Sáng hôm sau, cô dậy từ rất sớm. Để đạt được thành tựu ấy em đồng hồ đã ra đi và không bao giờ trở lại.
Hãy cùng dành ' để tưởng niệm các em ấy~
Sau khi dậy thật sớm. Cô hào hứng xuống nhà, và đúng như cô đoán cha mẹ đang thân mật trong phòng khách.
Cảm thấy mình mà bước vào thì tội lỗi quá a! Mà không vào là còn lâu mới chuyển nhà được, làm sao đây? Đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cô rụt rè bước vào...
Sau khi nói chuyện linh tinh một hồi lâu, đề cập đến việc chuyển ra ngoài ở họ dặn cô kĩ càng sau đó gần tiếng sau, cô mới được ra...
Vừa bước ra khỏi, cô lập tức đi tìm quản gia, đưa đơn xin phép và nhờ ông ấy gửi giùm trước ánh mắt ngạc nhiên của ông ấy. Cô vui vẻ đi ra ngoài, bắt đại một chiếc taxi, và nhờ chở đến căn nhà mà cha cô đã bàn giao.
…………………………………………………………………………………
Sau tiếng ngồi taxi, cô đã đến được nơi cần đến.
Nhà mới của cô nói thế nào nhỉ? Kiêu có, đẹp có, sang có, dễ thương có, rộng có, cái gì cũng có…ghê chưa? Ganh tị với cô không? Qủa nhiên rất tuyệt vời mà!
Tưởng tưởng nổi không? Nhà mới của cô đẹp lắm đó nha! Rộng thì khỏi bàn mét vuông là ít. Trước nhà hoa, cỏ, vườn rực rỡ màu sắc, nhà thì vừa đẹp vừa sang, thoáng, rộng, còn đáng yêu nữa chứ thích hợp với cô quá trời, chỉ có tầng mà tới tận căn phòng á. Phòng nào cũng đẹp hết đầy đủ tiện nghi. Chưa hết nhà này của cô còn điều hòa / nữa đó! Sướng hông? Mát quá trời luôn…sướng lắm muốn ở chung không?
Tuy hơi xa mà được sống ở đây còn gì bằng? Đây là thiên đường a! Tuyệt vời, cực kì tuyệt vời, trước giờ muốn có nhà riêng lắm a! Giờ…còn gì bằng, sướng quá đi!!!
“Nhà này hơi nhỏ nhưng thế cũng được!” – một âm thanh từ vòng cổ vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô.
Đúng nó nhỏ mà. Ừ thì nó nhỏ? Có gì sai đâu…
“Mặt cô như mắc nợ đời chưa trả ý. Mà cũng đúng thôi, chắc trước khi xuyên vào tôi cô nghèo lắm chứ gì? Giờ thì hưởng thỏa thích, phải cảm ơn tôi đi chứ nhỉ?” – Huyền Minh Hương cười gian, hất cằm nói.
“Cô nói vậy là không đúng a! Tôi là đang giúp đình cô tiêu bớt tiền nha, nhiều tiền quá là có khi bị đè chết á! Thấy tôi tốt bụng hông?” – cô nói như đã làm vc tốt quá trời ý.
“Cô vô sỉ vừa thôi!” – Minh Hương tức xì khói nói. Không thể tin được, tiêu tiền nhà người khác một cách lãng phí mà cũng là làm vc tốt sao? Sao cô ta lại vô sỉ đến vậy cơ chứ? Mặt của cô ta dày chắc đến dùng kim đâm cũng ko rách nổi quá.
“Cảm ơn về lời khen nha!” – cô cười hì hì nói. Hoàn toàn đem lười nói vừa rồi thành lời khen.
“…” - Lần sau không chơi với cô ta nữa. Tôi thua rồi.
……………………………………………………………………………………………….
Sau khi về nhà mới, với tài sáng tạo của mình và sự giúp sức về tiền tài của Minh Hương. Hai người đã tạo ra một căn nhà tuyệt vời chỉ trong vòng ngày, nó là thiên đường và trong thời gian đó cô đã làm quen với hàng xóm láng giềng bên nhà mình.
Cô cũng đã thuê người làm, đây là thiên đường của cô nên không thể có người ngoài nên nhân số cũng không nhiều.
Và tất cả chỉ trong ngày, thấy cô giỏi hông? Giờ cô mới hiểu được cảm giác có tiền là như thế nào, ngồi không mà cũng được hưởng, nhà có điều kiện có khác, sướng thật!!! Thích quá đi!!!
……………………………………………………………………………………………….
“Chán quá đi! Giờ làm gì nhỉ?”
Nằm dài trên chiếc sopha trước mặt TV, một cô bé đang thắc mắc hỏi. Và các bạn biết mà chị Minh Hương hàng giả.
Chán quá a! Sao Hương Hương siêng thế! Chị Minh Hương hàng thật đã đi học rồi! Công nhận là dù ko ai thấy chị ấy mà chị ấy vẫn chăm học thật.
Còn cô bé Minh Hương hàng giả đang nhàm chán nằm dài trước TV, không đi học, không có vc gì hết, vơ tay lấy một miếng bim bim trên bàn nhưng lại chả thấy gì. Hết thức ăn rồi sao? Hay đi siêu thị nhỉ? Mà không được, Hương Hương nói là không được đi siêu thị trong thời gian cô ấy đi vắng nếu không sẽ phải dọn nhà về chỗ cũ đó…lúc đó căng lắm luôn. Vì vậy không thể a! Thôi, vậy đi dạo cho vui cũng được. A! hay mình chơi cía đó nhỉ?
Trang điểm cho thật lovely, cô lục lọi khắp nhà lấy ra một đôi giày patin và vài phụ kiện hỗ trợ. Mang đôi giày cô trượt ra khỏi nhà.
À, quên nói. Cô có một sở thích rất thú vị a. Đó là chơi trò chơi mạo hiểm á, cô luôn muốn trượt thấy người ta trượt ngầu lắm mà. Cô đã mua về chơi và hôm nay mới nhớ chơi bữa đầu tiên luôn. Đi thì mỏi lắm, trượt vừa ngầu vừa vui ngại gì không thử?
Và…Rầm…Aiza~
Rồi biết đó: Chưa bao giờ trượt, không biết trượt, không ai tập cho, tỏ ra ngầu => Té sấp mặt.
Và…h s sau…
Quăng đôi giày sang một bên, cô cười tươi. Đi bộ cho khỏe người. Đó là lí do người ta tổ chức các cuộc thi đi bộ…
………………………………………………………………………………………………
Đi một vòng quanh xóm cô đang ở. Chả có gì vui cả, ra phố chơi vui hơn và…nhấc máy lên gọi taxi…
Bíp…bíp…
Ồ! Taxi tới rồi…sau ’ cô đã được đưa đến thành phố. Đi dạo một vòng, cô dừng lại trước một tiệm hoa xinh đẹp và đáng yêu trông có vẻ khá thơ mộng…
Và các bạn biết không? Chị ấy cười một cái, vui vẻ bước vào cái quán đối diện…
Trong đó, tiếng nhạc ầm ĩ. Có khá đông người ở bên trong đa phần là những thanh thiếu niên hư hỏng, và mấy ông già béo phệ mặt ngu ngu, vũ công múa điên cuồng…
Và dĩ nhiên, cô bị chặn ở cửa a! Ahuhu…
“Cô bé chưa đủ tuổi thành niên không được vào.” – Một trong hai người canh cổng nói.
“Sao vậy ạ? Tiệm ăn mà không mở cửa sao?” Cô rưng rưng nhìn hai người đó.
“Đây không phải tiệm ăn, cô bé bị sao vậy? Đây là Bar đó. Nhìn thấy cái bảng ở trên không?” – người còn lại chỉ cái bảng ở ngay trước quán nói.
“Dạ, Red Angels Bar nghĩa là quán ăn thiên thần đỏ ạ!” – cô ngây thơ vô số tội đáp.
Ai mà chả biết đây là quán bar, cô đâu ngu. Mấy người này cằn nhằn mãi, sao mà nam, nữ chính vào đây dễ mà cô không được vào nhỉ? Đúng a! Cô vừa thấy nam chính Lãnh Hàn Vũ vào nha…chắc chắn là có chuyện vui gì mới vào, cô muốn vô sao mấy người này không cho nhỉ? Thật quá đáng, lỡ tên đó mà ra là chuyện vui hết đó!
“Sai rồi nha cháu, nói chung là ko vào được! Đợi cháu lớn rồi sẽ hiểu” – Tên đó nói tiếp.
Cằn nhằn mãi với hai tên này gần ’, cô vẫn không được vào. Chán quá đi! Hay mình đột nhập vào nhỉ? Mà không được, mình học sinh ngoan sao có thể trèo tường. Hay đập ngất hai tên này rồi vào nhỉ? Mà giờ đang là ban ngày đánh người sẽ gặp cảnh sát đó.
Làm sao đây? Đang băng khoăn, thì một âm từ đằng sau vang lên.
“Cô làm gì ở đây vậy?”
Nhìn người phát ngôn, cô ngạc nhiên: “Cô đi học về rồi hả?”
“Ukm! Tôi kiếm cô nãy giờ. Sao cô lại ở đây?” – Đây là Minh Hương hàng thật. Học sinh gương mẫu đã đi học về.
“Hương Hương yêu dấu. Tôi thấy tên Lãnh Hàn Vũ kia vào đây, tôi cũng muốn vào mà họ ko cho.” – cô nước mắt lưng tròng nhìn Hương Hương của mình nói.
“Bỏ ngay cách gọi Hương Hương kia đi, nghe phát ghế. Hắn vào đây cũng phải, chắc là dặn dò người của mình chuẩn bị trong chuyến đi chơi công viên cùng chị hai tôi sắp tới.” – Cô ấy nhàm chán nói.
“Oa! Có chuyện vậy sao? Về chuẩn bị đi học, mai phải xin chị hai đi mới được!” – Cô ồ lên ngạc nhiên.
Hóa ra có chuyện vui thế a! Mai đi học mè nheo đòi đi mới được. Vui quá a, chắc chắn sẽ có người bày trò cho mà coi.
……………………………………………………………………………………………….
Ngoại truyện:
Tôi là bà lao công khu phố này, một hôm tôi đang dọn dẹp, bỗng thấy trong thùng rác thứ gì đó hồng hồng. Ồ! Một đôi giày patin mới toanh. Con gái tôi từng trượt cho tôi xem rồi, trông ngầu lắm, không biết có vui không?
Thế là tôi mang vào thử.
Và…’ sau, đôi giày lần nữa được an tọa trong xe chỡ rác và vui vẻ đi đến bãi rác.
Lời của đôi giày: “Em đã làm sai gì đâu? Sao số em bi đát vậy chứ?”
Và không một ai trả lười cho câu hỏi của em.
Hết!
……………………………………………………………………………………………..
Xin lỗi các bạn, do hôm qua trục trặc, nói đúng hơn là cúp điện, mình không đăng được. Hôm nay tớ còn hơi đăng muộn, nếu không muốn nói là quá muộn. Xin lỗi các bạn nhiều a!
Tớ mong tối nay sẽ không mưa, nếu không mưa tớ sẽ đăng thêm chap nữa. Thân ái!
Cảm ơn các bạn đã đọc, nhớ comment cho tớ nha! Nếu không hay hãy ý kiến nhé! Tớ sẽ sữa! Arigato!