Bọn Hứa Khải vừa nhìn thấy Liễu Ninh cảm đám bỗng như bị đau họng tập thể, ho khụ khụ không ngừng.
"Tưởng Hải Dương cậu giỏi quá." Liễu Ninh đứng trước mặt Tưởng Hải Dương, vẫn mặc chiếc váy hồng nhạt lúc sáng diễu hành, trông cực kỳ xinh đẹp: "Năm ngoái về nhất năm nay vẫn về nhất."
Tưởng Hải Dương khoác vai Lâm Đông Đông định đi, liếc mắt một cái giả vờ không nhìn thấy Liễu Ninh.
Liễu Ninh vẫn tỏ ra hào phóng, dịch ra một bước đứng trước mặt Tưởng Hải Dương đưa chai nước trong tay cho hắn, "Tớ tới đón vận động viên lớp tớ, chai nước này cho cậu, mọi người đều là bạn học với nhau mà."
Tưởng Hải Dương cau mày nhìn cô một cái, "Không cần, tôi có rồi."
Lâm Đông Đông mím môi thầm thở dài, haiz, nữ tráng sĩ này, cố chấp quá!
Lâm Đông Đông dễ mềm lòng, không đành lòng nhìn cô gái nhỏ phải chịu mất mặt.
Thế nhưng biết làm sao đây, đây cũng là cách duy nhất để Liễu Ninh hết hi vọng, thật là sầu mà.
Nhìn mọi chuyện dần đi vào bế tắc, bọn Hứa Khải thương hương tiếc ngọc, nhao nhao nói với Tưởng Hải Dương mình chưa có nước, đều là bạn học với nhau cũng không thể bất công như vậy được.
Liễu Ninh thuận theo bậc thang đi xuống, cười đưa chai nước cho Hứa Khải, nói đùa thêm mấy câu, sau đó kéo bạn mình duyên dáng bước đi.
Lâm Đông Đông nhìn bóng lưng Liễu Ninh mà đau đầu, không biết cô gái này có chịu từ bỏ không nữa.
Liễu Ninh thật ra đã đến lớp tìm Tưởng Hải Dương rất nhiều lần, lần nào cũng lấy cớ mượn sách, hoặc là thay nam sinh lớp mượn bóng.
Học kỳ trước Liễu Ninh còn tuyên bố với Lâm Đông Đông muốn theo đuổi Tưởng Hải Dương, sau khi Tưởng Hải Dương biết chuyện này thì rất khó chịu.
Mỗi lần Liễu Ninh gặp hắn chào hỏi hắn đều lạnh mặt, đến lớp mượn đồ thì lại càng không cho mượn!
Nói đến chuyện này, bọn Hứa Khải vừa ước ao vừa ghen tị, đây là hoa khôi lớp đây, vừa đẹp vừa ngọt, tính cách cũng hào phóng rộng rãi, còn nằm trong top hoa khôi trường!
Người ta rõ ràng là có ý với Tưởng Hải Dương, kết quả Tưởng Hải Dương cứ hễ gặp lại làm mặt thối, thật không biết hắn đang nghĩ cái gì!
Bọn Hứa Khải nghiên cứu hồi lâu cuối cùng đưa ra kết luận, phỏng chừng Tưởng Hải Dương chỉ có kết cấu sinh lý là phát triển kinh người, chứ phương diện tình cảm vẫn còn lơ tơ mơ.
Vì vậy vào một tiết tự học buổi tối nào đó, bọn Hứa Khải chạy xuống chỗ Tưởng Hải Dương bao vây trước sau, bắt đầu nói tào lao.
Ban đầu là bàn tán chuyện Liễu Ninh theo đuổi Tưởng Hải Dương, Tưởng Hải Dương lạnh mặt bảo bọn họ đừng có nói linh tinh.
Sau đó Hứa Khải bày ra vẻ mặt đê tiện, nói muốn cho Tưởng Hải Dương xem phim giúp hắn mở mang đầu gỗ của mình.
Kết quả tan học Hứa Khải bị Tưởng Hải Dương đuổi đánh khắp nơi!
Còn muốn cho hắn xem phim, Tưởng Hải Dương cười chết mất, hồi hắn bắt đầu xem phim chưa biết chừng đám này còn không biết cách vò gà nhỏ của mình thế nào đâu!
Hội thao náo nhiệt cuối cùng cũng kết thúc, mọi người lại trở về những ngày tháng đi học tan học ăn cơm đi ngủ tẻ nhạt.
Thế nhưng qua mấy ngày, đang tiết tự học buổi sáng có mấy nam sinh hò hét chạy đến lớp tìm Tưởng Hải Dương.
Lúc đó Tưởng Hải Dương đang ngồi nói chuyện tầm phào với đám Hứa Khải, mấy nam sinh kia đứng chặn ở cửa lớp , vênh váo gõ cửa, hỏi, "Lớp này có tên nào là Tưởng Hải Dương?"
Tưởng Hải Dương nghe có người kêu tên hắn, giọng điệu còn rất hống hách thì cau mày, liếc nhìn một cái, lạnh lùng nói: "Tôi là Tưởng Hải Dương, có chuyện gì?"
Nam sinh cầm đầu nhìn trắng nõn, chiều cao trung bình, tóc tai chắc xịt tạo kiểu, bóng lưỡng.
Tưởng Hải Dương nhìn thấy cậu ta cảm thấy quen quen, hình như đã từng gặp, nhưng thật sự không nhớ được đã gặp ở đâu.
Nam sinh đó nhìn Tưởng Hải Dương từ trên xuống dưới một cái, hất cằm ngang ngược nói: "Sau này tránh xa Liễu Ninh một chút!"
Tưởng Hải Dương hơi mơ hồ, sau hiểu ra thì bật cười, câu này nên nói ngược lại thì đúng hơn?
Nhưng tên này dáng vẻ hống hách, Tưởng Hải Dương nhìn mà cay mắt!
Hắn ngồi trên ghế không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người kia, cũng hất cằm hỏi lại: "Mày là ai?"
Nam sinh kia nhếch mép cười, mấy tên theo sau cũng cười ha hả.
"Vậy mày nghe kỹ cho tao!" Nam sinh kia khoanh tay dựa người vào cửa, dáng vẻ cà lơ phất phơ nói, "Bàng Địch lớp khối !"
Cái tên này Tưởng Hải Dương có từng nghe qua, trên loa phát thanh của trường, đều là mấy thông báo phê bình vì trốn tiết tự học đánh nhau.
Bọn Hứa Khải cũng từng nói, Bàng Địch đánh nhau chả ra sao, nhưng nhà có tiền, lại là người thành phố, rất biết chơi, cho nên thu nạp được một đám đàn em.
Thật sự là bọn đàn em, là cái loại nghe hắn chỉ huy đánh nhau răm rắp ấy.
Hồi lớp Bàng Địch đánh một học sinh đến xuất huyết não phải nghỉ học, gia đình cậu ta dùng tiền giải quyết, từ sau chuyện đó học sinh trong trường không ai dám trêu chọc đến cậu ta nữa.
Tưởng Hải Dương khinh thường cười gằn: "Mày nên bảo cô ta tránh xa tao một chút."
Mấy người bên cạnh Bàng Địch cất tiếng cười nhạo, mắng mấy câu " má ~"
Lúc này chuông vào học vang lên, Bàng Địch giơ tay chỉ Tưởng Hải Dương, "Được lắm, mày chờ đấy cho tao!"
Tưởng Hải Dương lạnh lùng nhìn cậu ta, đang muốn nói gì đó, Hứa Khải bên cạnh đột nhiên kéo hắn một cái.
Bọn Bàng Địch cũng kéo nhau đi, trước khi đi còn đạp một cái lên cửa lớp .
Hứa Khải nhỏ giọng khuyên Tưởng Hải Dương: "Đừng đối đầu với cậu ta, chúng ta không đối nổi đâu."
