Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

chương 31

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bến thuyền có thời gian hoạt động lên tới chín năm chính là bến thuyền của Đào Lễ, ban đầu Đào Lễ chỉ là nhân viên ở đó, ba năm trước ông chủ muốn nhượng bến thuyền, anh ta mới xoay sở tiền để mua lại.

Lúc Bộ Hoan và Diệp Lai đến, Đào Lễ rất phối hợp triệu tập tất cả nhân viên để bọn họ giúp tra ghi chép khách quen.

Cuối cùng, Bộ Hoan và Diệp Lai lấy được tờ danh sách phong phú gần trăm người.

Bộ Hoan hỏi Đào Lễ có thể cùng họ về cục Công an không, vì Đào Lễ là kho dữ liệu sống, có anh ta sẽ không lo không giải đáp được câu hỏi của Trình Cẩm, dù đáp không được, Đào Lễ cũng có thể điện thoại tìm trợ giúp mà, Lương Sa lớn như thế, người cùng nghề chỉ có nhiêu đó, chắc chắn đều biết nhau.

Đào Lễ đồng ý rất sảng khoái, vì lúc này anh ta không biết chuyện gì đang chờ mình ở tương lai.

Trình Cẩm nói, “Mọi người ăn cơm trước đi, chờ Bộ Hoan và Diệp Lai về rồi làm việc tiếp.”

Hàn Bân nói, “Tôi đi xem thử họ có gọi đồ ăn không.”

Tiểu An còn đang hưng phấn, Du Đạc nhìn em rồi nhìn Trình Cẩm, Trình Cẩm cười nói, “Có chuyện thì nói.”

Du Đạc giữ chặt Tiểu An nhảy nhảy nhót nhót, “Em ấy xâm nhập kho số liệu mã hóa của các cơ quan khác, những tài liệu này lúc đầu đều bị niêm phong.”

Tiểu An bổ sung, “Hơn nữa em còn để lại cửa sau, nếu lần sau lại vào thì sẽ dễ hơn!”

Trình Cẩm nói, “Tuyệt đối an toàn?”

“Đương nhiên, lão đại, anh phải tin tưởng thực lực của em!”

Trình Cẩm nghi ngờ nói, “Cam kết không phải để phá vỡ à?”

“Tuyệt đối không có ngày đó!”

Trình Cẩm gật đầu, “Như vậy, Tiểu An, em làm tốt lắm.”

“Cảm ơn.” Tiểu An nhấc mép váy không tồn tại, khuỵu gối hành lễ.

Du Đạc im lặng nhìn hai người.

Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, có cảnh sát đứng ngoài cửa văn phòng, “Tổ trưởng Trình, Kỳ Nguyên đến, anh ta muốn nộp tiền phạt đưa Kỳ Minh đi.”

Trình Cẩm nói, “Các anh tìm lý do, bảo anh ta ngày mai lại đến.”

“Được rồi.”

Chờ Bộ Hoan và Diệp Lai trở lại, đám Trình Cẩm đều đã ăn tối xong.

Bộ Hoan trách kêu, “Bọn anh ở bên ngoài vất vả cả ngày, mấy đứa thế mà không đợi bọn anh ăn cơm.”

“Để lại hai phần cho anh chị rồi.” Du Đạc mở túi của Bộ Hoan, tìm kiếm tài liệu mình muốn, cậu nhìn tờ danh sách lít nha lít nhít, “… Hơi nhiều.” Cậu chuyển tay đưa cho Trình Cẩm.

Trình Cẩm đọc một lượt, so sánh với danh sách trong điện thoại của anh, không có trùng nhau, lần này hay rồi, lại đụng tường, Trình Cẩm nhíu chặt mày.

Diệp Lai nói, “Lão đại, Đào Lễ ở phòng tiếp khách, em mang cơm qua cho anh ta nhé?”

Trình Cẩm không trả lời. Bộ Hoan để mấy hộp cơm lên tay, “Chúng ta cứ qua chỗ anh ta ăn chung đi, vừa ăn vừa nói chuyện mới có không khí.”

