Trước khi Tưởng Hải Dương bị chuyển đến nhà giam thành phố, ba Tưởng mẹ Tưởng đến thăm hắn một lần.
Mẹ Tưởng nhìn con trai mặc đồ tù nhân qua tấm kính thủy tinh mà không cầm được nước mắt.
Tưởng Hải Dương trước tiên báo bình an với ba mẹ, nói mình rất tốt, không cần lo lắng.
Sau đó nhìn thấy mẹ Tưởng khóc, hắn lại cúi đầu.
Không hối hận là thật, nhưng hổ thẹn với ba mẹ cũng là thật.
Thời gian thăm nuôi có hạn, không thể nói được nhiều.
Mẹ Tưởng liên tục dặn hò hắn ở bên trong cũng phải cẩn thận, chăm sóc mình thật tốt.
Dù biết ngồi tù thì chắc chắn chẳng dễ chịu gì nhưng cô vẫn không kìm được mà căn dặn.
Tưởng Hải Dương nhìn cha mẹ già đi trông thấy, nước mắt dâng đầy hốc mắt.
Hắn cũng dặn ba Tưởng mẹ Tưởng sau này chú ý sức khỏe, có chuyện gì cũng đừng nóng vội, cứ làm từ từ, đừng để bản thân mệt nhọc.
Cuối cùng hắn không quên nói ba Tưởng mẹ Tưởng thường xuyên đến thăm bà, chăm sóc Đông Đông.
Ba Tưởng mẹ Tưởng lúc này mới nhớ còn chuyện này nữa, vốn ban đầu ở nhà hai người đã nghĩ xong, phải hỏi rõ Tưởng Hải Dương rốt cuộc là có chuyện gì.
Nhưng sau khi gặp được con trai mình nhung nhớ thì quên mất.
Ba Tưởng nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, lời nói quanh quẩn bên mép mấy vòng, sau đó mới trầm giọng hỏi: "Con với Đông Đông, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tưởng Hải Dương cả kinh, nhìn qua lại khuôn mặt ba Tưởng mẹ Tưởng mấy lần, cuối cùng bừng tỉnh hiểu ra có lẽ bọn họ đã biết cái gì rồi.
"Con nói đi Dương Dương!" mẹ Tưởng vội la lên, "Con với Đông Đông, hai đứa..."
Bên cạnh còn có người giám thị, cô không thể nói thẳng thành lời được.
Ba Tưởng mẹ Tưởng nhìn chăm chú Tưởng Hải Dương, trong lòng loạn hết cả lên.
Bọn họ hy vọng Tưởng Hải Dương sẽ không hiểu lời bọn họ, hy vọng Điền Thu Sinh nói dối, hy vọng bọn họ cả nghĩ.
Mà việc đến nước này Tưởng Hải Dương không có ý định giấu giếm nữa.
Hắn bình tĩnh nhìn ba mẹ Tưởng, gật đầu nói: "Hai người đã biết rồi ạ?"
Mẹ Tưởng nghe thấy câu trả lời của con đầu óc trở nên choáng váng, như thể chuyện tưởng chừng như hoang đường hóa ra lại là thật!
Tưởng Hải Dương từ nhỏ đã là kiểu nói một không hai, nếu chính miệng hắn thừa nhận, vậy khẳng định chuyện này ván đã đóng thuyền rồi.
"Hai đứa vẫn còn là trẻ con..." Ba Tưởng cũng không biết nói gì cho phải, ông thật sự không nghĩ ra được, con trai mình tốt như vậy, sao lại đi yêu con trai!
Nhưng ông cũng hiểu tính cách hắn, Tưởng Hải Dương sẽ không xằng bây, nếu đã thừa nhận vậy rồi thì chắc chắn là nghiêm túc.
"Ba, mẹ," Tưởng Hải Dương nhìn ba Tưởng mẹ Tưởng, dùng giọng điệu kiên định của một người đàn ông mà nói, "Đông Đông là mạng của con."
Mẹ Tưởng cũng không biết hiện tại mình cảm giác thế nào, khó bề tin nổi, mệt mỏi cực độ.
Rõ ràng đều là những đứa trẻ tốt, đều là con trai, sao có thể xảy ra chuyện này chứ?
Ba Tưởng với Tưởng Hải Dương nhìn nhau, nhất thời không nói gì.
Giờ khắc này là hai cha con huyết mạch tương liên bản tính tương tự, đồng thời cũng là hai người đàn ông bình đẳng đang nói chuyện với nhau.
Một lát sau, ba Tưởng khẽ gật đầu, giọng nói có chút tang thương, "Con yên tâm."
Dù ba Tưởng vẫn không hiểu, nhưng ông biết ý của con trai.
Tưởng Hải Dương phải ngồi tù hơn năm rưỡi, ông không thể để con trai ở trong tù còn không an lòng.
Tưởng Hải Dương nhìn mái tóc dần bạc đi của ba, đột nhiên cúi đầu, nước mắt kìm nén đã lâu cuối cùng cũng rơi xuống.
Khai giảng lớp , Lâm Đông Đông đã phải cố gắng rất lớn, làm rất nhiều thủ tục chứng minh, cuối cùng mới được gặp mặt Tưởng Hải Dương một lần.
Trong nhà tù ngoại trừ người thân trực hệ cùng người giám hộ còn lại không cho phép ai đến thăm nuôi tù nhân, sau này sẽ rất khó để cậu được vào gặp lần nữa.
Lâm Đông Đông cố ý mặc một chiếc áo tay ngắn màu trắng mà Tưởng Hải Dương thích nhất, để cho mình trông khá hơn một chút.
Nhưng Tưởng Hải Dương lần đầu tiên nhìn thấy cậu vẫy nhíu chặt mày, "Sao lại gầy vậy rồi?!"
Lâm Đông Đông cười hì hì, "Mùa hè em thường sút cân mà, trời nóng quá."
Tưởng Hải Dương nhìn chăm chú hốc mắt lõm sâu trên khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông Đông, cuống họng co rút lạnh lẽo.
Lâm Đông Đông gầy đi quá nhiều, đôi mắt kia còn lớn hơn cả trước đây, gần như chiếm hết nửa khuôn mặt, chiếc cổ tinh tế cùng cánh tay hệt như chỉ còn da bọc xương.
Tưởng Hải Dương cố nén chua xót trong lòng, thấp giọng nói: "Bé ngoan, em phải nhớ ăn cơm thật ngon."
Lâm Đông Đông ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ!"
Hai người nhìn nhau, đều cong khóe môi cười khúc khích.
Thất vất vả mới gặp mặt được một lần, nhưng lại không nói lời nào.
Thiên ngôn vạn ngữ, đều ở trong mắt.
Rõ ràng đều đang gắng cười, nhưng vành mắt vẫn đọng nước.
"Sau này..." Tưởng Hải Dương hắng giọng cố gắng bình tĩnh nói: "Anh không ở cạnh em..."
"Em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt." Lâm Đông Đông cong môi cười, "Cũng sẽ chăm sóc ba mẹ thật tốt, anh cứ yên tâm."
"Ngoan, em chăm sóc bản thân mình thật tốt là được." Tưởng Hải Dương ngửa đầu nhìn trần nhà mấy giây, vừa cười vừa nói: "Sau này lỡ có người lại bắt nạt em, em nhớ về nhà tìm ba nhé."
Lâm Đông Đông vẫn ngoan ngoãn đáp lời, "Dạ!"
Tưởng Hải Dương muốn vuốt ve khuôn mặt Lâm Đông Đông mặt, bàn tay đưa ra lại bị thủy tinh chặn lại.
Lâm Đông Đông nhìn động tác của hắn, bàn tay dưới bàn dùng sức véo một cái thật mạnh lên đùi mình.
Nhất định phải nhịn, không được khóc.
"Đông Bảo Nhi, "Tưởng Hải Dương còn nói: "Ba mẹ, biết rồi."
Lâm Đông Đông giờ mới hiểu được vì sao mẹ Tưởng bỗng nhiên lạnh nhạt với cậu như vậy, hóa ra hai người bọn họ đã biết chuyện.
Lâm Đông Đông vẫn chỉ cười, gật đầu nói: "Ồ."
Ngày xưa thì cảm thấy thời gian dài dằng dặc, nhưng nửa tiếng đồng hồ này lại nhanh như bay.
Chưa nói được mấy câu, thời gian thăm nuôi đã kết thúc.
Hai người chăm chú nhìn đối phương, trái tim như bị thả trong chảo dầu, vỡ vụn.
"Em sẽ viết thư cho anh!" trước khi Tưởng Hải Dương bị dẫn đi Lâm Đông Đông vội nói, không kìm được mà nghẹn ngào, "Anh phải, phải nhanh chóng trả lời em nhé!"
Đáy mắt Tưởng Hải Dương đỏ bừng ẩm ướt, nặng nề gật đầu, chưa kịp trả lời một câu đã bị cảnh sát đẩy đi.
Lâm Đông Đông nằm nhoài nơi cửa sổ cách ly, không khống chế được òa khóc thành tiếng.
Đã rất nhiều năm rồi không khóc đau đớn như vậy, hệt như đứa trẻ chịu oan ức bơ vơ một mình.
Chín năm sáu tháng, khoảng thời gian tốt đẹp nhất của Tưởng Hải Dương đều phải ở chỗ này.
Ngày tháng lớp căng thẳng hơn trước rất nhiều, giáo viên suốt ngày cứ lẩm bẩm thi đại học, các loại đề thi chất đống trên bàn học.
Nhưng đối với Lâm Đông Đông mà nói, đây đúng là thứ mà cậu đang cần,
Cậu cần phải bận rộn làm gì đó như vậy mới không hốt hoảng, không sa sút.
Nhớ nhung quá mức giày vò, mỗi buổi sáng thức giấc đều là một loại tra tấn.
Người luôn kề bên đột nhiên biến mất, thói quen bị cưỡng ép thay đổi.
Muốn tập làm quen cuộc sống không có Tưởng Hải Dương bên cạnh, quá trình này giống như bị chuột rút xương cốt, đau đến mức cậu không còn sức để thở.
Bọn Tống Lập Quần biết Lâm Đông Đông với Tưởng Hải Dương tình cảm sâu đậm, sau khi Tưởng Hải Dương xảy ra chuyện, Lâm Đông Đông sa sút thấy rõ.
Trước đây Lâm Đông Đông rất hay cười, cũng rất thân thiện với những bạn học khác, mặc dù không hay nói, thế nhưng chơi chung với nhau rất vui.
Nhưng từ sau khi Tưởng Hải Dương đi, bọn họ không còn thấy Lâm Đông Đông cười nữa.
Cả ngày nếu không học bài thì là ngẩn người, có nhiều lần nói chuyện với cậu cậu cũng không nghe thấy.
Trước đây Lâm Đông Đông cả ngày đều ở bên Tưởng Hải Dương, hiện tại chỉ còn một mình.
Bọn Tống Lập Quần rất lo lắng cho Lâm Đông Đông, nhiều lần chủ động rủ cậu ra ngoài chơi hoặc là cùng nhau đi ăn cơm gì đó.
Thế nhưng Lâm Đông Đông đều lịch sự từ chối.
Cậu không cần người ở cùng, không muốn nói chuyện, không muốn bản thân phải miễn cưỡng vui cười.
Cho nên cũng không cần ở cùng ai, cậu không muốn dành cảm xúc của mình cho người khác.
Lâm Đông Đông chỉ muốn một mình yên lặng, sống qua chín năm này, chờ anh của cậu về.
Thời gian thật sự xấu xa, những lúc vui sướng thì nó luôn chạy rất nhanh, mà những lúc thống khổ nó lại bò cực kỳ chậm.
Lâm Đông Đông đếm từng ngày một, khi trận tuyết đầu mùa xuất hiện cậu buồn bực phát hiện, rõ ràng cảm giác đã qua rất lâu rồi, nhưng hóa ra từ khi khai giảng đến bây giờ cũng chỉ mới qua tháng mà thôi.
Buổi trưa Lâm Đông Đông đến nhà ăn ăn cơm, trước ô cửa lấy cơm chen chúc đầy người nhưng Lâm Đông Đông vẫn chỉ một mình yên lặng đứng phía sau.
Cậu không phải là người sẽ giành giật, không giống Tưởng Hải Dương, lúc nào cũng sẽ đẩy cậu lên phía trước nhất, cướp những món ngon nhất.
Nghĩ tới đây Lâm Đông Đông không kìm được bật cười, thật ra có rất nhiều lúc cậu không cần phải cướp đồ ăn, Tưởng Hải Dương sẽ để cậu đi chiếm chỗ trước, còn một mình hắn lấy cơm cho hai người, thuận tiện mua thêm một phần thịt, cố gắng dỗ cậu ăn, ngày nào cũng bồi bổ cho cậu.
Nếu cậu với Tưởng Hải Dương cùng nhau đi lấy cơm, Tưởng Hải Dương sẽ nhân lúc nhiều người, ôm cậu vào lòng từ phía sau, cười với vẻ cực kỳ đắc ý.
Bên cạnh có bạn học đi từ ngoài vào, kéo theo cả người đầy gió tuyết.
Lâm Đông Đông bị gió kích thích một cái lạnh đến run rẩy, cũng lấy lại tinh thần.
Phía trước chỉ còn mấy người, cậu lấy thẻ cơm ra.
Lâm Đông Đông ăn không nhiều, mỗi bữa chỉ gọi một phần cơm tẻ với một món, giống như lượng cơm của nữ sinh.
Nhưng hôm nay cậu gọi thêm một món nữa, là cần tây xào.
Lâm Đông Đông bưng khay thức ăn tìm một góc ít người ngồi xuống, cậu cầm lấy đũa yên lặng gắp một đũa cần tây xào bỏ vào miệng.
Cậu không nhịn được cười cười, ngon mà, tại sao Tưởng Hải Dương lại ghét ăn rau cần vậy chứ?
Đầu mùa đông năm ngoái, là mùa cảm hàng năm.
Tưởng Hải Dương cả ngày lo lắng sức khỏe cậu không tốt, sợ cậu bị cảm mạo, luôn tìm cách để bổ sung dinh dưỡng cho cậu.
Có một ngày đến giờ cơm tối, Tưởng Hải Dương bảo cậu đi tìm chỗ ngồi ở nhà ăn chờ, sau một lúc lâu mới chạy về, trong ngực ôm một túi plastic bên trong là một cái bát lớn đựng canh thịt bò nóng hổi.
Thịt bò nhiều dinh dưỡng, thế nhưng có hơi mắc, người trong thôn rất ít khi ăn.
Lâm Đông Đông không biết Tưởng Hải Dương mua được ở đâu, còn cằn nhằn hắn xài tiền bậy bạ.
Mùi canh thơm phức, nhưng hơi nhiều dầu.
Lâm Đông Đông cố ý làm nũng, không chịu ăn.
Tưởng Hải Dương dỗ dành cậu, cậu chơi xấu nói không thích, bảo Tưởng Hải Dương tự ăn đi.
Tưởng Hải Dương dỗ hơn nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ ra điều kiện, nói chỉ cần Lâm Đông Đông chịu ăn, vậy hắn cũng sẽ ăn món mình ghét nhất, rau cần!
Lâm Đông Đông tinh nghịch cười nói được, chỉ cần Tưởng Hải Dương ăn hết một đĩa rau cần cậu cũng ăn hết canh.
Cậu nhớ ngày đó mình suýt chút nữa cười đến ngã xuống bàn, vẻ mặt Tưởng Hải Dương ăn rau cần hệt như ăn phải cứt, vậy mà còn nghiêm túc ăn hết một đĩa, ha ha ha ha!
Lâm Đông Đông nhai rau cần trong miệng, nhớ lại cảnh tượng ngày đó.
Bật cười, đột nhiên có hai giọt nước mắt rơi xuống khay thức ăn, lẫn vào trong chén cơm tẻ, rồi biến mất.
Cậu dùng tay áo lau nước mắt, tiếp tục ăn rau cần, nghiêm túc ăn hết sạch.
Lúc đi ra khỏi nhà ăn, một cơn gió Bắc phả thẳng vào mặt cuốn những bông tuyết mịn rơi đầy trên mặt đất.
Lâm Đông Đông rụt cổ, mỉm cười nhìn những bông hoa tuyết tung bay dưới ánh đèn đường.
Cậu thật đúng là bị Tưởng Hải Dương chiều hư rồi, canh thịt bò ngon như vậy, lại còn bắt Tưởng Hải Dương phải dùng trăm phương ngàn kế dỗ mới chịu ăn.
Trên thế giới này sẽ không còn người nào khác chiều chuộng cậu như Tưởng Hải Dương nữa.
Lâm Đông Đông mỗi ngày đều trôi qua một cách máy móc, học tập, ăn cơm, đi ngủ.
Chỉ có một khoảng thời gian cậu vui vẻ là khi đến phòng thu phát của trường hỏi tìm thư.
Cậu mỗi tuần sẽ gửi một phong thư cho Tưởng Hải Dương, nếu không phải điều kiện không cho phép, cậu thật sự muốn ngày nào cũng gửi.
Viết ra những thứ cậu muốn nói, sau đó gửi cho Tưởng Hải Dương.
Lâm Đông Đông mua một hộp tem lớn, còn thầm tính mỗi tuần gửi một bức thư, khi những con tem cuối cùng cũng dùng hết thì cách bao lâu Tưởng Hải Dương sẽ được thả.
Tưởng Hải Dương cũng trả lời rất đúng lúc, một tờ giấy viết thư lúc nào cũng viết đầy hai mặt.
Hắn sợ Lâm Đông Đông quá nhớ hắn, cho nên lúc nào cũng cố gắng viết thật nhiều chuyện vụn vặt như ăn cơm với cái gì, ngủ có ngon hay không, người trong phòng tối ngủ mơ nói mớ cái gì.
Hắn cố gắng viết thật dí dỏm, thể hiện rằng mình rất tốt, để Lâm Đông Đông khỏi lo lắng.
Còn một điều không thể thiếu trong mỗi bức thư, đó là dặn Lâm Đông Đông tự chăm sóc bản thân thật tốt, mỗi lần dặn lại nói đủ thứ dài dòng.
Phải ăn cơm thật ngon, nghỉ ngơi thật tốt, đừng học quá mệt, buổi tối nhớ nấu nước nóng, mới sáng sớm đừng uống nước lạnh, Lâm Đông Đông dễ bị đau bụng.
Trời lạnh đừng mặc áo ba lỗ giặt đồ trong phòng nước, cửa sổ ở đó lúc nào cũng mở dễ bị gió thôi cảm lạnh...
Hết cách rồi, hắn thực sự không yên lòng.
Mỗi một ngày hắn đều nghĩ Lâm Đông Đông giờ phút này đang làm cái gì.
Cuộc sống trong ngục giam rất khó chịu, hắn toàn phải dựa vào những hồi ức ngọt ngào với Lâm Đông Đông, mới có thể chống đỡ được ngày qua ngày.
Nhưng dù khó khăn đến đâu thời gian vẫn miệt mài tiến về phía trước.
Ngày mùng tháng năm , kỳ thi đại học tới.
Sáng sớm ngày hôm đó, Tưởng Hải Dương mặc quần áo tù nhân xếp hàng nhận cơm.
Hắn liếc nhìn bầu trời qua ô cửa sổ ngăn, lòng thầm nghĩ, Đông Bảo Nhi, cố lên..