Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

chương 61

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Club Kim Nguyệt tạm ngừng kinh doanh vì ông chủ Trương Sĩ Thừa hiện là kẻ tình nghi trong vụ án giết người.

Đêm qua, nhân viên phát hiện Trương Sĩ Thừa cả người đầy máu nằm trên giường, hơn nữa còn có một người chết thảm không nỡ nhìn nằm song song hắn. Nhân viên kia lúc đầu tưởng hắn cũng chết rồi, dò xét hơi thở mới phát hiện hắn chỉ hôn mê mà thôi.

Sau đó cảnh sát xét nghiệm được thuốc gây ảo giác trong cơ thể Trương Sĩ Thừa, cảnh sát cho rằng Trương Sĩ Thừa uống thuốc quá liều, tinh thần rối loạn dẫn đến hành hạ chết bạn gái mình.

Ảnh chụp cho thấy bạn gái hắn chết vô cùng thê thảm, thương tích khắp người, khuôn mặt cũng bị tổn thương nghiêm trọng.

Trình Cẩm xem ảnh chụp, hỏi, “Trương Sĩ Thừa tỉnh lúc nào?”

Trương Sĩ Thừa đã được cảnh sát đưa vào bệnh viện.

Hàn Bân nói, “Chưa tỉnh, tình huống xấu nhất là hắn sẽ hôn mê tới chết.”

Tiểu An nghi ngờ nói, “Tới lúc chết già?”

Du Đạc nói, “Không phải, nếu cứ luôn hôn mê nghĩa là đại não hắn đã bị tổn thương nghiêm trọng, bình thường sẽ chết trong vài năm hoặc biến thành người thực vật.”

Bộ Hoan huýt sáo, “Anh đoán hắn không tỉnh được đâu, manh mối của chúng ta lại đứt rồi.”

Diệp Lai đẩy Bộ Hoan, “Anh cười trên nỗi đau của người khác cái gì?”

Bộ Hoan cười nói, “Anh đây là giữ vững thái độ lạc quan tích cực.”

Trình Cẩm nói, “Tư Mịch, em phụ đạo tâm lý cho Bộ Hoan đi.”

Bộ Hoan thôi cười, nghiêm túc nói, “Tôi sai rồi! Lão đại, thầy Dương, tôi không đáng để hai người lãng phí thời gian, hai người nên sắp xếp phụ đạo cho người đáng yêu mến hơn.”

“…”

Dương Tư Mịch rút ảnh trong tay Trình Cẩm, xem kỹ một lúc.

“Có lẽ không phải Trương Sĩ Thừa giết người. Biểu cảm của cô gái này không đau đớn, trên người không có vết thương phòng vệ – cô ta không phản kháng, những vết thương kia hẳn là được tạo ra sau khi cô ta chết hoặc hôn mê.”

Mọi người xem ảnh chụp, dưới loại tổn thương quá mức này, Dương Tư Mịch làm cách nào phân biệt ra biểu cảm của người bị hại? Lại làm cách nào nhìn ra vết thương không có tính phòng vệ?

Trình Cẩm nói, “Hàn Bân, đi xem thi thể.”

Hàn Bân nói, “Lấy cớ gì?”

Du Đạc quay cây bút chì trong tay, “Em muốn quyên một lô thiết bị cho phòng Pháp y cục Công an, người quyên tặng tham quan phòng Pháp y không có vấn đề gì nhỉ?”

“Quyên thật?”

Du Đạc nói, “Em có tiền.”

“…” Mọi người nhìn cậu đầy khinh bỉ.

Trình Cẩm nói, “Mọi người quá thích chơi trội. Hóa trang thành công nhân vệ sinh, nhờ cục trưởng Miêu sắp xếp người tiếp ứng.”

Tiểu An nâng cằm, “Em có thể đi không? Em chưa từng đóng vai công nhân vệ sinh.”

Trình Cẩm lại nghĩ tốt nhất là để Dương Tư Mịch đi, anh nhìn Dương Tư Mịch, hắn vô tội nhìn lại anh.

Hàn Bân nói, “Tôi đi là được.”

“Du Đạc cũng đi cùng.” Trình Cẩm biết anh không đi, Dương Tư Mịch chắc chắn sẽ không đi, mà anh thì không tiện đến cục Công an, thân phận bây giờ của anh vốn là nhân viên văn phòng bộ Công an, nếu bị người ta thấy xuất hiện ở cục Công an thì không trách được người khác suy nghĩ nhiều.

“Những người khác điều tra Trương Sĩ Thừa, xem thử anh ta có kết thù với người nào không.”

Bộ Hoan nói, “Bằng kinh nghiệm của tôi, loại người này chắc chắn rất nhiều kẻ thù.”

Trình Cẩm nói, “Cố hết sức tra đi.”

Hàn Bân và Du Đạc đi cục Công an Thành phố, trước khi họ trở về Tiểu An tra được một việc: Liễu Duệ có một nửa cổ phần club Kim Nguyệt. Bố Liễu Duệ là đối tác của Trương Sĩ Thừa, mười mấy năm trước khi club Kim Nguyệt vừa khai trương, ông ta bỏ một nửa tiền vốn, sau khi ông ta mất, Liễu Duệ thừa kế số cổ phần này.

Trình Cẩm nói, “Điều này không nói lên gì cả.” Câu này nghe như đang an ủi bản thân.

Tiểu An rất thất vọng, “Không có tác dụng ạ?”

Trình Cẩm cười nói, “Có tác dụng, nói rõ Liễu Duệ rất thân quen Trương Sĩ Thừa.”

Anh suy nghĩ rồi nói tiếp, “Điều tra vụ án buôn lậu lấy Liễu Duệ làm trung tâm, vừa vặn những người chết cho đến nay đều có quan hệ với cậu ta, trong đó Quản Thuần Mậu và Uông Trí Viễn đều tham gia buôn lậu, Trương Sĩ Thừa chẳng lẽ cũng vậy?”

Diệp Lai vốn ở ngoài ban công gọi điện thoại đi vào phòng, “Lão đại, bạn học Hách Thiến của anh, chính là vợ Kế Thành đó, hôm kia cô ấy đến club, camera bên ngoài club quay được.”

Tiểu An nói, “Phải để em tra chứ!”

Diệp Lai nhẹ nhàng vỗ đầu em, “Biết em lợi hại nhưng cũng không thể để người khác thất nghiệp, đúng không?”

Trình Cẩm nói, “Biết cô ấy đến đó làm gì không?”

Người trong cơ quan nhà nước thường sẽ không đến nơi ăn chơi như thế.

“Không biết ạ. Nhưng may mắn cô ấy đi trước một ngày.”

Nếu là tối qua đi, không cẩn thận sẽ dính líu tới vụ án Trương Sĩ Thừa.

Trình Cẩm cười nói, “Tối qua đương nhiên không có khả năng, em quên hôm qua là buổi họp lớp của anh à.”

Hàn Bân và Du Đạc về trước bữa tối, mọi người cùng đến nhà hàng ăn cơm, lần này chọn phòng riêng.

Sau khi họ vào bàn, món ăn được mang lên rất nhanh, Tiểu An là người động đũa đầu tiên.

Du Đạc nói, “Tiểu An, anh còn chưa nghe em đánh giá hương vị chỗ này thế nào.”

Tiểu An nuốt miếng salad trong miệng xuống, “Kém hơn nhà Tần Việt chút chút.”

“… Kém chỗ nào?”

“Không biết, em đâu phải nhà phê bình ẩm thực.”

Bộ Hoan cười to, “Em ấy không phải nhà phê bình nên có thể bỏ qua ý kiến của em ấy.”

Tiểu An kháng nghị nói, “Em biết sơ sơ đó, ừm, em cảm thấy chắc là gia vị không hợp.”

“Gia vị nhiều loại lắm, em nói cái nào?…”

Trình Cẩm nói, “Hai đứa nên đến nhà bếp thảo luận với đầu bếp đi.”

“Nhân tiện lấy công thức cho tôi.” Dương Tư Mịch chỉ vào món ăn màu sắc vô cùng diễm lệ trên bàn.

“…”

Du Đạc nói, “Em lấy giúp anh.”

Hàn Bân đưa một xấp tài liệu cho Trình Cẩm, “Bạn gái Trương Sĩ Thừa tên Lưu San, hai mươi bảy tuổi, là bạn học của anh.”