Hàn Bân nói, “Anh ta hiện là kẻ tình nghi của chúng ta.” Khách sáo với anh ta quá không có ích cho thẩm vấn.

“…”

Giang Quang Hoa, Vệ Lập Quần và Thành Gia Thụ cũng ở trong văn phòng, bọn họ đều nhìn Hàn Bân, “Có manh mối mới?”

Du Đạc nhìn Trình Cẩm, Trình Cẩm gật đầu, Du Đạc nói vắn tắt, “Hai người bị hại sớm nhất là đồng nghiệp của Đào Lễ, họ đều làm việc ở viện mồ côi, sau này viện mồ côi dính líu đến mua bán người phi pháp nên bị giải tán, Đào Lễ liền đến bến thuyền làm việc, từ nhỏ anh ta lớn lên ở viện mồ côi, có tình cảm với nơi đó, anh ta có động cơ giết người cũng rất tiện để xử lý thi thể.”

Thành Gia Thụ hoài nghi nói, “Điều này không nói lên gì cả? Đều là suy đoán, các cậu không có bằng chứng.”

“Chỉ là một phương hướng điều tra.” Trình Cẩm nói, “Mang cơm cho anh ta đi, ăn xong thì dẫn anh ta vào phòng thẩm vấn, Hàn Bân và Du Đạc đi thẩm.”

“Hả? Tại sao, người là tôi và Diệp Tử đưa về mà.” Bộ Hoan la lên.

Diệp Lai hừ một tiếng, “Anh cũng làm anh em tốt với người ta rồi, giờ lập tức trở mặt không nhận người, anh không biết xấu hổ à?”

Bộ Hoan nhún vai, “Anh có gì mà không biết xấu hổ, giải quyết việc chung thôi!”

Đào Lễ ăn cơm xong thì bị dẫn vào phòng thẩm vấn, anh ta tưởng đây là quá trình thông thường, còn thấy lạ là sao không trực tiếp thẩm vấn ở phòng tiếp khách, dù sao hoàn cảnhchỗ đó cũng làm người ta dễ chịu hơn.

Du Đạc đưa ảnh chụp các phần thi thể cho Đào Lễ xem, Đào Lễ liếc nhìn, lập tức dời mắt đi.

“Đây là?”

Hàn Bân nói, “Án phân thây không ai không biết ở Lương Sa dạo này.”

Đào Lễ lại nhìn ảnh mấy lần, lộ ra biểu cảm kinh hãi và ghét bỏ, “Tại sao cho tôi xem cái này?”

Hàn Bân lấy ra hai tấm tranh chân dung, “Còn nhớ hai người này không?”

Đào Lễ nhận ra hai người này là đồng nghiệp ngày xưa, anh ta khẽ giật mình, sau đó cười, “Tôi tưởng họ chạy trốn đến nơi khác bắt đầu lại từ đầu, hóa ra… Tôi sẽ không đồng tình họ, các người hi vọng tôi nói gì? Tôi chỉ biết nói đáng đời họ.”

Đột nhiên đầu óc anh ta cua một phát, “Các người nghi ngờ tôi là hung thủ? Tôi tốt bụng tới phối hợp điều tra với các người… À, các người nói vậy chỉ là để lừa tôi tới.”

Diệp Lai ở bên ngoài xem trực tiếp hơi không đành lòng dời mắt, Bộ Hoan đẩy cô, “Lúc đó chúng ta không biết anh ta có hiềm nghi, không lừa anh ta. Với lại so với được mời đến như khách, chẳng lẽ anh ta thích bị còng tay bắt đi hơn?”

Diệp lai liếc hắn, “Cũng chỉ anh không tim không phổi.”

Trong phòng thẩm vấn, Du Đạc nói với Đào Lễ, “Anh có động cơ, có điều kiện gây án, hơn nữa theo chúng tôi tra được, những người bị hại này có rất nhiều người từng là khách hàng ở bến thuyền của anh.”

Đào Lễ cười khổ, “Các người không tin những điều này chỉ là trùng hợp?”

Hàn Bân nói, “Chúng tôi luôn luôn không tin sự trùng hợp.”

