Kỳ nghỉ của trường cấp ba thường tính từ buổi trưa, buổi sáng vẫn đi học như bình thường.
Trưa Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông ngồi xe bus đến khu phố thương mại, hai người thường hay đến bên này thuê phòng, cách trường cấp ba xa mà hoàn cảnh ở đây cũng tốt.
Thế nhưng trước khi đi thuê phòng phải đến siêu thị một chuyến, mua thuốc bôi trơn.
Lâu không làm tình, thuốc bôi trơn mua lúc trước đã hết.
Lâm Đông Đông nhìn hàng dài đồ dùng trên kệ đủ loại mẫu mã nhãn hiệu mà mặt đỏ tới mang tai.
Mua một chai bôi trơn, Tưởng Hải Dương lại dẫn Lâm Đông Đông đi dạo một vòng quanh siêu thị mua một đống đồ ăn vặt.
Lâm Đông Đông nhét chai bôi trơn ở dưới cùng, chỉ sợ người khác nhìn thấy.
Nhưng lúc tính tiền, nhân viên thu ngân chắc chắn sẽ thấy, Lâm Đông Đông đi theo sau Tưởng Hải Dương, vành tai đỏ au.
Lúc trước còn chưa được nghỉ cả hai đều háo hức mong chờ, giờ lại rất bình tĩnh thong thả.
Sau khi dạo siêu thị ra hai người đi tìm một quán ăn nhỏ ăn cơm, cười cười nói nói hơn nửa ngày mới xong bữa.
Mặc dù thành phố có rất nhiều khách sạn, nhà nghỉ, nhưng xung quanh phố thương mại này, ngoại trừ những khách sạn hạng sang bọn họ không thuê nổi thì những khách sạn nhà nghỉ khá hơn một chút cả hai gần như đã thuê hết trong vòng gần hai năm qua.
Lần này bọn họ thuê khách sạn trước đây đã từng thuê, là chỗ có bác bán cháo đại tra, không biết giờ bác còn bán không.
Vừa vào phòng Tưởng Hải Dương đã ôm chặt lấy Lâm Đông Đông, nghiêng đầu dùng cằm nhẹ nhàng cọ bên tai cậu, thỉnh thoảng lại mổ hôn một cái.
Lâm Đông Đông cũng ôm chặt lấy thắt lưng hắn, chóp mũi dán lên hõm cổ hắn ngửi tới ngửi lui.
Cậu thích mùi hương trên người Tưởng Hải Dương, không thể hình dung rõ ràng được nhưng thật sự rất đặc biệt, cậu không cần nhìn chỉ ngửi mùi cũng có thể nhận ra được là hắn, rất thần kỳ.
Hai người lẳng lặng ôm nhau hưởng thụ sự thân mật yên bình này trong một chốc.
Lâm Đông Đông ngẩng đầu hôn một cái lên môi Tưởng Hải Dương, cười nói: "Trước tiên để cặp xuống đã, nặng quá, em đi tắm."
"Cùng nhau tắm đi." Tưởng Hải Dương hôn một cái lên trán cậu, xách cặp của hai người để xuống bàn trà trước cửa sổ.
Phòng tắm nghi ngút hơi nước, hai cơ thể trần trụi một cao một thấp đứng dưới vòi sen ôm chặt lấy nhau, quấn quýt hôn mút.
Ôm hôn trong phút chốc Lâm Đông Đông tránh khỏi dòng nước, híp mắt thở dốc, sau đó dán trở lại lồng ngực Tưởng Hải Dương.
Ngón tay Tưởng Hải Dương cắm vào trong lỗ dưới cậu mở rộng, nước hòa với chất bôi trơn, Lâm Đông Đông có thể cảm nhận được thân dưới mình giờ trơn trượt cỡ nào.
"A ưm..." Lâm Đông Đông đột nhiên run rẩy, ôm chặt lấy cổ Tưởng Hải Dương rên rỉ thành tiếng.