“Hả?” Trình Cẩm nhìn ảnh mới nhất của Lưu San, trông hơi quen, bên cạnh còn đính kèm một tấm chụp lúc còn trẻ, đúng là có quen. “Đúng, cùng khối nhưng không cùng lớp.”

Hàn Bân nói, “Cô ấy và Trương Sĩ Thừa bên nhau rất lâu rồi, mối quan hệ bắt đầu từ khi cô ấy còn chưa thành niên, Trương Sĩ Thừa đã kết hôn và có hai cô con gái, hơn nữa còn không có ý ly hôn.”

Tiểu An nói, “Tại sao ạ, rốt cuộc người này có gì tốt?”

Bộ Hoan cười nói, “Em cho rằng hắn ta là tình yêu đích thực của cô này? Tiền mới phải, mà tên đàn ông kia có tiền.”

Diệp Lai lườm hắn, “Anh biến đi, đừng dạy Tiểu An mấy thứ này.”

Bộ Hoan lười biếng cười, “Em ấy phải biết mặt tàn khốc của thế giới này.”

Tiểu An cãi lại, “Em biết sẵn rồi!”

Trình Cẩm làm lơ tiếng nói của họ, nhìn Hàn Bân, “Nguyên nhân cái chết của Lưu San là gì?”

Hàn Bân nói, “Mất máu quá nhiều, sau khi hôn mê bị xả máu, tiếp đó thi thể bị đông lạnh.”

Trình Cẩm hơi giật mình, thi thể bị đông lạnh, thời gian tử vong càng khó phán đoán, “Thời gian tử vong?”

“Ít nhất phải trước một ngày.”

Diệp Lai và Bộ Hoan liếc nhau, lại là trước một ngày, đúng vào ngày Hách Thiến đến club, cô ta không liên quan đến vụ này đấy chứ?

Trình Cẩm cũng nghĩ tới, anh trầm mặc một hồi mới nói, “Nói tiếp đi, có phát hiện khác không?”

Dương Tư Mịch kẹp lấy tài liệu trong tay Trình Cẩm, nhanh chóng lật xem.

Hàn Bân nói, “Trình tự là thế này, Lưu San bị lấy máu, máu được dự trữ, thi thể bị cấp đông, sau một ngày thì làm tan thi thể, sau khi rã đông xong mới tạo ra vết thương, đồng thời hắt máu đã dự trữ.”

Dương Tư Mịch đặt lại xấp tài liệu xuống trước mặt Trình Cẩm, hắn chỉ vào ảnh chụp hiện trường nói, “Căn phòng này chính là hiện trường người bị hại bị giết, sau khi bị lấy máu cô ta được bỏ thẳng vào tủ lạnh, hung thủ luôn ở trong phòng này chờ một người bị hại khác, sau đó hạ độc hắn, bố trí kỹ càng hiện trường.”

Mọi người nghe mà ngây ngẩn.

Bộ Hoan cảm thán, “Thật to gan.” Thế mà đợi một ngày trong phòng người bị hại.

“Diệp Tử, báo cục trưởng Miêu kiểm tra hiện trường phạm tội lần nữa.” Trình Cẩm nói, “Tư Mịch, là sát thủ chuyên nghiệp?”

Dương Tư Mịch nói, “Không phải, quá nhiều sơ hở, sát thủ chuyên nghiệp sẽ làm sạch sẽ hơn. Hành hạ thường đại diện cho thù hận.”

Trình Cẩm gật đầu, “Hung thủ biết người bị hại, là người bị hại mời hắn vào nên hắn mới có thể ở trong phòng lâu như vậy. Điều tra bạn bè Trương Sĩ Thừa và Lưu San xem ai có động cơ. Còn nữa, so với Trương Sĩ Thừa, hung thủ hận Lưu San hơn.”

Diệp Lai nói, “Người nhà Trương Sĩ Thừa không ở Thiên Minh, có thể loại trừ.”

“Ừm.” Trình Cẩm trầm tư, lấy điện thoại ra gọi cho Liễu Duệ.

“Liễu Duệ, bây giờ có tiện nói chuyện không?”

Liễu Duệ cười nói, “Tiện, tôi đang định mời cậu ăn tối đây, hôm qua để cậu tốn kém mà.”