“Vậy còn gì để nói nữa đâu.” Đào Lễ ngậm miệng, không nói thêm một chữ.

Bộ Hoan cười nói, “A, họ làm hỏng rồi, đã nói để tôi mà.”

“Sau này sẽ có cơ hội.” Trình Cẩm bình tĩnh nói, “Tắt thiết bị quay phim đi. Tôi nói chuyện với anh ta.”

Đây là lần tiếp cận hung thủ nhất, có lẽ đây là cơ hội duy nhất bắt được hung thủ, Trình Cẩm không muốn từ bỏ cơ hội này, dù phải làm việc ngoài quy tắc.

Giang Quang Hoa nói, “Việc này không đúng quy định.”

Trình Cẩm nhìn đám Diệp Lai, Diệp Lai tiến lên một bước, “Tôi có chút vấn đề muốn thảo luận với đội trưởng Giang.” Cô nhìn Vệ Lập Quần và Thành Gia Thụ, “Cũng có chuyện muốn nhờ tổ trưởng Vệ và phó kiểm sát Thành chỉ bảo, chúng ta ra ngoài nói đi.”

Vệ Lập Quần dẫn đầu đi ra, “Đi thôi, gần đây có quán trà không tệ lắm.”

Bộ Hoan cũng đi theo, “Quán trà? Chỗ nào vậy, anh mời khách?”

Thấy những người khác đi, Hàn Bân cũng đi ra, đứng trên hành lang, “Tôi đứng đây canh.” Hắn khép cửa lại.

Du Đạc và Tiểu An tắt camera, kiểm tra phòng một lần, không còn thiết bị nào.

“Lão đại, vậy bọn em cũng ra hành lang chờ anh nhé?”

Trình Cẩm gật đầu, sau đó cùng Dương Tư Mịch đi vào phòng thẩm vấn.

Đào Lễ giương mắt nhìn họ, không nói chuyện.

Trình Cẩm nói, “Tôi muốn anh thừa nhận anh là hung thủ án phân thây hàng loạt.”

“Tại sao?!” Đào Lễ thốt lên, “Tôi không giết người, các người không thể vô duyên vô cớ bắt tôi tới còn ép tôi nhận tội!”

Trình Cẩm nói, “Chúng ta giao dịch đi. Tôi biết anh cố gắng kiếm tiền là muốn mở một viện mồ côi đầy đủ phương tiện, nhưng hồ sơ mãi không được phê duyệt, vì thành phố Lương Sa không có tiền lệ viện mồ côi tư nhân cỡ lớn, tôi có thể giúp anh.”

“Nếu tôi nhận tội?” Đào Lễ cười lạnh, “Các người không phá được án bèn dùng cách thức hèn hạ này? Mạng sống của người vô tội trong mắt các người không đáng một đồng?”

Trình Cẩm nói, “Anh có thể từ từ cân nhắc, tôi có thời gian chờ anh. Luôn có những thứ quan trọng hơn mạng sống, không phải sao? Hơn nữa anh cũng không cần chịu chết thật, giả vờ nhận tội mấy ngày là được.”

Đào Lễ trầm mặc thật lâu, nói, “Làm sao tôi biết sau đó anh sẽ thực hiện cam kết? Với lại, sau khi tôi nhận tội, anh đều có thể xem như chưa từng hứa hẹn gì cả, sau đó tôi sẽ thật sự bị tử hình.”

Trình Cẩm nói, “Trời sáng anh sẽ nhìn thấy hồ sơ. Hạng mục kiểu này sau khi được phê duyệt chính quyền sẽ không đổi ý, dù sao cũng là chuyện tốt cho xã hội.”

Đào Lễ cười trào phúng, “Cho nên tôi có thể yên tâm mà chết?”

“Tôi sẽ không để anh chết, chỉ là cần anh giúp một chút. Anh là người làm ăn, tôi nghĩ anh thích nỗ lực có thu hoạch. Anh có thể từ từ cân nhắc.”

