Lời ra khỏi miệng mới biết không đúng, An Hiệp vô thức đưa tay che miệng, hai mắt to linh động nhìn về phía Lục Vân, lại nhìn về phía A Trì mang ý thăm dò. Mình lúc nãy không cẩn thận nói ra nhũ danh của ngũ cữu mẫu, mọi người đều không nghe thấy, có nghe cũng không để ý phải không?
A Trì vẻ mặt tươi cười thích thú, dựa gần An Hiệp:
- Hiệp nhi vừa nói gì thế? Có thể nói lại lần nữa không, ta nghe không rõ.
Lục Vân mỉm cười:
- Xin lỗi, ta không chú ý, cũng không nghe thấy gì. Phiền Hiệp nhi nói lại nhé?
An Hiệp để tay xuống, khôi phục vẻ mặt trấn tĩnh:
- Ừm, là thế này, con mới vừa nói, A Đồng biểu tỷ giống như bản sao của ngũ cữu mẫu, ngoại hình giống mà tính cách cũng giống. Ngoài ra không nói gì khác.
- Ra vậy.
A Trì cùng Lục Vân lịch sự gật đầu, trong mắt nồng đậm ý cười.
Buổi tối Lục Vân kể lại với Từ Sâm:
- Nghe ý trong lời nói của Hiệp nhi thì bà ngoại tính tình hiền lành, không hề gây chuyện thị phi. A Đồng tính cách giống Bình Bắc Hầu phu nhân, vui vẻ hoạt bát, không kiêu căng phách lối. Bá Khải, ta vừa ý Trương gia rồi.
Lời tiểu hài tử dĩ nhiên là có thể tin, huống hồ An Hiệp có mấy phần thanh cao, thường hay ra vẻ nghiêm túc. Từ Sâm trầm ngâm chốc lát:
- Vẫn theo thương lượng tối qua của chúng ta, thứ nhất chúng ta xác thực cần phải xin ý kiến phụ thân, thứ hai trong mấy ngày này ta sẽ thường đi gặp Trọng Khải, âm thầm quan sát một chút.
Chuyện cả đời của khuê nữ, cẩn thận vẫn hơn.
Lục Vân gật đầu:
- Cũng nên như vậy.
Bỗng bà nhớ tới một chuyện quan trọng, bèn kéo Từ Sâm qua hỏi:
- Bá Khải, kế phu nhân có thể giở trò trong đó không?
Từ Sâm mỉm cười:
- Làm gì đến lượt bà ta lên tiếng, ta sai người trực tiếp gửi thư cho phụ thân, phụ thân lại không phải người hồ đồ, sẽ không thương lượng với bà ta.
Gia thế, tài năng của Trọng Khải, phụ thân không biết sẽ hài lòng thế nào nữa. Viết thư xin ý kiến chẳng qua là cho có hình thức thôi.
Lục Vân yên tâm, lại nhớ đến chuyện ban ngày thì không khỏi tức giận. Đại tẩu đây là lên cơn hay sao, A Trì nhà ta tốt đến thế, bà ta không thích thì thôi, lại dám khinh thường như vậy!
Lục Vân dù bất mãn với Lục đại phu nhân thế nào cũng không muốn nói xấu nhà mẹ đẻ trước mặt trượng phu, chỉ rầu rĩ nói:
- Ta vừa ý Trọng Khải, chỉ mong sao sớm định ra hôn sự này.
Hôn sự này định rồi, để xem đại tẩu còn dùng vẻ mặt gì để bóng gió với ta!
Từ Sâm cho rằng thê tử lo lắng hôn sự sẽ xảy ra biến cố, bèn cười nói:
- Bình Bắc Hầu là người thế nào? Nhất ngôn cửu đỉnh, một chữ ngàn vàng. Ông ấy sẽ không tùy tiện mở miệng cầu hôn; nhưng ông ấy đã mở miệng thì sẽ không dễ dàng đổi ý.
Lục Vân thấy trượng phu hiểu lầm cũng không biện bạch mà cười nói:
- Có thể cùng người nổi tiếng oai phong như vậy làm hàng xóm, quả là may mắn.
Phu thê hai người lại tán gẫu thêm vài câu, rồi nắm tay nhau về phòng ngủ.
Có lẽ là ban ngày Lục đại phu nhân quả thực làm người ta giận sôi nên Lục Vân dù dựa vào lồng ngực ấm áp của trượng phu cũng không quên được vẻ mặt đáng ghét kia của bà ta. “Con bé A Trì này, còn chưa đánh tiếng cho ai hả?” Xí, A Trì nhà ta được nhiều người thích như vậy, bà ra cửa không mang theo mắt à.
Tại Lục gia ở cầu Vũ Định, Nghiêm Phương Hoa thần sắc thê lương:
- Cô mẫu, con đã không còn hi vọng gì nữa. Biểu ca căn bản không thèm nhìn con, con làm sao so được với Từ đại tiểu thư? Đích tôn nữ ruột thịt của thứ phụ đại nhân tôn quý cỡ nào chứ.
Lục đại phu nhân cười khinh miệt:
- Người ngoài thấy nó có tổ phụ là nội các đại thần, nói nghe cực kỳ tôn quý. Nhưng cô mẫu biết nội tình, phụ thân nó là trưởng tử do đích thê lưu lại, Từ thứ phụ sớm đã cưới người khác nên đối với phụ thân nó vốn dĩ là không thân thiết! Bằng không sao lại mặc kệ phụ thân nó ở cái xứ này làm chức quan nhàn tản ở Lễ bộ Nam Kinh chứ? Nam Kinh vốn đã nhiều chức quan nhàn tản, mà Lễ bộ lại đặc biệt nhiều, căn bản không có thực quyền.
Nghiêm Phương Hoa thả lỏng trong lòng, còn sợ so gia thế mình so không bằng, hóa ra sự thật là như vậy. Lục đại phu nhân thấp giọng nói với nàng:
- Nha đầu kia đã đánh tiếng với người khác rồi, chưa biết chừng sắp tới sẽ trao đổi canh thiếp, định ra hôn sự. Nó định hôn rồi thì sợ cái gì?
Nàng ta đánh tiếng với người khác rồi? Nghiêm Phương Hoa cũng không có cảm giác vui mừng mà trái lại cảm thấy rất mất mát. Phong thái của biểu ca như vậy sao Từ gia lại không để ý chứ? Mình yêu quý trân trọng mà người ta lại vứt như giày rách, thật không có tư vị gì.
- Nàng ta, đánh tiếng cho người nào vậy?
Nghiêm Phương Hoa không nhịn được hỏi. Là người như thế nào, là nam tử xuất sắc đến mức nào khiến nàng ta vứt bỏ biểu ca ưu tú như vậy để chọn làm phu quân?
Lục đại phu nhân không muốn nói mình không biết nên chỉ mơ hồ qua quýt:
- Phụ thân nó nhàn rỗi, mẫu thân lại không phải người hiền lành thì có thể gả cho người nào tốt chứ? Chẳng qua là muốn dựa vào nó để trèo cao nhà quyền quý, gả cho phủ đệ công hầu mà thôi.
Nàng ta gả vào phủ đệ công hầu phú quý, Nghiêm Phương Hoa không vui. Lục đại phu nhân mỉm cười nói:
- Triều đình trọng văn khinh võ, những nhà công hầu kia chẳng qua là có tước vị thế tập, luận về thân phận tôn quý, làm sao cũng không sánh bằng quan văn. Phương nhi, biểu ca con tài hoa như vậy, tương lai đậu Tiến sĩ, một bước lên mây, có thể nhập các bái tướng cũng chưa biết chừng.
Người cũng nói là “chưa biết chừng”. Nghiêm Phương Hoa trong lòng thầm nhủ, ngoài miệng vẫn cung kính đáp:
- Dạ.
Lục đại phu nhân vẻ mặt vui vẻ cười.
Nghiêm Phương Hoa nhớ đến đôi mắt dài nhỏ đẹp đẽ, cử chỉ, thần thái rạng ngời của biểu ca thì mặt đỏ tim đập, cúi đầu không nói. Theo thông lệ của triều đình, thám hoa tất nhiên không phải người có văn tài tốt nhất, nhưng thường là người có dung mạo tuấn tú nhất, biểu ca, thám hoa?
Lục đại phu nhân kéo tay Nghiêm Phương Hoa, dệt mộng đẹp cho nàng:
- Đợi sau khi Mân nhi thi đỗ thì sẽ thành thân, tương lai rộng mở.
Thành thân? Nghiêm Phương Hoa xấu hổ lấy tay che mặt, sống chết cũng không chịu để xuống.
Đến lúc đó, ta có nhi tử có tiền đồ như vậy, có con dâu toàn tâm toàn ý với ta như vậy, ít nhất có thể ngang vai ngang vế với lão phu nhân nhỉ? Lục đại phu nhân đắc ý nghĩ, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn.
Làm mẹ chồng thật oai phong, nhưng làm mẹ chồng muốn con dâu chân chính ngoan ngoãn nghe lời cũng không dễ dàng. Như mình đến Lục gia mấy chục năm rồi, ở trước mặt mẹ chồng Lục lão phu nhân luôn kính cẩn lễ phép nhưng trong lòng có bao giờ phục? Phương nhi thì khác, nó là cháu gái ruột của mình, nhất định sẽ một lòng một dạ với mình. Lục đại phu nhân lôi kéo Nghiêm Phương Hoa, vô cùng đắc ý với sự thông minh tài trí của mình.
Hôm sau, Lục Vân vừa định đích thân đến Quý gia thì lại có khách đến chơi, lần này là Vũ Hương Hầu phu nhân mang theo lễ nặng. Vũ Hương Hầu phu nhân một lần nữa xin lỗi vì chuyện ngày đó A Trì gặp nạn:
- Ta đã tra xét kỹ càng, không dám chậm trễ. Tra được là bà tử làm ngã kia mắc bệnh hiểm nghèo, nằm trên giường không dậy nổi, đại phu đến khám thì nói là mệnh không còn lâu nữa. Chúng ta đoán hôm đó sai bà ta đi, bà ta đã mắc bệnh nhưng không tự biết. Mệnh bà tử này ti tiện, không đáng gì nhưng suýt chút nữa liên lụy đến lệnh ái thiên kim, quả thực là áy náy.
Lục Vân tâm địa thiện lương:
- Có ti tiện thì cũng là một cái mạng, mạng người quan trọng, cố gắng chữa trị cho tốt. Huống hồ bà tử này cũng không biết mình mắc bệnh, người không biết không có tội. May mà tiểu nữ được quý nhân cứu giúp, không gặp tổn hại gì.
Vũ Hương Hầu phu nhân vội nói:
- Còn không phải sao, may mà lệnh ái phúc lớn mạng lớn. Nếu không, chúng ta cũng không còn mặt mũi gặp phu nhân nữa! Hầu gia nhà ta biết chuyện này đã mắng ta một trận dữ dội, mắng ta không biết xử lý việc nhà, đãi khách không chu toàn.
Lục Vân mỉm cười:
- Chuyện ngoài ý muốn thôi, ai cũng không ngờ được.
Vũ Hương Hầu phu nhân lại nói vô số lời xin lỗi, còn khăng khăng để lại dược liệu quý giá và đồ bổ mới cáo từ rời đi.
Tiễn Vũ Hương Hầu phu nhân xong, Lục Vân liền đến Quý gia ở đường Bắc Tân. Quý phu nhân vẻ mặt tươi cười ra nghênh đón, sau khi chào hỏi làm lễ gặp mặt, Quý phu nhân và Lục Vân cho lui thị nữ, bí mật trò chuyện thật lâu.
-...........Phu quân ta rất thưởng thức Trọng Khải, ta cũng rất thích cậu ấy, nhưng phía trên vẫn cần xin ý kiến cha chồng, e là phải qua ít ngày mới có thể cho phu nhân một câu trả lời chắc chắn.
Lục Vân áy náy nói.
Quý phu nhân cười nói:
- Cực kỳ nên làm! Chuyện chung thân đại sự của đích tôn nữ ruột thịt, không xin ý kiến tổ phụ sao được? Kinh thành và Nam Kinh cách nhau xa xôi, thời gian đi về tương đối lâu, các muội cũng nhân mấy ngày này mà quan sát Trọng Khải nhiều hơn. Trong một hai tháng này, Trọng Khải sẽ thường đến quý phủ thỉnh an.
Lục Vân vội nói:
- Đâu cần quan sát nữa? Trọng Khải này, chúng ta còn không biết sao.
Quý phu nhân tươi cười vui vẻ:
- Cần mà, cần mà, đại sự cả đời của khuê nữ bảo bối, dĩ nhiên phải thận trọng.
A Du này đúng là ranh mãnh, cái gì cũng đều tính trước. Phu thê Từ Sâm sẽ phản ứng thế nào bà đã sớm nói qua, chuẩn xác không sai một li.
Trung tuần tháng ba, Bình Bắc Hầu Trương Tịnh tìm được danh y, Y trung thánh thủ Ngô Thái Thanh chữa trị vết thương cũ cho ông, đau đớn cũng giảm đi nhiều.
- Có thể duy trì ba đến năm năm nữa không thành vấn đề.
Ngô Thái Thanh bình tĩnh nói.
Hạ tuần tháng ba, vợ chồng Bình Bắc hầu Trương Tịnh làm người chứng hôn cho trưởng tử hàng xóm Từ Thị lang, long trọng đến Quý gia đường Bắc Tân làm lễ đính hôn. Quý Thị lang luôn kín miệng, lúc này đồng liêu mới biết trưởng nữ của ông đã đính hôn, rối rít chúc mừng.
Tin tức truyền ra, ở một nơi gió trăng là Thập Lục Lâu, một gã thanh niên áo bào bạc cười lạnh:
- Hóa ra là gả cho Từ gia! Xem thường Đặng gia ta là ngoại thích nên muốn nịnh nọt nội các đại thần sao? Ta cứ không để cho các ngươi như ý đấy!
Gã thanh niên áo bào bạc này chính là Đặng Du. Tuy chuyện xảy ra không lâu thì hắn liền được Ứng Thiên phủ doãn thức thời thả ra toàn bộ, còn tươi cười nhẹ giọng an ủi hắn một phen, nhưng hắn vừa bị áp chế vừa không thể ôm mỹ nhân về, trong lòng rất tức giận.
Một võ sĩ đứng hầu bên cạnh hắn cả gan nhắc nhở:
- Người chứng hôn cho Từ gia là Bình Bắc Hầu.
Khi ngài đi bái phỏng Bình Bắc Hầu mấy ngày trước vẫn luôn một mực cung kính, không dám thở mạnh. Ngài không phải là khâm phục Bình Bắc Hầu nhất sao, người ta làm chứng hôn, ngài lại đi quấy rối, rõ ràng là không cho người chứng hôn này mặt mũi rồi.
Đặng Du ngây ngốc:
- Bình Bắc Hầu làm chứng hôn?
Bình Bắc Hầu có bao giờ làm chứng hôn cho ai đâu, chưa từng nghe nói! Ông ấy là một đại nguyên soái, một đại anh hùng lại đi làm chứng hôn cho người ta, tân lang này thật là may mắn.
Ngày hôm đó Đặng Du say sưa phong nguyệt, không nhắc lại chuyện Quý gia nữa, các tùy tùng của hắn rất biết điều, dĩ nhiên cũng sẽ không nhắc tới. Đó là sỉ nhục của tất cả bọn họ, chuyện không vui đã qua thì cứ quên đi.
Tây Viên thường xuyên có khách đến bái phỏng, có nam khách, cũng có cả nữ khách. Nam khách phần lớn là Trương Tịnh và An Ký tiếp đãi, còn nữ khách thì do Trương Khế, Du Nhiên và An Hiệp ra mặt, Trương Mại thân là chủ nhân của Tây Viên lại cực ít khi lộ diện.
Trương Mại đi đâu rồi? Không ít khách nhân thắc mắc trong lòng. Đặc biệt là các nhà có nữ nhi tuổi thanh xuân, chẳng hạn như Trình ngự sử, chẳng hạn như Vũ Hương hầu, chẳng hạn như Tô thượng thư, chẳng hạn như Ngô thủ bị.
Trương Mại trừ lúc đi làm, thời gian còn lại đều tiêu tốn ở nhà hàng xóm. Đánh cờ với Từ Sâm, tán gẫu với Từ Tốn, chơi đùa với Từ Thuật, Từ Dật, thỉnh thoảng cũng cùng uống trà với Lục Vân, hàn huyên chuyện nhà.
Nhưng người quan trọng nhất kia hắn lại thường không thấy.
Một tháng qua đi, Lục Vân cực kỳ hài lòng:
- Bá Khải, con rể như Trọng Khải có đốt đèn lồng cũng khó tìm.
Từ Sâm mỉm cười:
- Miễn cưỡng xứng với khuê nữ của ta.
Quý phu nhân truyền lời giữa Trương gia và Từ gia không biết chán:
- A Du, đợi phong thư kia từ kinh thành là mọi thứ đều xong. Từ thứ phụ làm người rất khôn khéo, cháu rể như Trọng Khải, ông ấy sẽ không bỏ qua.
Ngày hôm đó, Từ phủ được tôi tớ từ kinh thành phái đến mang theo thư của Từ thứ phụ, sai Từ Sâm khi lên kinh báo cáo công tác thì dẫn theo thê tử và các con về.
- Lão gia nhớ các tôn tử tôn nữ.
Tôi tớ cười nói.
Ngày tháng trong thư của phụ thân là nửa tháng trước, lúc đó ông còn chưa nhận được thư của mình. Từ Sâm do dự rất lâu:
- Nếu lão gia có lệnh thì dĩ nhiên phải nghe theo.
A Tốn đã từng theo mình về kinh thành một chuyến nhưng A Trì, A Thuật, A Dật đều chưa được gặp tổ phụ.
Trương Tịnh sắp hết kỳ nghỉ, cùng Du Nhiên chuẩn bị lên đường hồi kinh. Trương Mại sang Từ phủ thương lượng:
- Bá phụ bá mẫu muốn lên kinh thành không bằng đi chung với gia phụ gia mẫu, dọc đường cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Từ Sâm và Lục Vân nhìn nhau, đồng thời gật đầu.
Thị nữ đến báo:
- Bình Bắc Hầu gia tới.
Trương Tịnh chậm rãi bước vào, đặt một trang giấy nhỏ lên bàn:
- Vừa nhận được thư khẩn từ kinh thành đến.
“……Từ thứ phụ bị ngôn quan tố cáo, dẫn tội xin về hưu…….ứng đối sai lầm làm Thánh thượng tức giận, yêu cầu Lễ bộ hạ chỉ nghiêm trách……….Từ thứ phụ đem thứ tôn nữ hứa gả cho ấu tôn Nghiêm Phiên của Nghiêm thủ phụ, Nghiêm thủ phụ rất mừng.”
Thê tử của Nghiêm Phiên là nữ nhi bạn cũ của Nghiêm thủ phụ. Tôn nữ của Từ thứ phụ gả cho Nghiêm Phiên chỉ có thể làm thiếp.
Từ Sâm xem qua một lần, trang giấy nhỏ sẩy tay rơi xuống, mặt xám như tro. Phụ thân là thứ phụ, bị thủ phụ nghi kỵ, bị ngôn quan tố cáo, các quan cũng theo Nghiêm thủ phụ, cuối cùng ông đành phải hứa gả tôn nữ cho Nghiêm gia làm thiếp để tiêu trừ phòng bị của Nghiêm thủ phụ.
- Hứa gả, là hứa gả tôn nữ nào?
Từ Sâm ngồi yên thật lâu mới khó khăn mở miệng hỏi. Ông xem lại thư một lần, lúc này liền tinh thần hoảng hốt, phụ thân hứa gả tôn nữ cho Nghiêm gia làm thiếp? Không dám tin đây là sự thật. Phụ thân có năm tôn nữ, lần này người hứa gả ai đây?
- Thứ tôn nữ.
Trương Tịnh chỉ vào trang giấy nhỏ, nhàn nhạt đáp.