“Đừng khách sáo, tôi cũng đâu trả tiền, là bạn bè miễn phí cho, mấy người cậu gặp hôm đó ấy, tôi đang ăn tối với họ, họ hỏi tôi Thiên Minh có chỗ nào thú vị không, bao nhiêu năm tôi không về, thật sự không biết chỗ nào nên phải gọi điện hỏi cậu.”

Liễu Duệ cười nói, “Vậy cậu hỏi đúng người rồi. Thắng cảnh được khai thác tốt nhất Thiên Minh hiện giờ là Tàng Thiên Nham, có núi có nước, đến đó tham quan không tệ đâu, thể lực họ không có vấn đề chứ?”

Trình Cẩm hỏi mấy người kia, “Cậu ấy hỏi thể lực mọi người không có vấn đề chứ?”

“Đương nhiên không có vấn đề!” “Tôi cảm thấy Tiểu An và Du Đạc có vấn đề…” “Mới không có!” Mọi người nhao nhao hết cả lên.

Liễu Duệ đầu bên kia vui vẻ nghe, “Tinh thần cũng không tệ, xem ra không có vấn đề, vậy các cậu đi Tàng Thiên Nham đi.”

Trình Cẩm cười nói, “Chỗ đó có hướng dẫn viên không?”

Trước đây anh từng đi rồi nhưng lúc đó vẫn chưa khai thác toàn bộ, bây giờ chắc chắn đã có thêm rất nhiều địa điểm.

Liễu Duệ nói, “Muốn hướng dẫn viên làm gì hả, tôi dẫn các cậu đi, tôi rành chỗ đó lắm, dư sức làm hướng dẫn viên.”

“Vậy là tốt nhất rồi, hay cậu cũng dẫn bạn theo? Đông người náo nhiệt, với lại mấy người này phiền lắm, một mình cậu chắc chắn sẽ bị giày vò chết mất, nhiều người có thể phân tán lực chú ý cũng có thể chia sẻ áp lực với cậu.”

Nhóm Tiểu An phối hợp kháng nghị.

Liễu Duệ cười nói, “Bạch Cẩn đi với tôi, nhân tiện gọi Kế Thành và Hách Thiến luôn, bốn hướng dẫn viên đủ chưa?”

“Đủ rồi, các cậu có rảnh không? Nếu đều bận thì không cần phiền…”

Liễu Duệ ngắt lời anh, “Tôi ngày nào cũng rảnh, mai lại là cuối tuần, Kế Thành và Hách Thiến nhất định rảnh, được rồi, cậu đừng bận tâm, để tôi sắp xếp, chờ tôi báo ngày mai mấy giờ xuất phát đi!”

Trình Cẩm cười nói, “Thôi được, tôi ngồi hưởng phúc vậy.”

Ngay khi cuộc gọi kết thúc, nụ cười trên mặt Trình Cẩm cũng tan biến, trong mắt anh ngưng tụ khí lạnh, “Nếu có ngày mấy người làm chuyện gì quá giới hạn, tốt nhất có thể trốn bao xa thì trốn xa chừng đấy.”

Anh bây giờ biết “ám hại” Liễu Duệ, sau này nếu cần đương nhiên cũng sẽ tính kế người khác – bao gồm những người thân cận nhất này.

Nhìn lại bản thân, tâm trạng anh phức tạp lên, cảm xúc tràn đầy, gần như là hối hận khuyên bảo, “Tôi tâm ngoan thủ lạt, không từ thủ đoạn, máu lạnh vô tình, mọi người hẳn nên đề phòng tôi, lúc nên trốn phải chạy…”

Nhóm Diệp Lai sửng sốt một lát mới ý thức được Trình Cẩm đang nói họ.

Diệp Lai lập tức nói, “Lão đại, bọn em tuyệt đối sẽ không làm chuyện quá giới hạn.”

Thật ra như thế nào là quá giới hạn? Cũng đâu có tiêu chuẩn cụ thể. Cho nên “lời thề” này là đang chơi chữ.

“Đương nhiên sẽ không.” Những người khác nhỏ giọng phụ họa.

Tiểu An chớp chớp mắt, “Lão đại, em tưởng anh muốn nói nếu bọn em làm ra chuyện quá giới hạn, anh sẽ đánh gãy chân bọn em.”

