Ok! Sau một buổi học mệt mỏi thì sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi. Khoảng thời gian đó chính là thiên đường của mọi học sinh. Đa phân mọi người đến thời gian này đều sẽ xuống canteen ăn uống lấy sức. Cx có một số người sẽ ở trong lớp và… cô ở trong số đó.
Vâng ạ! Mọi người hiểu mà! Đúng chứ! Chị ấy ko xuống canteen vì sao? Vì sao đây? Đoán đi nào????
(Tác giả: Có ai đoán đúng không đây?)
Đúng vậy! Bởi vì chị ấy đang bận đơ…sao lại đơ? Chính là…chị ấy không hiểu gì hết! Học mấy tiết kia xong, chị ấy càng thấy mk ngu cỡ nào, nghe nói mà cứ giống như nc đỗ lá khoai, hiểu đc chết liền.
Dù không khoe nhưng ít ra trước kia chị ấy cx là học sinh giỏi, nhưng…nhưng…bây giờ nghe mấy người kia nói, chị ấy hiểu ko đc một chữ. Đáng thương!
“Thôi đi! Cô định đơ người đến khi nào nữa, không xuống canteen là hết giờ nghỉ trưa đó!” – vị nữ phụ chân chính tức giận nói. Cô giật mk, che miệng nói:
“Á chết! Trong truyện trùng sinh hay xuyên không giờ nghỉ trưa là khoảng thời gian hay có chuyện xảy ra nhất, không thể bỏ lỡ!” – sau đó theo chỉ dẫn của nữ phụ đi vội xuống canteen.
Sau khi đến canteen, cô lần nữa đơ người! Cái canteen mà như nhà hàng sao thế này không thể nói nên lời nữa. Trí tưởng tượng quá đỉnh! Không nên nói gì hơn!
Nhìn xung quanh, xác định đc vị trí cần đến, cô đi lấy thức ăn. Thức ăn ở đây làm khá nhanh, tầm ’ sau, thức ăn đã đến tay cô. Nhanh chóng cầm thức ăn đế vị trí thứ hai cần đến đó chính là một góc khuất.
“Chị hai! Em ngồi ở đây đc chứ?” – cô cầm khay thức ăn, cười tươi nói vs một cô gái. Cô gái kia cx chính nữ chính Minh Nguyệt thấy cô khuôn mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:
“Tùy!”
Cô tươi cười sau đó ngồi đối diện cô ấy nói: “Cảm ơn nha! Onee-chan!” sau đó đặt khay thức ăn lên bàn vui vẻ ăn.
Xong! Nhiệm vụ thứ nhất tiếp cận nữ chính đã xong, giờ chỉ cần ngồi đợi nam chính cùng kịch hay đến thôi!
Qủa nhiên, sau ’ căn phòng canteen náo loạn cả lên. Tất nhiên là do đại nam thần kim nam chính đại nhân rùi. Công nhân nam chính làm quen với nhau dễ ghê! Hình như mới gặp nhau sáng nay mà đã làm bạn rủ nhau đi ăn rồi! Không thể tin được! Đúng là trai đẹp dễ thân với trai đẹp…
nam chính đến, canteen náo loạn cả lên. Họ không chú ý đến việc đó, lãnh đạm bước đến chỗ nữ chính đại nhân và cô đang ngồi. Nhưng trong mắt ai đó là ngang ngược, giống như đang khinh người vậy.
Họ bước đến, Lục Dương kì nhông nở nụ cười tươi như hoa, không thèm ném xỉa đến cô nói với nữ chính: “Nguyệt nhi, anh ngồi ở đây nhé!”
Cô tổn thương sâu sắc, dù làm nữ phụ cx đừng bỏ qua sự tồn tại của cô chứ! Tổn thương quá a! Nghe câu nói mà sến quá trời. Nguyệt nhi, còn anh nữa chứ! Lúc mk đọc cx đâu thấy sao, sau khi nghe nói thấy sao nhiều quá đi! Ôi trời…
Nữ chính nhìn cả đám nam nhân đó, cx chả nói gì nhiều: “Tùy!”
Cả đám đó nghe vậy cx chen nhau ngồi cùng, làm cả canteen ánh mắt khói lửa nhìn bàn của tụi cô.
Còn cô thì đang quá bức xúc…nữ chính! Chị ko biết nói sao? Hôm qua cx tùy, lúc nãy cx tùy, bây giờ cx tùy. Không còn từ khác sao! Bức xúc! Qúa bức xúc! Từ khi xuyên không tới giờ nghe chị nữ chính nói đúng ba câu mà đều là tùy, bức xúc lắm chứ bộ!
Bỗng nhiên, kịch hay đã đến. Một cô gái trong người con gái bưng một dĩa mì đến, và chẳng may đổ trúng người chị nữ chính. Cô ấy nói sơ ý nhưng phần là cố ý. Ok! Đầu tiên miêu tả cô gái ấy chút đã!
Cô ấy đứng ở giữa ba cô gái, khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời, mái tóc lam phần là đi nhuộm xõa ra và cong lên ở phần đuôi, đôi mắt đen óng, làn da trắng hồng dễ thương, ba vòng vòng nào ra vòng nấy chuẩn không cần chỉnh, xinh đẹp, rất xinh đẹp.
