng chỉ nói hai ba câu, thỉnh thoảng gặp nhau ở nhà ăn thì ngồi chung, nói chung chỉ biết nhưng không thân.

Tống Lập Quần không còn gì để nói, "Cậu không phải chứ? Hai người xa nhau một ngày cậu ra ngoài ăn bữa cơm cũng không được hả? Anh em ruột cũng không dính nhau như vậy đâu!"

Lâm Đông Đông xấu hổ vuốt mũi, gật đầu nói, "Được, tôi đi."

Tống Lập Quần lúc này mới cười hì hì vỗ vai cậu, "Bọn Vương Siêu đều nói muốn ăn ở quán đồ nướng sau trường, chỗ đó vừa rẻ vừa ngon, tối chúng ta đến đó."

Lâm Đông Đông chưa ăn đồ nướng lần nào, lo lắng hỏi, "Ký túc xá giờ đóng cửa, đi trong vòng hai tiếng có được không?"

Tống Lập Quần cười chế nhạo, "Mấy người trong phòng ngủ bọn mình như sói đói, chỉ cần có đủ tiền, chưa tới hai giờ quán kia đã bị diệt sạch!"

Sau giờ nghỉ trưa, Lâm Đông Đông vội vàng đến lớp tìm Tưởng Hải Dương, việc này nên nói cho hắn biết một tiếng.

Lớp chỉ có mười mấy nữ sinh, hơn nam sinh ồn ào như cái chợ, chỉ hận không lật cả ngói trường!

Lâm Đông Đông vừa mới đi đến cửa lớp đã thấy một đám nam sinh kêu gào ầm ĩ, chạy đuổi nhau trước hành lang.

Tưởng Hải Dương ngày nào cũng đi cùng Lâm Đông Đông, nam sinh lớp đều biết cậu, thấy cậu đến thì lập tức quay đầu vào trong lớp gọi, "Tưởng Hải Dương, em cậu tới tìm này."

Lời vừa dứt, Tưởng Hải Dương đã cười cong mắt chạy từ trong lớp ra, nắm lấy tay cậu đi tới bên cửa sổ, "Sao không mặc áo khoác, ngoài hành lang lạnh lắm."

"Không lạnh." Lâm Đông Đông cười hì hì nói, "Em đến nói với anh cái này, lát nữa tan học anh đừng chờ em, cứ về ký túc xá trước đi."

Tưởng Hải Dương tắt nụ cười, "Tại sao?"

Lâm Đông Đông cười ha ha trả lời, "Mấy người ở phòng em tính tối này ra ngoài ăn, đi ăn xiên nướng."

Tưởng Hải Dương không được vui, nhưng vẫn gật đầu, "Vậy em đi đi, nhớ về sớm, giờ ký túc sẽ đóng cửa."

"Vâng ~" Lâm Đông Đông ngoan ngoãn đáp, "Tống Lập Quần nói đến quán đồ nướng sau trường, ăn xong sẽ về."

Tống Lập Quần nói không sai, chỉ cần có đủ tiền, chưa tới hai tiếng đồng hồ bọn họ có thể ăn sạch quán nhỏ này.

Tám tên nhóc mới lớn ăn như gió cuốn, xiên tre trên bàn nhiều lên từng chút một mà mắt thường có thể thấy, trước tiên tập trung ăn để giải đói đã, sau đó bọn Vương Siêu mới gọi chút bia, dù sao bọn họ đều tự nhận mình đã là người lớn rồi.

Lâm Đông Đông trước giờ chưa từng uống rượu bia, lúc này bầu không khí trên bàn ăn rất tốt, cậu cũng muốn nếm thử một chút xem nó ra làm sao.

Vì vậy tám người tính toán một chút, vẫn còn đủ tiền, lập tức kêu phục vụ dọn bia lên.

Lâm Đông Đông nếm thử một ngụm, nhăn mặt chun mũi, vừa đắng vừa cay, thảo nào mẹ Tưởng Hải Dương thường nói thứ này như nước đái ngựa, thật khó uống!

Thế nhưng đã mở ra rồi không thể lấy lại tiền được, để vậy thì lãng phí, hơn nữa bọn Tống Lập Quần cứ như dân lão làng, uống từng ngụm lớn, còn liên tiếp giục cậu cụng ly!

Hết cách, Lâm Đông Đông thở dài, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục uống.

Uống được nửa chai, cậu cảm thấy cả người dần trở nên nóng bức, đầu cũng lâng lâng.

Bọn Tống Lập Quần vẫn đang cười cười nói nói nhưng cậu không thể nghe được cái gì, chỉ biết cười khúc khích.

Ký túc xá sắp đóng cửa, Tưởng Hải Dương đi tới đi lui dưới lầu, lo lắng!

Nửa tiếng trước hắn có đến phòng nhìn, nhưng chưa có một ai trở lại.

Đến giờ này rồi mà vẫn chưa về, Tưởng Hải Dương thầm mắng hòn than Tống Lập Quần, tự nhiên rủ rê làm hư Đông Đông nhà hắn.

Cuối cùng, ngay khi ký túc xá vang lên tiếng chuông nhắc nhở năm phút sau sẽ đóng cửa, mấy người phòng mới loạng choạng quay về.

Tống Lập Quần với Vương Siêu cũng xem như là bình thường, nhưng cũng lảo đảo hết, tám người chia thành tổ, chia ra đỡ nhau về.

Tưởng Hải Dương vừa thấy mấy người đi đến thì lập tức lại đón, từ xa nhìn thấy Lâm Đông Đông đang bị Tống Lập Quần ôm vai, hắn ngay lập tức nhíu mày.

"Này, Tưởng Hải Dương," Tống Lập Quần thấy Tưởng Hải Dương đi tới thì lập tức trêu, "Em trai cậu tửu lượng kém quá đi, mới một chai mà đã say rồi, mới một chai thôi đấy."

Tưởng Hải Dương lười để ý đến hắn, ôm lấy Lâm Đông Đông vào ngực mình, khuôn mặt cậu đỏ chót, chạm vào chút thấy nóng bừng.

Tưởng Hải Dương vừa định hỏi Lâm Đông Đông có sao không, Lâm Đông Đông đã lắc lư ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn phủ đầy sương mờ, chăm chú nhìn hắn.

Nhìn thấy là Tưởng Hải Dương thì bật cười khúc khích, nhẹ giọng gọi một tiếng mềm mại, "Anh ơi.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio