Thời gian ở trong thôn thường nhãn nhã thoải mái, đặc biệt là mùa hè, nhà nào cũng thích ngồi trong sân ăn cơm chiều, mát mẻ, cũng tiện lợi.
Nếu muốn ăn dưa chuột hay hành gì đó, thì có thể đi thẳng ra vườn hái một ít, đảm bảo tươi mới!
Lâm Đông Đông rất thích ngồi trong sân ăn cơm, tại vì nhà bà ngoại nhỏ mùa hè thì nóng còn mùa đông lại lạnh.
Tiết trời đầu hạ nóng gắt, buổi tối thổi lửa nấu cơm, hơi nóng từ lò, hơi nóng từ nồi, còn cả giường đất cũng nóng, cả căn phòng nhỏ đủ để nướng chín người, mở cửa sổ cũng không có tác dụng.
Đừng nói là chó, ngay cả người cũng muốn thè lưỡi thở vì nóng!
Hôm nay Lâm Đông Đông với bà ngoại ngồi ngoài sân ăn cơm chiều, bà ngoại làm tương khoai tây, Lâm Đông Đông gặp một đũa hành xé nhỏ trộn chung với tương khoai tây và cơm, cực kỳ ngon, cậu mỗi lần đều xúc một muỗng to.
Ăn được nửa bữa, Tưởng Hải Dương bưng một cái tô đến, Đa Đa chạy lon ton theo sau chân hắn.
"Đông Đông ~" còn chưa vào đến sân Tưởng Hải Dương đã lớn giọng gọi, "Em với bà ăn xong chưa?"
"Đang ăn," Lâm Đông Đông cũng rướn cổ trả lời, "Sao vậy?"
"Chú Dương nhà anh hôm nay đến rạch phía Bắc, bắt được rất nhiều cá chạch, cho nhà anh một chậu lớn," Tưởng Hải Dương vừa nói vừa đi tới bàn cơm, khom lưng để cái tô lớn xuống bàn ăn, "Ba mẹ đều rất thích nên làm món cá chạch hầm, mới nấu xong luôn, anh mang cho em với bà một tô, ngon lắm."
Lâm Đông Đông chột dạ nhìn về phía bà ngoại, lúc nãy Tưởng Hải Dương không để ý, xưng hô như những lúc chỉ có hai người với nhau, nói thẳng ba mẹ.
Nhưng hình như bà ngoại cũng không để ý, cười híp mắt vỗ đầu vai rắn chắc của Tưởng Hải Dương, "Đứa trẻ ngoan ~ con cũng chưa ăn đúng không? Ở lại đây ăn đi, có tương khoai tây đấy."
"Không cần đâu bà, con về nhà ăn." Tưởng Hải Dương thuận theo đáp lời, lại quay đầu nhìn Lâm Đông Đông cười, nhẹ nhàng lau tương khoai tây dính nơi khóe miệng Lâm Đông Đông, "Em với bà ăn cá đi, anh về trước, lát nữa cơm nước xong anh đi tìm em."
Lâm Đông Đông liếm liếm khóe miệng, cười hì hì gật đầu, "Ừm, anh mau về ăn đi."
Tưởng Hải Dương gọi Đa Đa đang loanh quanh bàn ăn, "Đa Đa về thôi."
Lâm Đông Đông mỉm cười, "Chắc nó thèm cá hầm đấy?"
"Lúc nãy cho nó ăn rồi, nếu ăn thêm nữa tối lại đau bụng gào cho coi." Tưởng Hải Dương dậm chân, lớn tiếng kêu, "Đa Đa về thôi!"
Đa Đa lưu luyến ngửi ngửi một cái, mới lon ton chạy theo Tưởng Hải Dương.
"Bà, bà ăn đi." Lâm Đông Đông gắp cho bà một con cá chạch, "Mẹ Tưởng Hải Dương nấu ngon lắm."
Bà ngoại gật đầu cười hiền từ, "Thằng bé Tiểu Dương này, ăn gì cũng nhớ mang đến."
Lâm Đông Đông đắc ý ăn một đũa cơm lớn, khóe miệng vểnh cao không ngậm được cơm.
Một bữa cơm gồm tương khoai tây với cá chạch hầm, lâm Đông Đông ăn hết ba bát cơm tẻ, bụng tròn vo no căng.