Bên phải cô ấy là một cô gái khá thanh tú, mái tóc hồng rực rỡ mà % là đi nhuộm rất bắt mắt đc xõa ra và quăn quăn quăn quăn quăn quăn…, khuôn mặt phá lệ xinh đẹp, là da trắng. Chuẩn không cần chỉnh là nhân vật qua đường.
Bên trái là một cô gái với mái tóc đỏ đc búi củ tỏi và có lọng tóc xoăn xõa ra hai bên. Khuôn mặt cho là đẹp đi, làn da trắng. Ok! Là nhân vật qua đường
Phối màu cực đẹp, hai màu nóng phối hợp màu lạnh ở giữa quá chuẩn.
Tiếp nha! Cô gái chẳng may làm đổ lên người nữ chính, vội vã nói: “Nguyệt, xin lỗi nha! Tớ sơ ý quá!”
“Cô cố ý!” – nữ chính lạnh lùng nói, khuôn mặt âm trầm.
Qúa đỉnh! Chị biết nói nhưng lạnh quá đó! Lạnh thật! Tội nghiệp cô gái ấy! Cô không thấy mấy người nam nhân bên cạnh nữ chính nhìn cô như muốn băm cô ra à! Một phút tưởng niệm cho nhân vật phụ xui xẻo là cô đấy!
“Tớ chỉ vô ý thôi mà! Cho tớ xin lỗi! Cậu..cậu đừng mắng tớ mà…oa…” – cô ấy nức nở nói, nước mắt chảy đầm đìa. Chuẩn dáng bạch liên hoa.
“Cô đừng quá đáng! Nhược Nhược đã xin lỗi rồi! Thật thiếu giáo dưỡng!” – cô gái tóc hồng tức giận nói. Nữ chính cười lạnh, trào phúng nói:
“Sơ ý!? Xin lỗi!? Mắt tôi không có mù, Lâm Giai Nhược, Lâm gia sao? Đợi…” – nữ chính lạnh - độ nói, sau đó quay lạnh lùng đầu bỏ đi mặc kệ mấy người đang chửi rủa cô.
Nhưng không ai đề ý trong lúc quay đi, nữ chính lại nói thêm một câu: “…game over đi…”
Nhưng vẫn có người để ý là cô và bọn nam chính tai thính đó!
Qủa nhiên! Chị nữ chính ngầu quá! Đẹp quá! – một fan não tàn của nữ chính cho hay. Sau khi ngưỡng mộ chán chê liếc mắt qua đám nam chính thấy họ vẫn ngồi yên ở đấy, còn đang ăn phần của mk mắt cô tròn xoe. Không đi lo cho nữ chính à? Thật kì cục!
Thấy cô mắt tròn xoe nhìn chằm chằm bọn họ, một tên đã không chịu nổi hầm hừ nói: “Huyền Minh Hương, cô lại muốn là gì?”
Vâng đó chính là tên kì nhông sắc cầu vòng Lục Dương đó! Thật quá đáng! Nữ chính thì là Nguyệt nhi sến sủa, em gái nữ chính thì gọi thẳng họ và tên còn hầm hầm nữa chứ! Đáng ghét ghê luôn! Chỉ nhìn một chút thôi mà hầm hầm như đòi nợ vậy! Tưởng đẹp lắm à! Xí…
“Tôi muốn gì kệ tôi! Liên quan đến anh à?” – Cô hậm hự đáp lại. Hắn nhìn cô trào phúng nói:
“Đừng tưởng dùng cái chiêu lạc mềm buộc chặt, ngu ngốc! Tôi cho dù mắt có mù cx không chọn loại người như cô đâu!”
“Đúng tôi dùng đó thì sao! Mắt anh mù đó! Đồ kì nhông màu!” - cô châm chọc đáp lại.
“Cô…cô…” – hắn chỉ thẳng vào mặt cô tức giận. Cô ghét nhất là ai chỉ thẳng vào mặt mình đó, kiềm chế cơn giận, cô gạt tay hắn cười tươi đáp lại:
“Cô cô, nghe hay đó! Vậy sau này gặp tôi, tôi miễn cưỡng cho cậu gọi tôi là cô cô đó! Nghe oách thật!”
“Cô…cô…” – hắn tức giận nói không ra lời. Từ khi nào cái con nhỏ giả tạo đó công phu mồm miệng giỏi vậy chứ?...
“Đúng rồi! Rất ngoan!” – cô cười tươi đáp lại. Sau đó vội vã đi theo chị nữ chính. Không thể bỏ bơ vơ nữ chính như thế được, phải đi theo có gì làm hòa như thế mới không bị điên a!
Và…các bạn nam chính đã bị bỏ lại…đáng thương hơn là mấy bạn qua đường càng không có đất diễn…đáng thương nhất là nhân vật phụ lên được đúng vài chap là bị hạ đo ván liền....
Không nói nên lời – cảm xúc của tác giả lúc bấy giờ! Hết!
…………………………………………………………………………………………………
Chào các bạn! Tớ là Rainy, chắc các bạn cũng đã sắp thi hoặc đã thi cuối kì II rồi nhỉ? Coi như đây là quà động viên các bạn đi! (Mặc dù nó khá là nhảm)
Chúc các bạn thi tốt! Đạt nhiều kết quả cao!
Bye! Hẹn gặp lại sau kì thi!