Tưởng Hải Dương chà xát điểm nhô lên bên trong lỗ nhỏ, nghiêng đầu liếm cắn tai cậu, trầm giọng nói, "Đông Bảo Nhi thả lỏng nào, đừng kẹp chặt tay anh như vậy."
Lâm Đông Đông ngẩng đầu yếu ớt trừng Tưởng Hải Dương một cái, hơi thở gấp gáp, nói: "Vậy anh...!ưm...!đừng, đừng ấn mãi chỗ đó của em..."
Ban đầu hai người đều không hiểu, sau này đọc trong sách mới biết hóa ra chỗ kia gọi là tuyến tiền liệt.
Nghe đâu nếu người yếu sinh lý chỉ cần kích thích tuyến tiền liệt là có thể cương lên.
Tuyến tiền liệt cực kỳ mẫn cảm, mỗi lần làm tình, Tưởng Hải Dương tàn nhẫn mài ép nơi đó thì Lâm Đông Đông sẽ bị đâm cho bắn, loại khoái cảm kia còn chấn động hơn cả khi lên đỉnh bằng phía trước nhiều.
Hiện tại Tưởng Hải Dương liên tục công kích nơi đó, lỗ nhỏ của cậu chịu sự kích thích cường liệt không kìm được mà thắt lại.
Tưởng Hải Dương đột nhiên hỏi: "Em nghĩ phía sau của anh có giống vậy không?"
Lâm Đông Đông bối rối, ngơ ngác hỏi lại: "Chắc là vậy, không phải đàn ông đều có tuyến tiền liệt hay sao, hay anh thử xem?"
Tưởng Hải Dương bật cười: "Đông Bảo Nhi muốn thử hả?"
Lâm Đông Đông nghĩ một chốc, cau mày lắc đầu.
Cậu không muốn thử.
Đàn ông đều có tuyến tiền liệt, vậy chắc đều giống nhau, cậu cảm thấy không có gì hay mà thử.
Khí thế xâm lược ngập tràn hương vị đàn ông của Tưởng Hải Dương khiến cậu mê mệt, cậu yêu thích được Tưởng Hải Dương chinh phục.
Tưởng Hải Dương cười hì hì, cúi đầu hôn cậu một cái, lại tiếp tục mở rộng hàng lang căng mịn bên dưới.
Lúc nãy hắn đang ấn lên tuyến tiền liệt Lâm Đông Đông đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này, nhưng hắn cũng không muốn thử.
Cho dù có giống vậy hay không hắn đều không hứng thú để thử.
Hắn chỉ muốn Lâm Đông Đông, loại cảm giác chiếm lấy Lâm Đông Đông cùng cảm giác được vách trong ấm nóng chặt khít bao lấy khiến hắn sảng khoái muốn hồn phi phách tán.
Hơn nữa hắn thích nhìn Lâm Đông Đông bị hắn làm cho thân tâm điên đảo, thích nhìn dáng vẻ khóc gọi của cậu, lúc đó khoái cảm tâm lý còn mạnh mẽ hơn cả sung sướng thể xác.
"A..." Lâm Đông Đông lại bị làm cho rên rỉ một tiếng, "Anh, đi, đi lên giường đi."
"Được." Tưởng Hải Dương liếm nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi Lâm Đông Đông, rút ngón tay ra kéo khăn tắm lau người cho cậu, sau đó đỡ lấy bờ mông căng mẩy bế cậu lên giường.
Rèm cửa sổ bị kéo kín mít, trong phòng chỉ mở một ngọn đèn tường màu ấm.
Tưởng Hải Dương nằm ngửa trên giường, Lâm Đông Đông cả người trơn bóng nằm nhoài trên người hắn, hai người triền miên hôn môi.
Môi lưỡi quấn quýt nhưng không chút nóng vội, chỉ dịu dàng liếm mút, nhấm nháp hương vị của đối phương.
