Sau khi chào hỏi giới thiệu xong, Tiểu Nguyệt cảm thấy hơi mệt nên chào tạm biệt bạn ra về trước. Vừa bước lên xe, nó há hốc mồm ra, nó không ngờ người cùng chú An (trợ lí của ba nó) đến đón nó chính là papa nó.
- Con chào ba_ Nó chào trong sự vui sướng đến tột cùng.
Ba nó cười hiền: “Ừ, ba chào con! Sao rồi, con gái ba làm bài có tốt không? Có mệt lắm không con?
- Dạ làm được ạ! Con không sao đâu, ba cứ yên tâm_Nó tựa đầu lên vai ông một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Ông xoa đầu nó, nhíu mày rồi thở dài: “Haiz, tội nghiệp con bé, mệt đến ngủ gật luôn mà bảo không sao, thử hỏi xem yên tâm sao được chứ.”
- Chắc tại Tiểu Nguyệt không muốn chủ tịch lo lắng quá nên nói vậy thôi, chủ tịch đừng giận nó mà_ Chú An lên tiếng.
Ông Lâm (papa nó) nói với giọng buồn buồn: “Ừ thì biết vậy, nhưng tôi không thể nào không lo cho nó được, Tiểu Nguyệt là đứa con gái duy nhất của tôi, tôi không lo cho nó thì lo cho ai đây. Thôi cậu tập trung lái xe đi
- Vâng chủ tịch
[Tại Dương Gia]
Về đến nhà, ông Lâm bế nó lên phòng để nó nghỉ ngơi rồi xuống dưới nhà bảo dú nuôi làm tí đồ ăn cho nó.
Lát sau dú nuôi lấy thức ăn ra và ly nước để trên khây, ông Lâm định đem đồ ăn lên cho nó thì có người bấm chuông vào
- Cháu chào bác ạ!_ My My lễ phép thưa.
- Là Diễm My đấy à, bác chào cháu_ Ông Lâm tay bê khay thức ăn chào lại My
- Bác cho cháu hỏi Tiểu Nguyệt có nhà không ạ?_ Lo cho bạn nên vừa về đến nhà Mỹ Mỹ liền chạy sang nhà nó hỏi thăm.
- Tiểu Nguyệt ở trên phòng á cháu. Ban nãy nó mệt quá nên ngủ gật, cháu lên xem thử nó dậy chưa. À mà cháu đem ít đồ ăn này lên bảo nó ăn giùm bác nha!_Ông Lâm đưa khây thức ăn cho cô, vui vẻ nói.
- Vâng ạ!