Sau khi ăn trưa xong, anh mở cửa cho cô ngồi ghế sau rồi cùng ngồi vào. Cô thắc mắc hỏi:
Ai lái xe?
Anh nói:
Để Kiệt dương lái.
Vừa nói xong thì Kiệt dương cũng vào ngồi vào ghế lái. Xe chạy được đoạn cô quay sang nói với anh:
Từ mai anh ko cần phải đưa đón tôi đi làm mỗi ngày thế này đâu.
Anh đang xem tài liệu ko quay mặt hỏi cô:
Tại sao?
Cô nói:
Vì công việc của anh cũng bận mà tôi thì cũng ko muốn bị mọi người chú ý nhiều đến mình quá.
Anh vẫn như nguyên dáng vẻ nói:
Dù có bận đến đâu thì tôi vẫn có thể thu xếp lịch trình để đưa đón vợ mỗi ngày.
Cô vội vàng nói:
Ko phải là tôi bảo anh ko có trách nhiệm nhưng mà nếu cứ đưa đón kiểu này thì sẽ lộ thân phận mất.
Anh nghe cô ko nó gì. Cô noói thêm cho anh yên tâm:
Nếu vậy thì để anh đang lái xe chở tôi đi cũng được ko cần phải phiền tới anh.
Anh ngẩng mặt véo nhẹ mũi cô nói:
Là Kiệt dương.
Kiệt dương lúc này cũng lên tiếng nói:
Em dâu à, sao em lại ko nhớ tên anh chứ?
Cô nói:
Em xin lỗi mà nhưng bây giờ thì em đã nhớ tên anh rồi. Là Kiệt dương.
Kiệt dương quay đầu lại cười với cô một cái rồi tiếp tục công việc lái xe của mình.
Anh bất bình lên tiếng:
Vợ tôi nhưng sao cậu lại cứ thân mật như thế nhỉ? Có phải chán sống rồi ko?
Kiệt dương đáp:
Vợ cậu thì ai có gan trời mới dám đụng còn lá gan mình bé lắm, ko dám đụng đến vợ cậu đâu.
Nghỉ một lúc anh nói tiếp:
Với cả có khi mình cũng chán sống rồi, tới bây giờ mà vẫn " cô đơn ".
Cô nghe Dương nói thì trong đầu liền nghĩ đến cô bạn " Anh nhi " háo sắc của mình. Cô cười một cái rồi vạch ra những kế hoạch cho thời gian sắp tới