Hai tay Tưởng Hải Dương vuốt ve trên dưới Lâm Đông Đông, xúc cảm mềm mại của da dẻ khiến hắn thở dài khoan khoái.
Hắn ngậm lấy đầu lưỡi Lâm Đông Đông nhẹ nhàng mút, dịu dàng quấn lấy.
Chờ khi nước bọt trên lưỡi Lâm Đông Đông bị hắn mút sạch mới thả ra, đuổi theo đầu lưỡi cậu về tận trong miệng, cẩn thận liếm láp nước bọt cùng cổ họng.
Lâm Đông Đông luồn tay mình qua nách Tưởng Hải Dương ôm lấy bờ vai dày rộng của hắn, nhắm mắt hôn say sưa.
Nụ hôn nhẹ nhàng triền miên như vậy cũng khiến lòng người khát khao, dù là Tưởng Hải Dương cuồng dã hay là Tưởng Hải Dương dịu dàng cậu đều không kìm được mà động tình.
Lâm Đông Đông nhẹ lắc eo, ma sát gậy tht cương cứng của mình lên bụng dưới Tưởng Hải Dương, đồng thời cũng cảm nhận cây hàng nóng bỏng của hắn kẹp giữa hai người, phấn chấn bừng bừng.
"A ưm..." Lâm Đông Đông thoải mái nỉ non giọng mũi, nước bọt không kịp nuốt chảy hết vào miệng Tưởng Hải Dương.
Tưởng Hải Dương nuốt xong lại ngậm lấy lưỡi cậu gặm cắn.
Lâm Đông Đông rên rỉ rụt đầu lưỡi tê ngứa về, cắn một cái lên môi Tưởng Hải Dương, lại duỗi lưỡi đâm vào miệng Tưởng Hải Dương câu lấy lưỡi hắn, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau trong không khí, ướt át dính nhớp.
Tưởng Hải Dương dùng sức mút một cái, xoa nắn mông thịt căng mẩy của Lâm Đông Đông dịu dàng nói: "Đông Bảo Nhi lại đây."
Lâm Đông Đông mở mắt ra, liếm môi, ưỡn mông bò lên người Tưởng Hải Dương.
Tưởng Hải Dương chống thân trên dậy, tựa người vào đầu giường, vuốt ve đùi lớn bóng loáng của Lâm Đông Đông, trong mắt là ý cười dịu dàng, nhìn cậu chăm chú.
Lâm Đông Đông dạng chân hai bên người quỳ đứng Tưởng Hải Dương, cưỡi trên đùi hắn.
dương vt hai người đã hoàn toàn cương cứng, Lâm Đông Đông nắm gậy tht mình cọ lên dương vt Tưởng Hải Dương, dùng đầu khấc chạm nhẹ lên nhau như đang hôn.
Tiếp đó cậu khụy đầu gối xuống, tiến lại gần Tưởng Hải Dương.
Ánh mắt hai người dính chặt vào nhau, một giây cũng không rời.
Lâm Đông Đông cong khóe môi, ngọt ngào mong mỏi nhìn Tưởng Hải Dương.
Tưởng Hải Dương cũng mặt mày cong cong, yêu thương dịu dàng trong mắt như biển sâu không thấy đáy có thể nhấn chìm cậu.
Lâm Đông Đông cưỡi trên người Tưởng Hải Dương, quỳ gối trước ngực hắn, hai chống lên tường, dương vt cương cứng rỉ chất lỏng dính nhớp.
Tưởng Hải Dương rướn cổ hôn đầu khấc trước mặt một cái, ngẩng đầu nhìn Lâm Đông Đông dịu dàng nói: "Lại đây nào Đông Bảo Nhi."
Lâm Đông Đông nhoẻn miệng cười ngọt ngào, dương vt bị Tưởng Hải Dương hôn giật nảy lên.
Cậu lại dịch về trước một chút, duỗi eo, dán dương vt thanh tú hồng hào lên môi hắn.