Tố chất tâm lý của Đào Lễ không tệ, rất nhanh đã tỉnh táo, “Tôi vô tội nhưng tôi đồng ý giao dịch này, lúc tôi còn có thể lựa chọn.” Anh ta cho rằng dù anh ta không đồng ý, Trình Cẩm cũng có thể ép anh ta nhận tội bằng cách không văn minh hơn.

“Nhưng tôi muốn nhìn thấy hồ sơ trước, với lại tôi muốn nhìn thấy viện mồ côi được thành lập trước khi chết, tôi muốn người thích hợp quản lý viện mồ côi, tôi còn muốn truyền thông nổi tiếng khắp cả nước tham gia lễ khánh thành.” Làm tới mức này là ván đã đóng thuyền đến cùng, không ai có thể ngừng chuyện này. “Tôi hi vọng nó sẽ là viện mồ côi tốt nhất cả nước.”

Trình Cẩm nói, “Anh tuân thủ cam kết, tôi cũng sẽ tuân thủ.”

“Anh nắm quyền chủ động.” Đào Lễ nói, “Tôi sẽ tuân thủ cam kết, tuy bảo hổ lột da nhưng tôi bằng lòng mạo hiểm.”

Dương Tư Mịch lấy điện thoại trong túi Trình Cẩm ra, hắn nói, “Em đi gọi điện. Hiệu suất của em cao hơn.”

Trình Cẩm cười nhìn hắn, “Được.”

Dương Tư Mịch chỉ gọi một cuộc ngắn gọn, thời gian nói chuyện chưa tới hai phút, cúp máy xong hắn thả lại điện thoại vào túi Trình Cẩm. “Rất nhanh sẽ có người mang hồ sơ tới.”

Một tiếng rưỡi sau, nguyên bộ hồ sơ hoàn chỉnh đến tay Trình Cẩm.

Đào Lễ lật tới lật lui đọc rất nhiều lần, tạm thời quên đi chuyện tiếp theo cần phải đối mặt, “Tốt quá, tốt quá. Tôi rốt cuộc là gặp được vận…”

Khuya hôm đó, người của các cơ quan liên quan đều ngủ không ngon, bọn họ bị cấp trên giục đi làm việc, hơn nữa nhóm cấp trên này cứ cách một lúc lại gọi điện kiểm tra một lần, nhiều lần căn dặn phải hoàn thành công việc vừa nhanh vừa tốt.

Thủ đô xa xôi, Khuất Dược cũng gọi điện thoại cho Tạ Minh, thần thần bí bí nói, “Nghe nói tổ đặc án muốn giúp thành phố Lương Sa xây viện mồ côi quy mô lớn.”

“…”

Tạ Minh giục Khuất Dược nói rõ mọi chuyện, nghe xong thì thở phào, “Hóa ra chỉ làm hồ sơ, tôi còn tưởng họ bán cục Mười lăm đi lấy tiền xây viện mồ côi.”

Khuất Dược nói, “Tôi nhận được tin tức từ người bạn làm Thường ủy. Là Dương Tư Mịch tìm người giúp đỡ à?”

Tạ Minh nói, “Đừng hỏi tôi.”

Khuất Dược bùi ngùi nói, “Trước đây Dương Tư Mịch dù cận kề cái chết cũng không đi tìm bất kỳ ai giúp đỡ. Ầy, lại một người bị con quỷ tình yêu hại. Nhưng nhờ thế mà người có mắt đều biết phải đi vòng qua hai người này. Áp lực của chị cũng có thể giảm bớt.”

Tạ Minh nói, “Như nhau. Được rồi, hơn nửa đêm cậu còn bùi ngùi cái gì, không bằng ngủ cho ngon.”

“Thật là, ai cũng không chịu nghe tôi nói…”

Tạ Minh ngắt lời hắn, “Đêm nay cậu gọi cho bao nhiêu người rồi?”

“Cũng không nhiều…”

Tạ Minh cười khẩy, “Vậy cậu gọi tiếp đi!” “Cạch” một tiếng, bà cúp điện thoại.

Khuất Dược than thở nghe tiếng báo bận truyền ra từ tai nghe.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio