....Lộp bộp lộp bộp...Trời bắt đầu đổ mưa,những con mưa cuối hạ từ từ rơi xuống mặt đất kéo theo hơi nóng bốc lên thật khó chịu.Người ta thường nói khi mưa qua đi là lúc một cuộc tình bắt đầu chia li.Kẻ đau người khổ,kẻ đi người đứng.kẻ khóc người đau.....Ào Ào Ào....Đùng Đùng....Mưa mỗi lúc một to hơn và lớn hơn kéo theo đó là tiếng sấm vang lên một cách tàn bạo như xé tan sự im lặng của không khí căng thẳng và ngột ngạt.Dưới đường một đôi trai gái đang cãi nhau,người con gái với vẻ mặt đau khổ,còn người con trai lạnh lùng lên tiếng :
- Chia tay đi.Chúng ta chấm dứt tại đây.
- Lí do -người con gái cố nói trong sự tuyệt vọng
- Đơn giản là vì tôi hết yêu em rồi,bộ em nghĩ em xứng đáng với tôi sao.Nói cho em biết Hoàng Chính Kiệt này chưa yêu ai thật lòng cả và em cũng không ngoại lệ.Tôi chán em rồi,em chỉ là món đồ chơi để tôi mua vui thôi.
- Anh...Anh nói xạo đúng không.Anh vẫn còn yêu em mà đúng không anh.Anh nói đi-người con gái đau khổ cố nói trong tiếng nấc
-Buông ra! Hất tay một cách mạnh bạo.Người con trai nhếch mép:
- Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật.Em hết giá trị lợi dụng rồi.Giờ thì biến đi cho khuất mắt tôi.
- Vậy còn những gì anh hứa với em đều là giả dối sao.Anh đã từng nói rằng " ANH YÊU EM NHIỀU LẮM MÀ" .Sao giờ anh nỡ đối xử với em như vậy - cô gái gào thét trong tiếng mưa
- Her .Cô đúng là ngây thơ mà.Cô tưởng những gì tôi nói đều là thật hả.Nực cười.Lúc trước tôi yêu cô là vì tôi tưởng cô cũng dễ dãi như bao người con gái khác thôi.Yêu nhau tháng rồi mà tới cả lên giường cô cũng không chịu vậy thì yêu làm gì.Còn bày đặt ra vẻ thanh cao với tôi hả.Yêu cô đúng là thiệt thòi mà.Chia tay đi!
Cô gái như không tin vào những điều mình vừa nghe thấy.Cô thấy đầu óc choáng váng,đôi chân như muốn ngã khụy.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh và hét lên :
-Thì ra bao lâu nay anh yêu tôi chỉ để thỏa mãn nhu cầu tầm thường của anh thôi à.Tình yêu anh dành cho tôi chỉ là giả dối thôi sao.Tôi đã ngộ nhận rằng anh yêu tôi hơn bất cứ ai hết.Chết tiệt .Anh là đồ tồi,đồ khốn nạn.TÔI HẬN ANH ! HOÀNG CHÍNH KIỆT!
-Cô hận tôi thì cũng chả sao cả.Dù sao thì bây giờ tôi đã chính thức chia tay với cô rồi.Hai chúng ta chấm dứt tại đây. Anh đi đây. Bye cưng!-Chàng trai bước đi với nụ cười đểu giả
Để lại sau lưng một cô gái bất lực đứng nhìn theo anh dần dần khuất bóng
Làm sao đây khi nó quá yêu anh
Hình bóng anh đã in đậm trong tâm trí nó .Nó như cơn ác mộng hoành hành mỗi khi giấc mơ về anh lại hiện lên
Anh đã đến và xóa tan đi cuộc sống buồn tẻ , vô vị của nó
Anh mang theo niềm vui và cả những tiếng cười cho nó
Anh cho nó biết được rằng cuộc sống này hạnh phúc biết bao khi có anh bên cạnh
Anh cho nó biết được định nghĩa về tình yêu thực sự viết như thế nào
Và anh cũng chính là người mang đến cho nó sự tổn thương ghê gớm ngay chính tại lúc này
Anh đã vô tình làm tổn thương trái tim yếu ớt của nó
Anh mang cho nó niềm vui và hạnh phúc thì anh cũng chính là người cướp đi cái hạnh phúc vốn đang tốt đẹp ấy
Nó yêu anh rất nhiều và nó cũng hận anh ghê gớm
Những ngày dài nó sống trong sự tuyệt vọng và chán chường.Không ăn,không uống,mặc cho sự khuyên bảo của hai đứa bạn thân.Nó nhốt mình trong căn phòng lạnh lẽo và tự gặm nhấm nỗi đau ấy một mình.
Nhìn bức hình anh và nó chụp chung mà trái tim nó đau thắt,nước mắt lăn dài trên đôi gò má trắng hồng.Vị mặn của nước mắt hòa cùng vị đắng của con tim khiến cho trái tim nó như vỡ ra từng mảnh.
Sau bao nhiêu ngày tháng tự kỉ trong phòng.Nó đã tự nhủ với lòng mình rằng khóc cũng không phải là cách hay.Thôi thi hãy sống tiếp để anh ta phải hối hận,anh ta sẽ phải thấy rằng không có anh nó vẫn sống tốt đấy thôi (t/g: chị Nhi ơi.Sống tốt mà tự kỉ trong phòng tới tháng không ra.Linh Nhi mặt gian: Thế em có muốn tự kỉ giống chị không. t/g : Dạ thôi chị tha cho em.xách dép chạy)
Nó bước ra với con người hoàn toàn thay đổi.Khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc.Đôi mắt thâm quầng như gấu trúc ( khóc cho cố zào). Thân hình gầy gò.Đầu tóc bù xù.Vâng hiện tại bây giờ là chị Nhi nhà ta thê thảm hơn cả cái người từ trong đống rác chui ra nữa.
Hai con bạn nhìn nó với khuôn mặt kinh ngạc.San há hốc mồm:
- Oh my god.Mày phải bạn tao hông.Sao mày thê thảm quá z Nhi.
Mi mặc dù vô tâm đến mấy,nhưng khi thấy con bạn mình như vậy thì cô cũng phải cậy mồm ra mà hỏi :
-Cái thằng đó có đáng để cho mày làm vậy không Nhi
Nó buông ra một câu với âm độ cực lạnh:
-Tao quên thằng khốn nạn đó rồi.
Một lần nữa hai con bạn lại ngạc nhiên :
-Nhi sao mày lạnh quá vậy.Ôi còn đâu con bạn vui tươi,hồn nhiên,tưng tửng của tôi nữa-San độc thoại một mình
-Mai tao sẽ qua Anh một thời gian.Ở đây có quá nhiều kỉ niệm buồn rồi.Tao sẽ qua đó để ổn định tâm trạng -Nó nói với giọng buồn
Mi an ủi:
- Đừng buồn nữa.Tụi tao sẽ qua Anh với mày.
- Ừ.Thôi đi ngủ đi ngày mai chúng ta sẽ lên đường.-Nó
- Ngủ ngon - MI và San đồng thanh
Vậy là ngày mai nó sẽ rời xa nơi này.Bỏ lại đây những kỉ niệm đẹp đẽ và cả những kỉ niệm đau khổ giữa nó và anh.Tạm biệt Việt Nam thân yêu.Tao đi đây.(Chúc mấy chị đi đường thượng lộ bình an nằm ngang giữa đường).