Hai tay Tưởng Hải Dương xoa nắn mông mềm Lâm Đông Đông, âu yếm liếp láp gậy tht cậu.
Lâm Đông Đông cắn môi dưới rên rỉ, lắc eo chậm rãi ra vào trong miệng hắn.
Tưởng Hải Dương mút lấy gậy tht Lâm Đông Đông phun ra nuốt vào, mỗi lần ngậm vào đều sâu đến tận gốc rễ, cuống họng co rụt đè ép đầu khấc yếu mềm, tặng cho cậu khoái cảm trực tiếp nhất.
Hô hấp Lâm Đông Đông dồn dập, ngón tay chống trên tường cong lại, tăng nhanh tốc độ đưa đẩy trong miệng hắn.
Tưởng Hải Dương vươn đầu lưỡi đâm vào mắt nhỏ trên đầu khấc đang không ngừng chảy chất lỏng, biết cậu sắp bắn.
Hắn duỗi tay vào giữa hai chân Lâm Đông Đông nhẹ nhàng vuốt ve túi trứng cậu cùng tần suất phun ra nuốt vào gậy tht.
Mỗi lần nuốt gậy tht vào hắn đều sẽ âu yếm xoa nắn túi trứng, mà khi phun ra hắn lại bóp chặt hai quả trứng nhỏ yếu đuối kia.
Lâm Đông Đông nhỏ giọng rầm rì, cảm giác tinh dịch cũng sắp bị Tưởng Hải Dương bóp chảy.
Sau mấy lần phun ra nuốt vào gậy tht Lâm Đông Đông run rẩy muốn bắn tinh.(Bạn có thể đọc tiếp ở wordpress hoặc chờ cập nhật sau ở wattpad, mình làm để tránh reup mong bạn thông cảm sự bất tiện này.)
Sau sáu năm trôi qua, Trương Hoàn lần nữa nhìn thấy Thẩm Trường Ninh là ở một cuộc họp đánh giá hồ sơ dự thầu, phòng họp có chút ngột ngạt, anh đi ra ngoài hút điếu thuốc, tòa nhà hình chiếc nhẫn, anh đứng ở phía Nam, Thẩm Trường Ninh đi từ phía Bắc vào thang máy, mặc dù chỉ là một bên sườn mặt, nhưng Trương Hoàn biết là hắn, chắc chắn là hắn.
Phản ứng đầu tiên của anh là tủi thân, anh chấp niệm với người đàn ông này nhiều năm như vậy, mỗi quyết định trong cuộc đời đều là để tới gần hắn thêm một chút, vậy mà người kia lại không hề hay biết.
Tựa như bạn đang giãy dụa bên trong cuồng phong sóng thần, mưa to triều dâng, mà người kia thì vẫn ngồi một chỗ ung dung ngắm hoa nở, không hề công bằng.
Nhưng tủi thân qua đi là niềm vui ập đến, hắn thật sự ở thành phố này, hai người bọn họ thật sự ở cùng một thành phố, niềm vui không kiềm chế nổi cuồn cuộn, Trương Hoàn cảm thấy bản thân mình hệt như một tên M.
Nội tâm Trương Hoàn nổi sóng to gió lớn, trong đầu tưởng tượng ra đầy cảnh củi khô lửa bốc cùng các loại play xấu hổ.
Nụ cười mỉm chi trên mặt khiến cho cấp dưới Tiểu Hạ đi ra tìm anh sợ tới mức không dám nhìn thẳng.
Đóa hoa lạnh lùng/vua mặt liệt- chủ nhiệm Trương vậy mà đang cười! Bạn nhỏ Tiểu Hạ cảm thấy chắc chắn là do nhóm chuyên gia vừa rồi nói tào lao đã kích thích anh.