Sau khi rửa sạch chén bát, Lâm Đông Đông trèo lên đầu tường trước sân, nhìn về phía bãi đất trống, một đám nhóc choai choai đang chơi trò ném bao cát.
Lúc này nhà nhà hầu như đều đã ăn cơm chiều xong, mặt trời vẫn chưa khuất bóng, mọi người đều ra ngoài tản bộ tiêu cơm, đám nhóc vắt chân lên cổ đuổi bắt.
Trong thôn không có thứ gì thú vị, tivi cũng chỉ có mấy kênh, không có chương trình hay để xem.
Ngoài ra còn có thể nghe radio, nhưng nếu radio cũng không có gì để nghe vậy chỉ có thể đi dạo trong thôn, la cà tán gẫu với hàng xóm láng giềng.
Mặc dù đều chỉ là những chuyện tào lao hàng ngày, nhưng cũng đủ để trải qua những ngày tháng nhãn nhã trong thôn.
Nói nhà ai làm ăn phát đạt hoặc heo nhà ai béo tốt, những chuyện này có thể nói được hơn nửa ngày!
Những đứa trẻ từ năm, sáu tuổi đến mười lăm, mười sáu tuổi đứa lớn dẫn theo đứa nhỏ đi từ đầu này thôn đến đầu kia thôn, xong một vòng thì đội ngũ cũng dần lớn mạnh, chơi cái gì cũng đủ người.
Nhảy dây, ném bao cát, chơi cảnh sát bắt trộm, một đám nhóc vui vẻ náo nhiệt!
Hai năm qua không có người đến chiếu phim, mảnh đất trống trước nhà bà ngoại trở thành sân bãi cho đám trẻ chơi đùa.
Người đến càng lúc càng đông, con trai con gái, đứa lớn đứa bé đều chơi ném bao cát khí thế ngất trời.
Người lớn cũng hoặc đứng hoặc ngồi ở một bên, cười ha hả nhìn đám nhóc chơi đùa.
Có người còn mang dưa hấu ra vừa ăn vừa xem trò vui.
Lâm Đông Đông càng xem càng thích, cậu lâu lắm rồi không chơi ném bao cát, đám người đằng trước chơi vui như thế, cậu cũng muốn chơi.
Đang nghĩ ngợi, Tưởng Hải Dương chạy đến.
"Đông Đông ~" Tưởng Hải Dương đi tới đầu tường, hai tay khoát hai bên đùi Lâm Đông Đông, tư thế nửa ôm, "Cá hầm ngon không?"
"Ừm, ngon lắm." Lâm Đông Đông quơ quơ hai cẳng chân buông xuống bờ tường, sờ cái bụng tròn vo của mình nói: "Ăn hết trơn, em ăn đến bát cơm đó, no gần chết."
Tưởng Hải Dương cũng vươn tay xoa bụng nhỏ cậu, cười dịu dàng nói: "Trong nhà còn gì nữa không, mẹ nói mai nấu nữa, mai anh lại mang sang cho em."
"Đừng đưa," Lâm Đông Đông lắc đầu một cái, "Anh để lại cho nhà anh ăn."
"Cái gì mà nhà anh!" Tưởng Hải Dương kề sát mặt lại, thấp giọng nói không hài lòng, "Là nhà chúng ta!"
Cái người này! Lâm Đông Đông nhoẻn miệng cười, nhỏ giọng dỗ dành hắn: "Không phải ba mẹ thích ăn sao, để dành cho bọn họ ăn đi."
Tưởng Hải Dương vui vẻ, nhéo chóp mũi Lâm Đông Đông một cái, "Nhiều lắm, đủ cho ba mẹ ăn, chú Dương nói lần sau lại đi tiếp."
Bãi đất trống vang lên những tiếng reo hò náo nhiệt, tiếng cười cũng sắp vang khắp thôn rồi.
Tưởng Hải Dương chống một tay lên tường, nhẹ nhàng nhảy một cái đã leo lên ngồi xuống cạnh Lâm Đông Đông, hắn nhìn cảnh tượng đám đông chơi trò ném bao cát phía trước cười nói: "Trước đây anh cũng thích chơi trò này lắm, thế nhưng bọn Lưu Chấn không muốn cho anh chơi chung."
