Có lúc, y thật sự rất bội phục công lực khả năng biên tập câu chuyện của báo lá cải, trí tưởng tượng phong phú như vậy, am hiểu việc hoàn toàn bịa đặt như vậy, bọn họ không đi làm đạo diễn quay phim thì thật là đáng tiếc.
Liếc trang bìa tạp chí có hình mình trong tay trợ lý, Thái Quân Thành tiện tay cầm lên, lật qua lật lại, nhìn scandal của mình trong đó, y không biết nên khóc hay nên cười.
Tít của bài báo đó là: "Đạo diễn lớn và chàng trai trẻ đẹp thân mật tham dự dạ tiệc trao giải thưởng." Bên trong giải thích kỹ ràng tình tiết của y với anh chàng đó, cũng lấy đủ loại bằng chứng, đơn giản là muốn để cho y cũng phải tin tưởng rằng mình với chàng trai trẻ đẹp kia có quan hệ thân mật. Haha, chàng trai trẻ đẹp đó là bị y buộc mới cùng y tham dự loại dạ tiệc nhàm chán đó, nếu để chàng trai đó biết mình bị viết thành như vậy thì sợ rằng sẽ lập tức phóng tới giết y.
Tờ báo này thật sự rất lợi hại, còn viết rằng mình có quan hệ với nam diễn viên mới trong tổ kịch, nói gì mà vẻ ngoài của chàng trai đó xứng với vẻ ngoài của y. Còn trình bày một đoạn phỏng vấn, điều tra xem có bao nhiêu người ủng hộ, bao nhiêu người phản đối.
Thái Quân Thành cảm thấy rất buồn cười, y không có hứng thú với mỹ nữ thì có nghĩa là y có hứng thú với đàn ông sao? Hừ lạnh một tiếng, y ném tờ báo đó lên bàn, xoay người đi về phía nhà để xe, vốn muốn đến chỗ Lưu Phi Long, nhưng mới mười một giờ, tối nay còn phải về sớm nghiên cứu kịch bản nữa.
Trợn mắt há hốc miệng!
Nếu trên giường trong nhà xuất hiện một cô gái xinh đẹp khỏa thân thì làm đàn ông có thể sẽ có cảm giác là diễm phúc từ trên trời giáng xuống. Nhưng nếu xuất hiện một người đàn ông khỏa thân thì sao?
Cái này chỉ có một cảm giác - trợn mắt há hốc miệng!
Ánh đèn sáng rọi, nụ cười trên mặt người đàn ông đó còn hấp dẫn và xinh đẹp hơn cả phụ nữ, cơ thể trần trụi, làn da trắng mịn không tỳ vết.
Y thừa nhận chàng trai đó rất đẹp, thậm chí còn quyến rũ hơn cô gái xinh đẹp thông thường.
Chàng trai thấy Thái Quân Thành ngốc tại chỗ, cho là bị vẻ đẹp của mình làm cho ngơ ngẩn, nhỏm dậy từ trên giường, chườn về phía đầu giường giống như rắn, sau đó cười híp mắt bước xuống giường, đi từ từ tới trước mặt y, bàn tay đưa ra còn nhỏ và trắng hơn phụ nữ, như trêu đùa sờ lên mặt y, tay còn lại nhẹ nhàng đưa vào từ cổ áo của y, nhẹ vuốt ve ở ngực của y, đôi mắt phượng xinh đẹp tràn đầy ám hiệu nhìn y, cả người tản ra mùi thơm sang trọng...
"Đủ rồi!" Cuối cùng Thái Quân Thành cũng không chịu được cảm giác ghê tởm len lỏi từ đáy lòng, đẩy chàng trai ra: "Đi ra ngoài!"
"Đạo diễn Thái..." Chàng trai đang nhập vai không ngờ sẽ bị đẩy ngã xuống đất, chật vật kêu một tiếng.
"Cậu vào đây bằng cách nào?" Thái Quân Thành lạnh lùng nhìn chàng trai trần như nhộng ngã ngồi dưới đất.
"Cái này...đạo diễn Thái..." Chàng trai lại nở nụ cười quyến rũ, muốn lặp lại chiêu cũ.
Thái Quân Thành không thèm để ý trực tiếp nhấn gọi bảo vệ.
Không tới một phút, bảo vệ tòa nhà nhanh chóng chạy vào phòng ngủ của y: "Xảy ra chuyện gì thế?"
"Tại sao lại có người lạ xuất hiện trong nhà của tôi?" Thái Quân Thành giận tái mặt, nghiêm mặt nhìn về phía bảo vệ.
"Chuyện này...." Liếc về phía chàng trai trần như nhộng trên mặt đất, mặt bảo vệ đỏ lên, giải thích đứt quát: "Cậu ta...cậu ta nói là tình nhân...của đạo diễn Thái anh...muốn cho anh bất ngờ. Bởi vì trước đó có nhìn thấy cậu ta và anh ở chung một chỗ, hơn nữa trên tạp chí có nói...cho nên tôi mới..."
Tạp chí? Thái Quân Thành lạnh lùng nhìn bảo vệ, cảnh cáo anh ta: "Chuyện này coi như xong, sau này không được tôi cho phép không được để bất cứ ai bước vào nhà tôi. Còn cậu..." Thái Quân Thành chán ghét nhìn về phía chàng trai trên đất: "Bắt đầu từ tối hôm nay không còn là thành viên của tổ kịch nữa!"
"Đạo diễn Thái!" Chàng trai trên đất không quan tâm mình không mặc quần áo, lăn một vòng về phía y.
"Đi ra ngoài! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!" Thái Quân Thành lui bước lớn về phía sau, hai tay tránh con rắn kia: "Bảo vệ! Dẫn cậu ta ra ngoài!"
"Vâng!" Bảo vệ thấy khuôn mặt bình thường luôn nở nụ cười chào đón mình trở nên nghiêm nghị giống như Diêm Vương thì bị dọa sợ đến vội vàng xốc chàng trai đang khỏa thân trên đất xông ra ngoài.
"Đạo diễn Thái..." Sau khi Thái Quân Thành đóng cửa lại còn nghe được tiếng kêu thê thảm mà bén nhọn truyền từ cầu thang vào trong tai mình.
Nhìn chiếc đệm bị người kia bò qua, Thái Quân Thành kéo phịch ga xuống, đạp trên mặt đất, sau đó vọt vào phòng tắm, xé rách quần áo trên người, bật vòi hoa sen dội từ trên đầu xuống, dùng sức chà xát trên mặt, trên người - những nơi vừa bị người kia chạm qua...
Ghê tởm!
Y cảm thấy thật ghê tởm!
Đối với đụng chạm của phụ nữ, cảm giác của y là không có dục vọng, nhiều lắm là không thoải mái. Nhưng bị một người đàn ông như vậy vuốt, y cảm thấy ghê tởm, từ đáy lòng toát ra cảm giác ghê tởm.
Tựa đầu vào vách tường phòng tắm lạnh như băng, Thái Quân Thành không hiểu tại sao mình phải làm như vậy. Mới đầu chàng trai đó sờ lên người y, y có thể đẩy ra ngay, nhưng y không làm vậy, lúc ấy trong đầu hiện lên bóng người khiến bàn tay đang chuẩn bị đẩy chàng trai kia ra ngừng lại, y nghĩ đến phần tình cảm quái dị ở đáy lòng mình, cho nên y mới để chàng trai đó tiếp tục hành động. Y muốn nhìn một chút xem mình có thể chịu được sự động chạm của một người đàn ông hay không, y muốn xác định có phải mình thật sự chuyển sang thích đàn ông hay không.
Nhưng không! Ngoại trừ ghê tởm, hoàn toàn không có cảm giác hưng phấn.
Tính hướng của y vốn không có vấn đề, so sánh với đàn ông vai u thịt bắp y còn thích phụ nữ non mềm hơn.
Nhưng tại sao mình lại không có cách nào cảm thấy hứng thú với phụ nữa, mà trong đầu, trong lòng lại tràn đầy hình ảnh của người kia...cho dù biết rõ y là đàn ông! Phần tình cảm ở đáy lòng kia rốt cuộc là cái gì? Thái Quân Thành mờ mịt, trong lòng y bây giờ chỉ có một ý nghĩ...
Y muốn gặp Lưu Phi Long.
"Thái Quân Thành..." Lưu Phi Long đang trong thời gian làm thử đồ ngọt mới thì nghe thấy tiếng gõ cửa, đi tới trước cửa, đang nghĩ trễ thế này rồi thì có ai đến, không ngờ lúc mở cửa ra lại phát hiện ra Thái Quân Thành xuất hiện với gương mặt mệt mỏi.
"Lưu Phi Long..." Thái Quân Thành chỉ muốn thấy anh, nhưng sau khi thật sự thấy được lại không biết phải nói gì, chỉ có thể lựa chọn là lúng túng đứng nguyên tại chỗ.
"Vào đi, bên ngoài lạnh." Mặc dù không biết tại sao muộn như thế này rồi mà y còn tới chỗ mình, nhưng Lưu Phi Long vẫn nở nụ cười dịu dàng, lôi kéo y vào trong cửa hàng, để cho y ngồi xuống chỗ vẫn ngồi.
"Tôi muốn ăn Tiramisu." Thái Quân Thành đột nhiên nói.
Đối với yêu cầu kỳ quái của y, Lưu Phi Long không nói gì, chỉ xoay người vào phòng làm việc, lấy một đĩa Tiramisu đã sớm chuẩn bị cho y ở trong tủ lạnh ra, nhẹ nhàng thả xuống trước mặt y, sau đó kéo ghế ra, yên lặng ngồi đối diện y.
Thái Quân Thành nhẹ nhàng múc một thìa bỏ vào miệng, mặc dù là ăn vào mùa đông, nhưng cũng không lạnh như băng, vào trong miệng chỉ cảm thấy nhẹ ngàng khoan khoái, sữa tươi đặc biệt trơn mịn, quấn lấy môi, lưỡi, răng, từ từ trôi xuống, vị ngọt ngào dịu dàng lan tỏa khắp cơ thể, y lặng lẽ ăn Tiramisu, ngửi mùi sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái trên người đàn ông đối diện, nhìn biểu tình vẫn ôn hòa trên mặt người đàn ông, tựa như nắng ấm mùa xuân, không nóng không hanh. Tâm hỗn loạn bắt đầu đọng xuống một chút xíu, phần tình cảm khó nói nơi đáy lòng dần trở nên rõ ràng.
Cuối cùng y cũng hiểu, tại sao y ghét mùi nước hoa của phụ nữ, mùi vị đặc biệt của đàn ông, lại thích mùi thơm xà phòng nhàn nhạt bình thường này. Cuối cùng y cũng hiểu, tại sao y ghét tất cả đồ ngọt mà lại thích Tiramisu người đàn ông này làm. Rốt cuộc y cũng hiểu tại sao trong thời gian ở nước ngoài y lại tìm bóng dáng người đàn ông này giữa đoàn người đông đúc.
Cuối cùng y cũng hiểu rõ tâm tình của mình.
Y không muốn tình yêu là kinh doanh, quá mức lạnh lùng. Cũng không phải là món ngon vật lạ, quá mức nặng nề. Càng không phải là đồ ăn vặt, quá mức tùy tiện. Mà giống như Tiramisu đang ở trong tay y, trong thản nhiên chua xót hàm chứa vẻ tỉ mỉ, dịu dàng cùng bình thản, không nồng không gắt nhưng cũng không quá lạnh lẽo.
Người đàn ông đối với y mà nói là độc nhất vô nhị, không phải vì anh là đàn ông hay vì anh là phụ nữ, chỉ anh mới có thể khiến y động lòng, y không cần tìm cho mình bất cứ lý do gì nữa, cũng không cần tiếp tục dùng bất cứ phương pháp nào để trốn tránh. Bởi vì cuối cùng y cũng hiểu cho dù mình trốn đến chân trời góc bể cũng không thể xóa sạch nụ cười dịu dàng đã khắc sâu vào tận xương tủy này.
Chẳng biết từ lúc nào, chẳng biết tại sao, y lại yêu một người như một!
Yêu một người đàn ông như vậy!
"Hôm nay sao thế?" Sắc mặt hôm nay của y đặc biệt không tốt, Lưu Phi Long chăm chú nhìn y, không nhịn được mở miệng hỏi.
"Không sao." Thái Quân Thành khẽ lắc đầu một cái, cũng không có ý định nói toàn bộ cho anh biết, gắng gượng nở nụ cười: "Đúng rồi, chúng ta cũng được coi là bạn bè đúng không?"
Lưu Phi Long hơi sững sờ, sau đó khẽ nheo mắt, cười nói: "Dĩ nhiên rồi." Từ rất lâu trước kia, kể từ ngày y mở miệng giải vây giúp mình, mình đã coi y là bạn bè rồi.
"Vậy sau này gọi tôi là Quân Thành đi." Biết nhau cũng được mười năm, Thái Quân Thành quá mức xa lạ rồi.
Thái Quân Thành không phát hiện nụ cười của mình rực rỡ mức nào, khiến Thái Quân Thành hơi giật mình.
"Quân Thành..." Âm thanh trầm thấp khẽ vang lên.
Cách gọi bình thường lại khiến người ta đỏ mặt một cách khó hiểu, cách gọi dịu dàng giống như giữa tình nhân với nhau.
Thái Quân Thành đỏ mặt, nhịp tim không khống chế được tăng nhanh, y không biết một vài chữ lại mang đến cảm giác thân mật như thế. Cũng không biết tên mình lại dễ nghe như thế, dù nghe nghìn lần cũng không chán ghét.