Sau khi cha mẹ nguyên chủ đi, thì cô cùng anh trai nguyên chủ cx đi ra, một chiếc siêu xe đã đậu sẵn ở đó!
Oh mẹ ơi! Lần đầu tiên con thấy siêu xe luôn đó! Mk may mắn quá đi! Mặc dù không biết giá nó nhưng nhìn đi nhìn đi nó sáng láng bóng luôn đó, nhìn còn rất êm nữa nhìn sơ qua cx biết là vô cùng đắt tiền. Ôi sướng ghê!
Từ trong xe, một người đàn ông trung niên mang bộ trang phục màu đen lịch sự, ông ta bước ra mở cửa sau xe, cúi đầu lịch sự nói: “Mời thiếu gia tiểu thư lên xe!”
Cô đi vào ngồi yên toạ ở hang ghế sau như trong lòng vô cùng hưng phấn. Oa thích ghê ý! Siêu xe có khác ngồi thoải mái! Không biết khi chạy tối đa sẽ như thế nào nhỉ? Oa khi nào thử mới đc! Và cứ thế tâm hồn cô đang bay bỗng trên tầng mây, miệng cười không ngớt làm hai người bên cạnh không khỏi rùng mình và đều có chung suy nghĩ: “Nhị tiểu thư này đầu óc không bình thường! Nguy hiểm! Không nên lại gần.”
Hồn cô đang lên tầng mây thứ thì bỗng dưng vị tài xế hỏi: “Không biết thiếu gia và tiểu thư muốn đi đâu ạ?”
“Trung Tâm Thương Mại lớn nhất ở đây!” – Không ngần ngại cô đáp. Tâm trạng cứ hào hứng mãi thôi. Chiếc xe cứ từ từ lăn bánh, cô vui vẻ ngắm thành phố mắt cứ sáng ngời ngời. Thành phố này đẹp quá đi! Trí tưởng tượng của tác giả thật phi thường, nhìn kìa cái tòa nhà đó ít nhất phải tầng, còn cái kia kìa nhìn trông giống cái bánh kem ghê ý. Cái con đường kia rộng ghê, sao người ta có thể trồng cây anh đào ở đây đc nhỉ? Không phải chỉ có ở Nhật mới có hoa anh đào chứ? Bà tác giả tưởng tượng giỏi ghê…
Nhìn cô chả khác cái con nhà quê mới lên phố ý và đúng thế thật. Xung quanh cô những cánh hoa màu hồng cứ bay phấp phới, hai người trong xe không tự chủ rùng mình, cố gắng xích xa cô một chút…
Cắt…cắt…cắt……..chuyển cảnh………………………………………………………………
Sau một chặng đường, cuối cùng chiếc xe của bọn cô cx đến TTTM lớn nhất thành phố. Trung Tâm Thương Mại - Red Rose. Nhắc đến TTTM này là phải nhắc đến bọn nhà giàu bời vì mọi đồ vật trong này từ vật rẻ nhất đều có giá trị từ ba con số trở lên. Câu này cô nhớ nguyên si trong nguyên tác không sai lệch mô. Cô thật thuộc bài đúng không? Ahihihi…
TTTM này cái gì cx có, từ vật nhỏ nhất đến vật lớn như nhà đất, xe hơi,…đều có. Nhìn vào tòa lâu đài trước mắt. Mắt cô rực sáng, nhưng không mất lí trí, nhẹ nhàng bước xuống như một vị tiểu thư thật sự. Sau đó, anh trai nguyên chủ cx bước xuống, dặn dò tài xế vài câu, sau đó lẽo đẽo theo cô vào TTTM.
Bước vào TTTM, một hàng dài nhân viên nhìn thấy cô, biết là khách quen mắt rực sáng sau đó cuối gập người xuống chào cô đồng thanh: “Chào mừng tiểu thư đến vs TTTM Rose, chúc tiểu thư có một ngày mua sắm vui vẻ!”
Cô giật mk, nhưng cố làm vẻ bình tĩnh gật đầu, sau đó đi thẳng vào TTTM. Nhìn xung quanh, có rất gian hàng, bán đầy đủ tất cả mọi thứ. Đi đến đâu những nhân viên chào cô đến đó.
Cô vui vẻ hưởng thụ. Đầu tiên sẽ đi đâu đây nhỉ? Theo mk nhớ hình như TTTM này có tầng thì phải, tầng bán gì nhỉ?....haiz~ chịu thôi! Trí nhơ mk dạo này tệ quá! Cái bộ truyện nổi thế này lại có thể quên…thôi! Đành như vậy thôi!
Cô lại gần một người nhân viên, người đó thấy cô nở nụ cười chuyên nghiệp hỏi: “Huyền nhị tiểu thư, xin hỏi cần gì ạ?”
“Cô có thể dẫn đường cho tôi đc chứ?” – cô niềm nở cười. Người nhân viên thấy vậy hơi ngạc nhiên sau đó cười hỏi:
“Không phải tiểu thư vẫn thường đến đây sao?”
“Cô cứ hỏi nhiều nhỉ? Đây là chuyện riêng của tôi, đừng có mà nhiều chuyện.” – Cô gắt lên, người nhân viên thấy vậy sợ hãi, ấp úng nói:
“Xin tiểu thư tha tội…tôi sẽ nhờ quản lí dẫn cô đi! Đợi tôi lát!” – nói xong cô ta ù chạy như sợ cô ăn thịt mất. Trên đầu cô xuất hiện vài vạch đen chảy xuống. Làm như cô sẽ ăn thịt cô ta ko bằng ấy. Sau đó quay sang thấy anh trai nguyên chủ kim nam chính đang nhìn cô bằng ánh mắt khả nghi không kìm đc hỏi:
“Anh hai, có chuyện gì sao?”
THấy cô hỏi vậy, hắn im lặng hồi lâu sau đó hỏi: “Không sao nhưng anh thấy em hôm nay rất lạ, giống như…chưa bao giờ đi qua đây ấy!”
Đúng vậy! Hắn để ý rất kĩ, không phải cô tiểu thư này thường xuyên ở đây, chắc chắn cx sẽ có đi TTTM hay đi học quanh khu phố này thế nhưng lại tỏ ra cái vẻ mặt như rằng chưa bao giờ thấy vậy, kì lạ thật!
Cô hoảng hồn. Mk thật sơ suất, sao có thể lộ ra cái vẻ đó đc cơ chứ. Bị phát hiện rồi! Làm sao đây? Từ từ bỏ qua chuyện này đã…làm sao để không bị phát hiện đây… Có rồi!
Cô im lặng, sau đó nhẹ giọng nói: “Em chưa bao giờ qua đây thật mà!”
Hắn nghi ngờ nói: “Nhưng cô nhân viên vừa nãy…
Chưa kịp nói hết câu, cô hoa lê vũ đái khóc nức nở: “Anh…anh…thật quá đáng…anh lại tin…người ngoài…hức…không tin em….em…em…em ghét anh hai! Huhuhu….”
Sao nào? Anh làm gì đc tôi! Chiêu này của nữ phụ đại nhân đó hay không? Không phải thứ anh coi trọng nhất là mặt mũi của bản thân trước công chúng sao? Ngồi lên cương vị giám đốc anh luôn tỏ ra mk là người tốt sao? Thế này tuyệt đối không bị phát hiện. Hahaha! Mk thật thông minh… cx may là lúc đi có mang theo tỏi…ahihi…
………………………………………………………………………………………………….
Ủng hộ tớ nghe!