Lâm Đông Đông tò mò hỏi: "Tại sao?"
Tưởng Hải Dương cười đắc ý, "Bởi vì anh quá giỏi, bọn họ đánh không lại anh, anh lúc nào cũng bắt được bao cát, nên bọn họ không hạ được anh, ha ha ha ~"
Lâm Đông Đông cũng cười rộ lên, "Anh đắc ý lắm đúng không!"
Tưởng Hải Dương ôm lấy vai cậu lắc lắc, "Em có muốn chơi không?"
Mắt Lâm Đông Đông sáng rực lên, "Lúc nãy em còn đang muốn chơi, nhưng mà bọn nó nhỏ hơn chúng ta."
"Để ý làm gì," Tưởng Hải Dương nhảy xuống khỏi tường, vừa ngang ngược vừa dịu dàng nói.
"Em dỗ bọn họ chơi, anh dỗ em chơi."
Lâm Đông Đông bĩu môi, "Anh cần anh dỗ!"
"Hà hà ~" Tưởng Hải Dương cười khúc khích, "Vậy em chắc chắn chơi không bằng anh."
Lâm Đông Đông cũng thả người nhảy xuống tường, nói như chơi xấu, "Vậy em tự chơi với bọn nó, không cho anh theo!"
"Không được!"Tưởng Hải Dương ôm lấy cổ cậu đi về phía trước, "Em chơi anh cũng chơi, em làm gì anh làm đó."
Đội ngũ chơi ném bao cát rất lớn, hai đội, mỗi đội người phân chia cũng đồng đều, người lớn dẫn theo người nhỏ, tỉ lệ trai gái cũng hài hòa, không xuất hiện tình huống thực lực nghiêng về một phía.
Lâm Đông Đông với Tưởng Hải Dương là hai người lớn tuổi nhất trong cả đám, đặc biệt là Tưởng Hải Dương, không chỉ lớn tuổi nhất mà còn cao lớn nhất, hắn đứng nơi ấy giống như người lớn lãnh đạo một đám trẻ con!
Cân nhắc đến tính công bằng mọi người cảm thấy Lâm Đông Đông với Tưởng Hải Dương phải tách ra, hai người lớn nhất không thể về chung một đội được, nếu không đội còn lại sẽ bị diệt trong nháy mắt mất?
Vì vậy Tưởng Hải Dương dựa vào ưu thế chiều cao, cùng với giai thoại lưu truyền trong đám nhóc cùng thôn trở thành miếng bánh ngọt cả hai đội đều muốn giành!
Cuối cùng Tưởng Hải Dương bày ra phương thức kéo búa bao để phán định về đội nào, hắn đứng giữa đám nhóc có nam có nữ, giống như vua chúa, cười đắc ý nhìn về phía Lâm Đông Đông.
Lâm Đông Đông bĩu môi, hừ, làm màu!
Hai người ở hai chiến tuyến khác nhau, vì vậy đại diện oẳn tù tì để xem đội nào ném trước.
Tưởng Hải Dương nghiêng đầu cười xấu xa, giơ nắm đấm ở giữa cả hai, "Đến đây nào, kéo búa bao, anh ra búa."
Lâm Đông Đông lườm hắn một cái, vẻ mặt đó của cậu hệt như trẻ con đang giận dỗi vậy!
Lâm Đông Đông giấu mu bàn tay sau lưng, đôi mắt trừng tròn xoe, miệng nghiêm túc đọc thầm, "Kéo - búa - bao!"
Hai người đồng thời đưa tay ra, Lâm Đông Đông rút tay sau lưng ra làm tư thế cái kéo, còn tay Tưởng Hải Dương vẫn không thay đổi.
Thế nhưng Tưởng Hải Dương thắng.
"Ha ha ha ~" Tưởng Hải Dương cười ngất, vươn tay véo mặt Lâm Đông Đông, thích không thôi, "Đông Đông sao ngốc vậy!"
Lâm Đông Đông cũng không kìm được mà cười, cậu biết Tưởng Hải Dương lúc nãy cố ý nhường mình, nhưng đáng tiếc cậu ra kéo không phải bao.
"Đừng cười sớm!" cậu cầm bao cát trong tay áng chừng một chút, hất cằm thị uy, "Hãy chờ xem lát nữa em đánh rớt anh như thế nào."