“…”

Trình Cẩm tan băng, bất đắc dĩ cười, “Được rồi, ăn cơm đi.”

Làm tốt lắm! Mọi người ném cho Tiểu An một ánh mắt tán dương.

Trình Cẩm cầm đũa, sau đó phát hiện trong chén mình chất đầy tôm.

“Tư Mịch…” Anh cười lắc đầu, đặt đũa xuống giúp Dương Tư Mịch bóc vỏ tôm.

Trình độ của thầy Dương thật cao, mọi người vừa thầm cảm thán vừa cầm đũa gắp món mình muốn ăn, dĩ nhiên bỏ qua món tôm.

Hôm sau, mọi người ra ngoài lúc bảy giờ rưỡi, xe họ chạy sau xe Liễu Duệ.

Trên đường, Du Đạc hỏi Tiểu An, “Em sẽ không nói xe cũng kém của Tần Việt đấy chứ?”

Tiểu An cẩn thận nhìn một lúc mới nói, “Em không hiểu rõ xe cộ.”

“…”

Bộ Hoan cười nói, “Du Đạc, rốt cuộc em nhớ mãi không quên Tần Việt cỡ nào vậy?”

Du Đạc cứng họng.

Hàn Bân nói, “Bộ Hoan, đừng quên anh đang ngồi xe của ai, hay anh thích đi bộ hơn?”

Bộ Hoan đầu hàng, “Ok, anh ngậm miệng.”

Diệp Lai hỏi Trình Cẩm, “Lão đại, chúng ta phải làm gì?”

Trình Cẩm nói, “Thuận theo tự nhiên, đừng lộ tẩy là được.”

Sau khi đến khu thắng cảnh Tàng Thiên Nham, mọi người xuống xe tập trung lại, Liễu Duệ hỏi họ, “Thế nào?”

Du Đạc nói, “Khá giống công viên Rừng quốc gia Thượng Hòa, đều là núi, có điều nơi này đường quá hẹp, chỉ có thể đi bộ không thể chạy xe.”

Đường ở Tàng Thiên Nham là đường xi măng đá, chỗ rộng nhất không hơn hai mét.

Liễu Duệ cười xấu hổ, “Nơi này không so được với công viên Thượng Hòa…”

Bạch Cẩn cười giải vây, “Đều có điểm đặc sắc mà, Tàng Thiên Nham có nham thạch thiên kỳ bách quái, còn có hơn trăm cây cầu khác nhau, đi nào, chơi vui lắm.”

Tiểu An tò mò, “Cầu gì vậy?”

Mọi người vừa đi vừa tán gẫu, rất nhanh liền thân thiết.

Trình Cẩm không đi chung với Dương Tư Mịch, anh và Kế Thành, Hách Thiến vừa đi vừa nói chuyện hồi đi học, đi một hồi, vị trí của Kế Thành bị Bạch Cẩn thay thế, Bạch Cẩn nghe đến là say sưa như đang nghe kể chuyện, “Ôi, Hách Thiến, tôi vẫn muốn hỏi cậu, có phải cậu và Kế Thành yêu nhau từ hồi đi học không?”

Không có, Trình Cẩm nhớ hồi đó Hách Thiến rất thân với Quản Thuần Mậu, có rất nhiều tin đồn về hai người họ nhưng chưa hẳn đã là thật.

“Không…” Hách Thiến ngẩn ra, sau đó cười nói, “Thời đại học cũng không liên lạc gì, tốt nghiệp xong đều về Thiên Minh làm việc, lần nữa gặp nhau, sau này thì đến với nhau.”

Bạch Cẩn nói, “Vậy cũng có duyên lắm đó. Trình Cẩm thì sao, nhiều bạn nữ thích cậu ấy đúng không?”

Trình Cẩm bật cười, “Không có.”

Bạch Cẩn cười nói, “Không hỏi cậu. Hách Thiến, có hay không?”

Hách Thiến cũng cười, “Có, Trình Cẩm là mẫu người các bạn nữ thích, bất luận là nữ sinh học giỏi thích đọc sách hay nữ sinh phản nghịch, rất nhiều người thích cậu ấy.”

Trình Cẩm cười nói, “Các cậu thôi đi, nói khoa trương thế.”

