Sáng hôm sau Tịnh Yên thức dậy sớm hơn mọi ngày, cô thấy Linh Lan có gì đó lạ lắm liền sờ vào mặt bạn mình. Thế rồi bỗng nhiên cô rụt tay lại, sốc đến nỗi hai con mắt trợn ngược lên. Cô ngã ra sàn, gào thét thảm thiết: " Linh Lan......cậu......chết rồi "
Ngày hôm đó là ngày tang thương chết tróc nhất của làng Đông. Cây cối héo mòn, mặt trời ko buồn lên. Tất cả đều chìm trong bóng tối. Chỉ có gương mặt tràn đầy hạnh phúc của Linh Lan là ko bao giờ biến mất.
Nhận được tin Linh Lan mất, Lous đã nhốt mình năm ngày năm đêm, anh quyết ko ăn uống gì đến nỗi cơ thể cũng hào mòn theo năm tháng. Ngày thứ sáu Leo mạo phép bước vào, nhìn thấy gương mặt hốc hác và cơ thể gầy dơ xương của Lous, anh ko thể chịu được, lên tiếng khuyên can nhưng đều vô dụng.
" Tôi đã điều tra nguyên nhân cái chết của Linh Lan và tôi đã phát hiện ra nguyên nhân " Leo dâng bản điều tra tới trước mặt Lous, anh thậm chí còn che lại dòng chữ cuối cùng, khẩn thiết nói: " Dù kết quả ra sao xin hoàng tử hãy vì đế quốc Tristan mà vực dậy "
" Bỏ tay ra " Lous lạnh lùng ra lệnh, anh cầm bản giấy lên chăm chú đọc.
Đến dòng chữ cuối cùng, hai tay anh dưng dưng, bản giấy rơi xuống đất. Thứ thuốc độc đã giết Linh Lan hoá ra lại chính là....hoa Thạch Anh....... Đây là loài hoa mà khi xưa mẹ anh vô cùng thích vì vậy anh đã sai người cắm khắp phòng ngủ của Linh Lan. Tuy là loài hoa xếp vào loại ko gây độc hại nhưng đó là chưa kể đến trường hợp bụi phấn từ hoa Thạch Anh là khắc tinh của những người mẫn cảm với nó. Mà Linh Lan vốn là người dị ứng với phấn hoa, khi anh sai người trang trí hoa Thạch Anh khắp phòng thì mọi chuyện vẫn diễn ra tự nhiên. Cho đến buổi tối, bụi phấn sẽ toả những chất gây chết người vào trong ko khí khiến thứ chi của người ngửi phải dần mất đi sức đề kháng và chết dần chết mòn.