"Được ~" Tưởng Hải Dương cười ha ha gật đầu, "Vậy Đông Đông cố lên nhé."
Hai đội bắt đầu lên tinh thần, Tưởng Hải Dương dẫn dắt một đám nhóc choai choai chạy tới chạy lui, Lâm Đông Đông xoay cánh tay ném bao cát ra, nhưng đáng tiếc không đập trúng Tưởng Hải Dương.
Đội của Lâm Đông Đông cũng tập trung hỏa lực công kích Tưởng Hải Dương, bởi vì chỉ khi đánh hạ được Tưởng Hải Dương, những người khác cũng dễ dàng hơn, và bọn họ sẽ đổi vị trí cho nhau.
Nhưng đáng tiếc một mình Tưởng Hải Dương cũng đủ để bọn họ phải đánh đến thiên hoang địa lão luôn rồi! Hắn chạy quá nhanh, nhảy quá cao, tránh quá nhạy.
Nếu nhắm người hắn ném, hắn sẽ ném sang một bên, nếu nhắm chân hắn ném, hắn sẽ nhảy lên tránh, y hệt như tề thiên đại thánh đại náo thiên cung!
Đội Lâm Đông Đông đổi phương pháp ném bao cát sang đầu bên kia cho người của đội mình chụp lấy, dựa theo quy tắc nếu đội mình bắt được bao cát thì đội đối phương sẽ bị định thân, không thể động đậy, lúc đó cũng chỉ có thể đứng yên chịu đòn.
Đáng tiếc chiêu này đối với Tưởng Hải Dương mà nói chính là ném bao cát vào trong tay hắn! Cái tên này chỉ cần nhảy phốc lên một cái, vươn cánh tay dài như vượn ra là đã chụp được bao cát!
Lâm Đông Đông tức đến nghiến răng nghiến lợi, cái tên này sao tứ chi lại phát triển vậy chứ!
Tưởng Hải Dương mỗi lần chụp được bao cát đều cười toe toét với Lâm Đông Đông, vừa ngang tàng vừa mạnh mẽ.
Viên đá nhỏ đeo trước ngực theo nhịp chạy của Tưởng Hải Dương mà lăn tới lăn lui trong ngực hắn.
Chạy nhảy một lúc lâu, Tưởng Hải Dương không bắt bao cát nữa.
Lúc Lâm Đông Đông ném bao cát về phía hắn, hắn chỉ nhìn cậu cười cưng chiều, không thèm trốn.
Vì vậy cuối cùng hắn cũng bị bao cát đập trúng, mất mạng trong sự reo hò của đội Lâm Đông Đông!
Đối với chuyện này Lâm Đông Đông cũng thật hết cách, Tưởng Hải Dương nếu không nhường, vậy đội của cậu cũng chỉ có thể đánh tới sáng mai.
Sau khi Tưởng Hải Dương rớt đài, những người còn lại dễ đối phó hơn.
Mặc dù cũng có một số thành phần có hơi lợi hại, nhưng thể lực của hai đội ngang nhau, chưa đến một lúc sau, đội bên kia đã bị hạ hết, hai đội đổi vị trí.
Lâm Đông Đông lúc nãy dùng hết sức lực để ném bao cát trúng Tưởng Hải Dương, bây giờ cánh tay có hơi mỏi!
Tưởng Hải Dương giơ bao cát ra vẻ muốn ném về phía Lâm Đông Đông, Lâm Đông Đông sợ tới mức nhảy dựng lên, giống như cừu non sợ hãi đá hậu.
Thế nhưng bao cát không ném tới, Lâm Đông Đông tức giận nói: "Anh chơi cho tử tế vào!"
Tưởng Hải Dương nhìn thấy dáng vẻ như vậy của cậu cũng cảm thấy cực kỳ dễ thương, liên tục gật đầu.
"Được được chơi nghiêm túc, nghiêm túc ~"
Lâm Đông Đông tiến vào trạng thái sẵn sàng đón địch.
Cậu không tin Tưởng Hải Dương giỏi bắt bao cát mà còn giỏi cả ném bao cát?
Cậu chơi cũng giỏi, hừ ~ Tưởng Hải Dương còn lâu mới hạ được cậu!
Tưởng Hải Dương giơ bao cát trong tay lên sau đó nhắm vào đùi Lâm Đông Đông mà ném.