Bạch Cẩn vẫn hỏi tiếp, “Nữ sinh phản nghịch sao lại thích cậu ấy?”

Hách Thiến nói, “Vì cậu ấy không cô lập người khác, đối với ai cũng tốt.”

Bạch Cẩn cười nói, “May người nhà cậu ấy không ở đây, bằng không nhất định sẽ ăn giấm.”

Trình Cẩm cười nói, “Được rồi mà, dừng ở đây đi.”

Hách Thiến nghe Trình Cẩm nói vậy thì sắc mặt lạnh hẳn, nụ cười biến mất, khóe miệng cong xuống rất nhẹ, “Sao không ở? Chỉ là cậu không dám thừa nhận thôi, đàn ông chính là thế, muốn bao nhiêu dối trá có bấy nhiêu.”

Trình Cẩm không nói gì, không ngờ sẽ xuất hiện cục diện này, anh cười với Hách Thiến, lại cất giọng gọi Dương Tư Mịch vừa đi tới, “Tư Mịch!”

Dương Tư Mịch quay đầu, Trình Cẩm đưa tay về phía hắn, Dương Tư Mịch đi tới đan tay vào tay anh, mọi người đều dừng bước, khó hiểu nhìn cảnh này.

Trình Cẩm nắm tay Dương Tư Mịch, cười nói, “Giới thiệu lại với mọi người, đây chính là đầu sỏ làm tôi có vấn đề tác phong, thật sự không muốn cố ý giấu diếm, chẳng phải chúng tôi đeo nhẫn giống nhau sao.”

Anh giơ tay trái lên cho mọi người nhìn, rồi cười nói với Hách Thiến, “Cô Hách, có thể tha thứ chưa?”

Con đường giữa rừng thật yên tĩnh, nhóm Bộ Hoan yên lặng xem biến đổi, Liễu Duệ cười nói đầu tiên, “Hách Thiến giỏi nha, năng lực điều tra thật cao minh, tôi cũng nhìn thấy nhẫn mà chẳng nghĩ sâu xa gì, xem ra sau này vẫn nên hiểu sai một chút.”

Kế Thành cũng cười nói, “Trực giác của phụ nữ mạnh hơn đàn ông chúng ta. Đi thôi, không xa phía trước có một quán trà, chúng ta đến đó nghỉ ngơi.”

Mọi người tiếp tục đi, Hách Thiến khẽ nói với Trình Cẩm, “Xin lỗi.”

Trình Cẩm cười nói, “Không sao. Tâm trạng không tốt à?”

Kế Thành lúc này cũng đi gần họ, “Mấy ngày trước trong nhà mất ít đồ, cô ấy cứ bực dọc mãi.”

Trình Cẩm nói, “Biết kẻ trộm vào bằng lối nào không? Giục đồn công an điều tra thêm đi, vấn đề an toàn vẫn nên chú ý.”

Vợ chồng Kế Thành sống chung với bố mẹ anh ta, bố Kế Thành là giám đốc ngân hàng Công thương, chỗ ở hẳn rất an toàn, sao lại có trộm?

Kế Thành nói, “Đã báo cảnh sát, thật ra là mất mấy món trang sức thôi, tôi nghi ngờ người giúp việc mượn gió bẻ măng lấy trộm.”

Hách Thiến nhíu mày, “Kế Thành, dì Vương không phải người như thế, dì ấy làm cho nhà anh nhiều năm như vậy, anh không biết xấu hổ mà nghi ngờ dì ấy hả?”

Kế Thành nhượng bộ, “Được, được, em nói là được.”

Hách Thiến vẫn bất mãn, “Cái gì gọi là em nói là được, chẳng lẽ em nói là được thật sao?”

Trình Cẩm vội nói, “Được rồi, đừng cãi nhau vì người khác, không đáng đâu. Ấy, đến quán trà rồi, chúng ta vào nghỉ ngơi đi.”

Quán trà này nằm trên một ngọn núi nhỏ, tầm nhìn rộng lớn, mọi người ngồi trên sân thượng vừa ngắm cảnh vừa uống trà cũng khá hài lòng.

Diệp Lai nói, “Sống ở nơi này thật không tệ.”

Bộ Hoan lắc đầu, “Giao thông không tiện.”