Tưởng Hải Dương nghe nhưng không có phản ứng gì, cầm lấy sách toán đánh Hứa Khải một cái, "Được rồi, mày nhanh về chỗ học bài đi."
Giáo viên vào lớp, phòng học chỉ còn vang lên tiếng lật sách.
Tưởng Hải Dương một tay lật sách một tay xoay bút.
Đôi mắt nhìn chăm chú vào dòng chữ trên sách, đồng tử thu nhỏ, ánh mắt sắc bén.
Hắn chưa bao giờ gây chuyện, mà người khác cũng tốt nhất đừng gây hắn.
Bàng Địch lúc nãy đã chọc trúng vảy ngược của Tưởng Hải Dương, nếu sau này Bàng Địch không đến gây sự nữa thì có thể bỏ qua, nhưng nếu còn quay lại trêu chọc Tưởng Hải Dương, vậy Tưởng Hải Dương sẽ cho cậu ta biết tại sao nước mắt lại mặn()!
(Gốc 到底啥叫尿性: Mình tra baidu thì thấy từ 尿性 là Phương ngữ Đông Bắc chỉ những người tính nóng hay gì đó, nói chung không hiểu lắm nên edit thoát nghĩa xíu.)
Buổi trưa Lâm Đông Đông với Tưởng Hải Dương ăn cơm cùng nhau ở nhà ăn, cậu cảm giác được tâm trạng Tưởng Hải Dương có chút không tốt.
Mặc dù Tưởng Hải Dương vẫn cười nói với cậu như thường nhưng cậu có thể từ ánh mắt, giọng điệu, thậm chí là khóe miệng lúc cười rộ lên mà đoán được tâm trạng của hắn khác mọi ngày.
"Anh," Lâm Đông Đông nhìn Tưởng Hải Dương nhẹ giọng hỏi, "Anh hôm nay sao vậy, có chuyện gì không vui hả?"
"Không có," Tưởng Hải Dương nuốt miếng cơm trong miệng xuống, gắp thịt từ trong khay mình đưa sao cậu, dịu dàng nói: "Không có chuyện gì đâu, Đông Đông mau ăn đi."
Lâm Đông Đông mở to mắt nhìn hắn không chớp, hỏi: "Thật sự?"
Tưởng Hải Dương bật cười, bàn chân to dài dưới bàn nhẹ cà cà chân cậu, "Buổi sáng không có chuyện gì để vui hết, Đông Đông ăn cơm đi, ăn xong rồi theo anh đi chơi bóng."
Lâm Đông Đông lúc này mới nở nụ cười, "Được, vậy em ăn thêm một chút!"
Buổi tối cũng không biết vì sao, đến tiết tự học thứ ba cả trường bị cúp điện, khu dân cư xung quanh cũng tối đen một vùng.
Giáo viên chủ nhiệm vội vàng về lớp để trấn giữ học sinh lớp mình, sắp tan học rồi, không thể để xảy ra chuyện gì nữa.
Văn phòng chính trị - giáo dục cùng với ban quản lý ký túc đã ra thông báo, ngày hôm nay sẽ khóa cửa sớm.
Hơn nữa ban kiểm tra ký túc nam và nữ đều tăng thêm hai giáo viên hỗ trợ, cần phải đảm bảo tất cả học sinh đều có mặt ở ký túc xá, tránh tình trạng có học sinh nhân cơ hội trốn ra ngoài.
Cả tòa nhà chìm trong màn đêm, không có điện nên cũng không có chuông tan học, chỉ có thể nghe giáo viên thông báo.
Ngôn Tình Sắc
Mấy giáo viên trong ban Chính trị - Giáo dục cũng phân chia canh giữ các cửa ra của cầu thang mỗi tầng, liên tục lớn tiếng nhắc nhở học sinh đi chậm một chút, không được xô đẩy.
Không thể trách các giáo viên coi học sinh cấp ba thành trẻ mầm non được, chủ yếu là vì đề phòng phát sinh chuyện bạo lực học đường.
Nam sinh , tuổi thường bốc đồng, khó kiểm soát, chỉ cần lơ là một chút cũng có thể gây ra chuyện lớn.
Nguyên nhân của những trận ẩu đả đều là thứ không thể đoán được, có thể là lỡ chân đạp trúng ai đó, sau đó thì mắng chửi, cuối cùng không ai phục ai rồi lao vào đánh nhau.
Lâm Đông Đông vẫn như thường lệ đi xuống lầu tụ họp với Tưởng Hải Dương, sảnh lớn chen chúc đầy người, căn bản không thấy rõ ai lại ai.
Tưởng Hải Dương ngày nào cũng đứng ở chỗ cầu thang lầu một chờ cậu, thế nhưng hôm nay bị cúp điện, xung quanh lại ồn ào, cậu vừa đi qua chỗ rẽ cầu thang xuống lầu đã cất tiếng gọi người, giọng không quá to, "Anh ơi?"
"Anh ở đây Đông Đông." Tưởng Hải Dương ngay lập tức đáp lại, hắn vẫn luôn để ý đám người đi xuống, "Anh ở bên trái cầu thang."
Lâm Đông Đông bị đám đông xô đẩy chen xuống dưới, vừa mới dịch sang bên trái, Tưởng Hải Dương đã chuẩn xác nắm được tay cậu.
Trong bóng tối mọi người chen chúc với nhau, không ai chú ý đến hai người bọn họ.
Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông xuôi theo dòng người đi về phía cửa ra, có bóng đêm che chở, hai người nắm chặt tay nhau, mười ngón tay đan siết.
Lâm Đông Đông đắc ý, cánh tay hai người dính sát vào nhau, cậu lắc lắc bàn tay đang nắm của Tưởng Hải Dương, "Anh, anh có ra ngoài ăn bữa khuya nữa không?"
"Hôm nay bị cúp điện, chắc quán hàng cũng đóng cửa hết." Tưởng Hải Dương nặn nặn bàn tay cậu, cười hỏi: "Đông Đông đói bụng hả?"
Lâm Đông Đông lắc đầu cười lém lỉnh, nói: "Em không đói bụng, em sợ anh đói."
"Vậy nếu anh đói bụng thì phải làm sao?" Tưởng Hải Dương trêu cậu, "Cũng không thể ra ngoài ăn cơm được."
Lâm Đông Đông vội vàng nói, "Em vẫn còn bánh quy có nhân hôm bữa anh mua cho em nè."
Tưởng Hải Dương lắc đầu bĩu môi nói, "Không muốn ăn."
"Vậy anh muốn ăn cái gì?"
Tưởng Hải Dương nghiêng đầu ghé sát bên tai cậu nhỏ giọng nói: "Đông Bảo Nhi."
Lâm Đông Đông bật cười dùng khủy tay thúc hắn, "Chỉ có bánh quy thôi!"
Ký túc xá cũng đen ngòm một mảnh, hôm nay ngoài trường thật sự không bán gì, mấy quán nhỏ kia đều đóng cửa, vậy nên hầu như mọi người đều quay về ký túc.
Lâm Đông Đông vào phòng lấy nước lau người qua loa, sau đó cầm theo bánh quy đi sang phòng tìm Tưởng Hải Dương.
Chỗ Tưởng Hải Dương chỉ có nước, bình thường mua đồ ăn vặt đều để ở bên Lâm Đông Đông, để Lâm Đông Đông ăn.
Đối với chuyện này Lâm Đông Đông thật sự hết nói nổi, từ sau khi lên cấp ba cậu không còn thích ăn vặt như trước, buổi tối cũng sẽ không hay đói bụng như Tưởng Hải Dương.
Vậy nên đồ ăn vặt Tưởng Hải Dương để ở chỗ cậu cậu đều cầm đi cho Tưởng Hải Dương ăn, dĩ nhiều cậu cũng phải ăn cùng hắn.
Tưởng Hải Dương ăn hết rồi lại mua thêm, sau đó tiếp tục để ở chỗ Lâm Đông Đông.
haiz!
Lâm Đông Đông ngồi xếp bằng trên giường Tưởng Hải Dương, vừa nghe bọn Doãn Kỳ khoác lác, vừa đút Tưởng Hải Dương ăn bánh quy.
Xung quanh tối lửa tắt đèn, Tưởng Hải Dương lại càng thêm không kiêng nể, Lâm Đông Đông nếu không đút hắn sẽ không chịu ăn!
Tưởng Hải Dương ngồi bên cạnh Lâm Đông Đông, hắn người cao, ngồi xếp bằng như vậy đầu cũng gần chạm đến giường trên.
Vậy nên hắn trực tiếp dựa lên người Lâm Đông Đông, lợi dụng bóng tối mà vói tay vào trong áo quần Lâm Đông Đông, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại cùng tấm lưng mảnh khảnh của cậu.
Lâm Đông Đông hơi né ra, Tưởng Hải Dương lại lập tức giữ chặt cậu, còn véo một cái trên eo cậu, không cho cậu lộn xộn.
Lâm Đông Đông quay đầu trừng Tưởng Hải Dương, Tưởng Hải Dương cười hì hì nhìn cậu, vẫn xem như không có chuyện gì tiếp tục cười nói với những người trong phòng ngủ.
Người trong phòng ngủ thường nằm kiểu đầu đối đầu hoặc chân đối chân, như vậy có thể tránh phải chuyện ngửi trúng chân thối của người khác.
Tưởng Hải Dương với người ở giường bên là ngủ kiểu chân đối chân, bây giờ hai người đang ngồi dựa vào tường ở phía đầu giường, mà người ở giường bên cũng tựa người ở đầu bên kia của giường mình cạnh cửa sổ, giữa hai giường được ngăn cách bằng một tấm rèm, khoảng cách cũng tương đối xa.
Khoảng cách xa, trong phòng lại tối, Tưởng Hải Dương bắt đầu động dục.
Hắn sờ soạng trên lưng Lâm Đông Đông một lúc, ỷ vào cánh tay dài của mình, chậm rãi dò đến eo Lâm Đông Đông, thỉnh thoảng lại vuốt ve bụng dưới mềm mại của cậu.
Hai người dựa sát vào nhau, nhìn từ phía sau giống như Tưởng Hải Dương đang choàng tay qua eo Lâm Đông Đông, ôm người vào trong ngực.
Nhưng sau lưng là tường, nên không một ai thấy được.
Lâm Đông Đông không dám lộn xộn, sợ bị những người khác chú ý tới.
Thật ra cậu cũng muốn phóng túng một chút, hai người ở trong trường ít có cơ hội được thân mật, cách ngày nghỉ hàng tháng còn hơn nửa tháng nữa, cậu rất muốn Tưởng Hải Dương.
Lòng bàn tay Tưởng Hải Dương nóng bừng, đốt ngón tay mạnh mẽ, xoa bóp mỗi tấc da của cậu trở nên nóng rực.
Lâm Đông Đông đang mặc áo phông của Tưởng Hải Dương, cực kỳ rộng rãi.
Đầu học kỳ này, Tưởng Hải Dương không biết phát điên cái gì, cứ bắt Lâm Đông Đông ở ký túc thì phải mặc áo phông của hắn, không cho Lâm Đông Đông mặc áo ngắn để cánh tay trần lắc lư trong phòng ngủ mình.
Lâm Đông Đông khiếu nại nói mặc đồ của hắn không vừa muốn mặc đồ của mình.
Hắn vốn to cao, áo quần cũng rộng, Lâm Đông Đông mặc áo phông của hắn phải dài xuống bắp đùi luôn!
Những cái xoa nhẹ nhàng cũng dần trở nên dùng sức, Tưởng Hải Dương ve vuốt da dẻ Lâm Đông Đông, thỉnh thoảng lại cong năm ngón tay bóp chặt, dục vọng ngập tràn...!.