Đây chính là dâng bao cát vào tay đối thủ, bị ném ở vị trí này chỉ cần không phải là người quá ngu dốt đều có thể bắt được bao cát, như vậy sẽ tích thêm mạng, nếu lần sau bất hạnh bị chết cũng có thể hồi sinh, hoặc là dùng để cứu đồng đội.
Lâm Đông Đông quả nhiên dễ dàng bắt được bao cát, đương nhiên cậu cũng biết Tưởng Hải Dương cố ý nhường cậu!
"Anh đừng đánh em!" Lâm Đông Đông buồn bực rống hắn, dùng sức ném bao cát về phía Tưởng Hải Dương.
Ý cậu muốn nói Tưởng Hải Dương đừng cố ý nhường cậu như vậy, làm thế để làm gì, lẽ nào thật sự coi cậu là trẻ con mà dỗ dành? Sức chiến đấu của cậu cũng rất mạnh đấy nhé! Hừ!
Thế nhưng Tưởng Hải Dương lại cố ý xuyên tạc ý tứ của cậu, hắn nhíu mày ngây thơ hỏi, "Không đánh em? Tại sao không thể đánh em, em không chơi nữa hả?"
"Không phải!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Đông Đông đỏ bừng, "Anh, anh chơi cho nghiêm túc!"
Tưởng Hải Dương không trêu cậu nữa, cười ha ha giơ tay đầu hàng, "Rồi, chơi nghiêm túc ~"
Tưởng Hải Dương không cố ý nhường Lâm Đông Đông nữa, nên chơi thế nào thì chơi như vậy.
Lâm Đông Đông vui vẻ chăm chú nhìn hướng bao cát bay tới.
Sức bật của cậu rất tốt, phản ứng cũng nhanh, Tưởng Hải Dương muốn đánh cậu rớt đài cũng không dễ.
Có mấy lần Tưởng Hải Dương ném bao cát lên rất cao hòng để đồng đội mình ở đầu bên kia tiếp được, sau đó ném vào đội Lâm Đông Đông nhắm khóa bọn họ lại.
Nhưng Lâm Đông Đông phản ứng mau, lần nào cũng quan sát bao cát, chờ khi bao cát ném tới thì lập tức tránh ra.
Mỗi lần may mắn thoát mạng Lâm Đông Đông đều reo hò không thôi, còn lắc lư cái đầu dưa ra vẻ huênh hoang với Tưởng Hải Dương, dáng vẻ tinh nghịch bừng bừng.
Tưởng Hải Dương nhìn Lâm Đông Đông chơi đùa nhiệt tình trên sân, mỗi lần chạy nhảy, những sợi tóc mềm mại đều bay lên theo, ngập tràn sức sống.
Ánh mắt hắn trước sau đều đuổi theo Lâm Đông Đông, vui sướng của Lâm Đông Đông cũng chính là vui sướng của hắn.
Tiếng cười thoải mái của Lâm Đông Đông, đôi măt trong veo rực rỡ của cậu đều hệt như nam châm hấp dẫn hắn, khiến cho hắn cũng vô thức nhảy cẫng lên reo hò.
Trên bãi đất trống, trận chiến ném bao cát diễn ra vô cùng sôi nổi, mãi đến tận khi trời tối, bao cát ném ra không còn nhìn thấy được cả đám mới chính thức tan cuộc.
Chú thích
Trò ném bao cát mình tra trên baidu thì thấy có nhiều cách chơi, cách mà truyện đề cập đại loại như thế này:
Có hai đội tạm gọi A và B, đội A ném bao cát còn đội B bắt bao cát.
Hai đội chia làm ba hàng, đội B ở giữa, đội A bọc ở hai đầu.
Đội A ném bao cát trúng người nào ở đội B thì người đó mất mạng và phải đứng yên không được di chuyển, còn nếu người ở đội B bắt được bao cát thì sẽ lấy được một mạng dự phòng hoặc dùng mạng đó cứu đồng đội bị ném trúng.
Nếu người đội B bị bao cát ném trúng hết thì thua cuộc và hai đội đổi vị trí, khi đó đội B làm đội ném bao cát còn đội A làm đội bắt bao cát.
(Giải thích hơi loằng ngoằng và khó hiểu, mọi người thông cảm.).