Chờ đến khí Trương Hoàn phản ứng lại, Thẩm Trường Ninh ngay cả bóng cũng không còn, anh xoay người nhìn cậu chàng nhân viên mới được phân đến đang mở to mắt nhìn mình, sự chênh lệch quá lớn của lòng sông với mặt biển khiến Trương Hoàn không kìm được mà nhíu lông mày.
"Chủ nhiệm Trường, lúc nãy anh đi thì..."
"Chủ nhiệm Trương, chuyên gia vừa mới phát biểu là người lần trước..."
Đầu Trương Hoàn đau nhức, Tiểu Hạ này tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, khả năng học hỏi cao, làm việc cũng nghiêm túc, nhưng mà chỉ cần mở miệng là i hệt chim sẻ, còn là loại chim sẻ chúa.
, lúc nãy Thẩm Trường Ninh đi từ trong phòng kia ra, đây là sàn đấu thầu cao cấp của chính phủ, gần đây các ngành không tuyển dụng kế hoạch mới, vậy chắc là đại diện công ty hoặc người tham gia đấu thầu.
Lúc nãy chỉ có một mình hắn đi ra, chứng tỏ buổi đấu thầu chưa kết thúc, không thể là đại diện của công ty.
Vậy, chắc chắn là người tham gia đấu thầu, lát nữa về xem tư liệu của những người tham gia đấu thầu ở .
Nghĩ đến đây Trương Hoàn lại nóng lòng muốn về, trên ghế như cắm chông, đứng ngồi không yên, buổi họp kết thúc thì vội vàng đi về phía thang máy.
Tiểu Hạ cầm theo tư liệu đi phía sau, ánh mắt là lạ, muốn nói lại thôi.
"Lấy cho tôi tài liệu mở thầu ngày hôm nay của phòng , đầy đủ toàn bộ, với cả không được hỏi lý do."
Tiểu Hạ nuốt lại câu Vì sao suýt chút nữa thì thốt ra, gật đầu.
Tiểu Hạ mặc dù lắm chuyện, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn, một lúc sau đã bưng một chồng tư liệu đến, lúc rời đi còn để lại câu, "Chủ nhiệm Trương, cơ thể không khỏe thì cũng đừng cậy mạnh"
Trương Hoàn khó hiểu, chờ đến khi nhìn thấy túi thuốc trĩ trên chồng tư liệu, anh hận không thể ngửa mặt lên trời gào to mấy tiếng, tên ngáo này, ai nhanh rước giùm anh với.
Đương nhiên tất cả chỉ diễn ra trong nội tâm anh, Trương Hoàn thậm chí còn không trả lời, dáng vẻ mặt than ít nói là màu sắc tự vệ tốt nhất của anh, nói ngắn gọn đó là nguyên tắc của anh, những lời nên nói hay không nên nói đều không cần phải nói.
Buổi đấu thầu ở phòng là dự án cải tạo và phủ xanh trên đường Trường Xuân, may thay chỉ là một hạng mục nhỏ.
Có ba nhà thầu, một trong số đó vừa mới liên hệ với Trương Hoàn, Trương Hoàn vuốt cái mặt mo, lật xem thông tin chi tiết của công ty Thông Tấn Lục, không có ba chữ Thẩm Trường Ninh, có hai người mang chữ Thẩm, nhưng đều là phụ nữ, tốt lắm, công ty này có thể bỏ qua.
Còn lại hai công ty, một cái là công ty hữu hạn xanh xóa Triển Lâm, một cái nữa là công ty hữu hạn Hải Chi Lục Lâm Viên, địa chỉ đều ở khu khai phá, chẳng qua một ở khu A, một ở khu D.
Vậy rốt cuộc đâu là hang ổ của Thẩm Trường Ninh?
Trương Hoàn đột nhiên nghĩ ra cái gì, bật dậy khỏi ghế lật tìm đến trang pháp nhân của công ty.
Kết quả!
Không phát hiện được gì hết.
Ha hả, vận mệnh ti tiện này sao có thể dễ dàng cho bạn thông quan được chứ!.