Vào phòng thay quần áo, câu đầu tiên Tô Bắc Bắc nói chính là: “Cởi quần áo.” Nói xong bắt đầu gỡ bỏ chiếc váy trên người, thuận tay khóa cửa phòng.
Tần Nam đại khái có thể đoán trước chuyện kế tiếp sẽ làm gì, lén lút lấy điện thoại nhắn tin cho Lí Lê Vũ, “Trong vòng một giờ, đừng cho ai đến phòng thay quần áo.”
Lí Lê Vũ cùng Trầm Đan còn đang quấn quýt lấy nhau, Tần Nam gửi tin nhắn tới làm phá vỡ không khí ngọt ngào của hai người, nhưng Lí Lê Vũ vẫn mạo hiểm lấy điện thoại ra nhìn trong khi ánh mắt Trầm Đan có thể phun ra lửa. đọc tin nhắn xong, hắn chỉ biết Tần Nam Tô Bắc Bắc khẳng định không có việc gì, vì thế lập tức gửi lại một tin nhắn với chữ “Hảo”, rồi lặng lẽ ở bên tai Trầm Đan nói, “Phòng thay quần áo có hiện trường trực tiếp, chúng ta đi xem đi!” Trầm Đan nhìn Lí Lê Vũ một cách đơn thuần, cũng hiểu được hắn ám chỉ cái gì, vì thế hai người lén lút mò tới phòng thay quần áo.
Trong phòng thay quần áo, diễn ra một hồi tiết mục.
Tô Bắc Bắc nhìn Tần Nam đã cởi quần áo xong, cả người đột nhiên nhuyễn xuống, hắn bước từng bước nhỏ tới chỗ Tần Nam cọ cọ, giữ chặt cánh tay Tần Nam quơ quơ, cọ cọ: “Lão công ~”
Một câu kêu lên khiến cả người Tần Nam tê dại, nhưng hắn lúc như thế này hắn vẫn hiểu phải bảo trì phong phạm tiểu công. Nếu Tô Bắc Bắc đã đem hắn mang tới đây, khẳng định đã không thèm để ý chuyện vừa rồi.
“Ân, làm sao”. Tần Nam giả ngu.
“Lúc này để ta ở mặt trên được không!” Tô Bắc Bắc tiếp tục làm nũng.
“Tốt.” Tần Nam sáng khoái đáp ứng.
Cuối cùng Tô Bắc Bắc mới biết được ý tứ Tần Nam để cho hắn ở mặt trên là tư thế cưỡi ngựa, hắn muốn đổi ý cũng không kịp.
“Ừ... A a.. A.. Không cần a!” Tô Bắc Bắc cảm giác được chỗ tư mật hai người chặt chẽ kết hợp, không thể kìm hãm khoái cảm, cái miệng hóa thành dâm đãng rên rỉ.
“Đây là trừng phạt ngươi vì đùa giỡn ta, ân.. Ân.” Tần Nam đã sớm thấy Tô Bắc Bắc mặc váy, hắn cố ý đem thanh âm nói được to ra, vì muốn Tô Bắc Bắc nghe được. Không nghĩ tới người này còn giả ngu, bằng không, người này nhất định sẽ nổi bão.
“A... Lão công... Ngươi có biết!!! A.. Ân.. Ân...” Tô Bắc Bắc khó khăn lắm mới thoát từ khoái cảm phản bác được một câu, còn cố ý làm nũng, xem ra kế hoạch phản công còn phải tiếp tục a!
“Ân? Ngươi coi như cả đời đều là thụ đi!”
“Hừ, mới không.... Ân.. Ngươi mới là thụ, TM cả nhà ngươi đều là thụ! Ân ân.... A,,,, ân” Tô Bắc Bắc bị Tần Nam ra sức gây sức ép đến không chịu nổi, hắn không nói nữa, ôm Tần Nam tùy ý hắn bài bố.
Tần Nam cuối cùng nói một câu”Hiện tại ngươi là nhà của ta.” Tiêu tán trong âm thanh rên rỉ.
Hai người ngoài cửa, nghe thế khiến thần tình đỏ đậm, Trầm Đan lén lút nói câu, “Lão bà, bên cạnh còn có một phòng nghỉ, chúng ta cũng đến một lần đi!”
Lí Lê Vũ chưa bao giờ làm loại chuyện thẹn thùng này, “Được!” Vì thế hai người nhẹ nhàng bước lén lút ly khai.
Vì thế khi Tần Nam cùng Tô Bắc Bắc xong việc, nghe được thanh âm cách vách, lấy điện thoại xem lại tin nhắn, đặt một món quà tặng bọn họ, gửi tới Lí Lê Vũ cùng Trầm Đan lễ vật đám cưới hẳn không tồi.
Mưa mới tạnh, thần thanh khí sảng, tựa hồ hết thảy đều đã xong, một cái gì mới lại bắt đầu.
“Lão bà, tuần sau chúng ta kết hôn đi!”
“Nhanh như vậy!”
“Lão bà không phải thực hâm mộ người ta đo thôi!”
“Ngươi sao mà biết.”
“Thì biết.”
“Ta đây muốn nhẫn kim cương!”
“Cho ngươi.”
“Uy, phải là quỳ xuống cầu hôn!”
“Lão bà là nữ a!”
“Nam.”
“Vậy thì không được.”
“Được rồi.”
“Cái này có tính là đã nhận cầu hôn?”
“Ngươi gọi cái này là cầu hôn?”
“Nhẫn kim cương ngươi không cần thì ta cho Phương Tố.”
“Ngươi còn dám nhắc tới hắn!”
“Muốn hay không!”
“Được rồi, lần này đáp ứng!”
Hoàn