Liễu Duệ cười nói, “Có chỗ giống nơi này nhưng giao thông thuận tiện. Trình Cẩm, cậu còn nhớ núi Vân Đỉnh không? Bên đó giờ khai thác thành khu biệt thự, tôi mua một căn trên đỉnh núi, các cậu muốn đến chơi không?”

Kế Thành cười nói, “Biệt thự đó tôi đến rồi, đường núi quanh co, nhưng cậu ta mua máy bay trực thăng đậu ở đó, nhờ thế giao thông mới thuận tiện.”

Bộ Hoan nhìn Liễu Duệ, “Anh biết lái máy bay trực thăng?”

Liễu Duệ nói, “Tôi không biết, Bạch Cẩn thích những thứ này, cô ấy biết lái.”

Bạch Cẩn cười lắc đầu, “Tôi vốn là chơi tàu lượn, kết quả anh ấy tặng tôi một chiếc trực thăng, còn nói nếu không phải đỉnh núi không đậu được thì đã tặng tôi máy bay, người có tiền chết tiệt mà!”

Mọi người đều cười.

Trình Cẩm cười nói, “Có tiền rất tốt, đặc biệt là lúc cậu ấy tình nguyện tiêu tiền cho cô.”

Dương Tư Mịch nói, “Em mua cho anh?”

Nhóm Bộ Hoan nhịn cười xem Trình Cẩm sẽ trả lời thế nào, nhóm Liễu Duệ nhìn nhau cũng chọn cười không nói.

Trình Cẩm mỉm cười nhìn Dương Tư Mịch, “Vương tử điện hạ của anh, anh không thích thành lũy trên đỉnh núi, còn máy bay trực thăng hay máy bay, mua rồi cũng chỉ có em biết lái thôi.”

Dương Tư Mịch nghi ngờ, “Vậy anh muốn gì?” Tình nguyện tiêu tiền còn không được thì phải tiêu kiểu gì.

Trình Cẩm cười nói, “Thẻ của em để ở chỗ anh, cần gì anh sẽ tự mua.”

“À.”

Bạch Cẩn cũng cười nói với Liễu Duệ, “Sau này anh cũng không cần mua gì cho em, đưa thẻ cho em giữ là được.”

Mọi người cười to không dứt.

Nghỉ ngơi mấy chục phút, mọi người lại lên đường. Sau khi có chủ đề chung máy bay trực thăng, Bộ Hoan và Bạch Cẩn nói chuyện cũng rất hợp, Liễu Duệ hơi lo lắng hỏi Trình Cẩm, “Anh ta không định đào góc tường nhà tôi chứ?”

Trình Cẩm cười nói, “Đừng lo, anh ấy có người bạn gái cực kỳ hung hãn rồi.”

Liễu Duệ yên tâm, “Vậy thì tốt.”

Tàng Thiên Nham quả thực rất rất nhiều cầu, nhưng đuôi cầu nào cũng có quầy bán vé. Tiểu An nghĩ ra một cách, “Có thể đi một nửa rồi quay lại, như thế sẽ không cần mua vé.”

Mọi người cười, “Tính chút tiền đó làm gì.”

Tiểu An lầm bầm, “Quả nhiên người có tiền chết tiệt.”

Có cầu là cầu dây thừng, mọi người đứng trên cầu lắc lư, Trình Cẩm đứng trên bờ nhìn họ, tuổi không nhỏ còn quậy như thế, anh lo họ sẽ lắc đứt cầu mất, Dương Tư Mịch không bị ảnh hưởng, rất vững vàng đi đến đầu cầu bên kia, quay đầu thấy Trình Cẩm không qua bèn vòng về, hắn tới lui tự nhiên như thế khiến tâm lý người khác rất không cân bằng.

Bạch Cẩn nắm chặt dây thừng ổn định cơ thể, ngón tay dùng sức đến trắng bệch, “Anh ta luyện thế nào vậy?”

Nước sông dưới cầu khiến người ta choáng váng, Bạch Cẩn treo trên lưới dây thừng, khó chịu đến muốn nhảy sông nhưng nhảy thật cũng không có tác dụng, chiều sâu của con sông này e là không cách nào cho người ta giải thoát.

Bộ Hoan cười nói, “Vì cậu ấy thích ngủ võng, khi về cô có thể thử.”

“Thật hay giả?…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio